Lâm Thanh Diện nhìn Phi Nhi chặn ở trước người mình, trên mặt khẽ lộ ra một tia ngạc nhiên.
Người thần bí cũng sững sờ, sau đó đánh giá Phi Nhi một cái, cười nói: “Không ngờ vậy mà còn có tiểu cô nương chủ động hiến mạng vì cậu, thật là cảm động nha.”
“Nếu đã như vậy thì tôi sẽ thoả mãn tâm nguyện của cô!”
Nói xong, trong tay của người thần bí liền xuất hiện một cái roi dài, quấn về phía người Phi Nhi.
Thấy vậy, Lâm Thanh Diện vội vàng kéo Phi Nhi ra sau mình, quát lên: “Tôi bảo cô nhanh chóng chạy đi mà, cô ở đây sẽ chỉ khiến tôi phân tâm, đến lúc đó hai chúng ta đều phải chết!”
Anh vung Thôn Chính trong tay mình lên, toàn lực ngăn chặn cây roi dài do người thần bí quất ra.
Lâm Thanh Diện chỉ cảm thấy da đầu mình có chút tê dại, đây chỉ là một đòn bình thường nhất của người thần bí, kết quả Lâm Thanh Diện lại toàn lực chống đỡ, suýt chút nữa không chống nổi, người thần bí này có thực lực mạnh đến thế nào thì không cần nghĩ cũng biết rồi đó.
Phi Nhi thấy Lâm Thanh Diện quát lên với mình một tiếng, lập tức tỉnh táo, bây giờ không phải lúc hành sự theo tình cảm, ở trước mặt tên ác ma đáng sợ này, cô ta xông lên cũng chỉ là lãng phí đi một mạng sống mà thôi.
Cho nên cô ta vội vàng quay người lại, chạy về phía vị trí mép của màn sáng.
Cô ta làm theo lời căn dặn của Lâm Thanh Diện, không có chạy đến chỗ nhiều người, mà chạy về hướng có tương đối ít người.
Mấy người này xông đến mép màn sáng, vốn dĩ tưởng mình sắp chạy khỏi kiếp nạn này rồi, nhưng lại kinh ngạc mà phát hiện ra bọn họ căn bản không thể ra khỏi cái màn sáng đó được.
Chỗ này lúc này đây giống như một nhà lao vậy, nhốt toàn bộ bọn họ ở trong này.
Phi Nhi đã biết sẽ xảy ra tình hình như vậy, cho nên không có quá kinh ngạc, trong lòng cô ta ghi nhớ kỹ lời dặn dò của Lâm Thanh Diện, ở chỗ ít người.
“Lâm Thanh Diện, anh nhất định đừng xảy ra chuyện.” Phi Nhi nhìn về hướng của Lâm Thanh Diện, trong lòng thầm cầu nguyện một câu.
Lâm Thanh Diện thấy Phi Nhi đã chạy khỏi, trong lòng cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Trên cả quảng trường, người có thể khiến cho Lâm Thanh Diện hơi hơi để ý đến nhất cũng chỉ có một mình Phi Nhi thôi, dù sao Lâm Thanh Diện cũng dựa vào cô ta mới vào đây được, lúc đó Phi Nhi liều mạng chặn trước mặt mình, cũng khiến cho Lâm Thanh Diện có chút cảm động.
Cho nên nếu như có thể, Lâm Thanh Diện vẫn sẽ cứu Phi Nhi.
Còn về những người còn lại trên quảng trường, Lâm Thanh Diện cũng lực bất tòng tâm rồi, chỉ có thể xem vận may của bọn họ thôi.
Người thần bí thấy Lâm Thanh Diện chặn lại đòn công kích của mình, đôi mày cũng nhướng lên, cười nói: “Không ngờ cậu lại có thể chặn được đòn này của tôi, quả thật khiến người ta kinh ngạc đó nha.”
Lâm Thanh Diện hoàn toàn không do dự, trực tiếp sử dụng bí pháp, trong lòng anh vô cùng rõ, đối diện với kẻ địch khủng bố thế này, chỉ cần có bất kỳ nương tay nào thôi cũng sẽ chỉ khiến cho mình chết càng nhanh hơn.
Khí tức tăng lên, sức mạnh của Lâm Thanh Diện lúc này cũng đạt đến trình độ của Hoá Cảnh trung kỳ, tuy vẫn không phải là đối thủ của người thần bí này, nhưng ít nhất cũng sẽ không nhếch nhác như khi nãy.
Người thần bí thấy Lâm Thanh Diện vậy mà còn có cách để nâng cao sức mạnh của mình, cũng có chút kinh ngạc.
Ông ta không định tiếp tục lãng phí thời gian, chuyện cấp bách nhất chính là bắt Lâm Thanh Diện trước, để hấp thụ sức mạnh của anh.
“Oắt con, cho dù cậu có trăm ngàn thủ đoạn cũng đừng mong chạy khỏi tay tôi, nạp mạng đi!”
Nói xong, người thần bí liền nhanh chóng xông về phía Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện hoàn toàn không do dự, trực tiếp vung một đao về phía trước.
“Thiên Tinh Thức!”
Một đường ánh sáng đao xông kích về phía người thần bí, khí thế to lớn.
Thế nhưng người thần bí trực tiếp xua tay, sự công kích của Lâm Thanh Diện liền tan thành mây khói.
Sắc mặt Lâm Thanh Diện chợt thay đổi, sau đó vội vàng dùng thức thứ hai.
“Yêu Nguyệt Thức!”
Người thần bí căn bản không đặt sự công kích của Lâm Thanh Diện vào trong mắt mình, một đường ánh sáng trong tay xuất hiện, va chạm với Yêu Nguyệt Thức, Yêu Nguyệt Thức trong chớp mắt liền bị vỡ nát.
Lâm Thanh Diện nghiến răng, ngưng tụ sức mạnh toàn thân mình lên Thôn Chính, mạnh mẽ mà chém về phía người thần bí.
“Kinh Lôi Thức!”
Ánh sáng đao khổng lồ chém về phía người thần bí, người thần bí lúc này mới xuất hiện một tia nghiêm mặt, cười nói: “Chiêu này còn ra hồn một chút, chỉ đáng tiếc đối với tôi mà nói, vẫn chưa đủ.”
Nói xong, người thần bí vươn ra hai ngón tay, một đường ánh sáng hình kiếm xuất hiện, trong chớp mắt liền phình to ra gấp trăm lần, lớn hơn nhiều so với ánh sáng đao của Lâm Thanh Diện.
Đám người ở xa quan sát trận chiến nhìn thấy cảnh này đều kinh ngạc kêu lên thần tích.
Đường ánh sáng kiếm đó bổ về phía Lâm Thanh Diện, trực tiếp chẻ nát đường ánh sáng đao của Lâm Thanh Diện, sau đó vung lên người của Lâm Thanh Diện.
Cơ thể Lâm Thanh Diện lập tức vọt về phía xa, nhảy ra khỏi mấy mươi mét mới ngừng lại.
Lúc này trên mặt anh đã tràn đầy máu tươi, hơi thở yếu ớt, hoàn toàn đã mất đi lực chiến đấu.
Anh cắn răng ngồi dậy từ mặt đất, cúi đầu nhìn Thôn Chính trên tay mình một cái, phát hiện Thôn Chính vậy mà lại trực tiếp gãy thành hai khúc.
Lắc đầu cười khổ hai tiếng, Lâm Thanh Diện nhìn về phía người thần bí ở xa kia một cái, lẩm bẩm nói: “Không lẽ hôm nay thật sự phải chết ở đây sao?”
“Bích Hoài, Nặc Nặc, anh chỉ sợ không còn cơ hội gặp lại hai mẹ con nữa rồi.”
Người thần bí đi về phía Lâm Thanh Diện, vẻ mặt đầy sự dửng dưng: “Nếu như cậu sinh ở chỗ chúng tôi thì cậu nhất định sẽ được đối đãi như thiên tài, cậu sẽ hưởng thụ nguồn tài nguyên tốt nhất, đáng tiếc, số mệnh của con người là không thể thay đổi được, bây giờ chỗ có ích lớn nhất của cậu, chính là cho sức mạnh trong cơ thể cậu cho vật chứa của tôi!”
Lâm Thanh Diện sở dĩ còn sống chính là vì người thần bí còn muốn cho vật chứa hấp thụ sức mạnh sức sống trong cơ thể anh.
Lâm Thanh Diện nhìn chăm chăm vào người thần bí một cái, mở miệng hỏi: “Ông rốt cuộc là ai?”
Người thần bí cười cười, nói: “Tôi không phải người của thế giới này, nhưng bây giờ những cái này không còn quan trọng với cậu nữa, ngoan ngoãn chịu chết đi!”
Nói xong, người thần bí vươn tay ra với Lâm Thanh Diện.
Trong lòng Lâm Thanh Diện vẫn đang lặp lại câu nói không phải người thế giới này của người thần bí, không hiểu ông ta đây là có ý gì.
Nhìn thấy người thần bí sắp bắt mình, Lâm Thanh Diện cũng đã lấy ra quyết tâm chết, đem toàn bộ thần hồn chi lực của mình truyền vào trong kiếm Trảm Tiên, định cùng chết với ông ta.
Chính vào lúc này, một tiếng gió rít vang lên, nhanh chóng tập kích về phía Lâm Thanh Diện và người thần bí.
Trong chớp mắt một ngọn lửa cuồng bạo liền bao trùm người thần bí lại, ngăn chặn ông ta ra tay với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện nhìn kỹ qua đó, phát hiện người phóng thích ra lửa, chính là Quý Trường Thanh!
Lão già này, cuối cùng cũng đến rồi!
Nhìn thấy Quý Trường Thanh xuất hiện, trong lòng Lâm Thanh Diện cũng thở phào một hơi, biết cái mạng mình hôm nay cũng được giữ lại rồi.
Quý Trường Thanh quay đầu liếc nhìn Lâm Thanh Diện một cái, áy náy mà nói: “Đến muộn chút rồi, cậu không sao chứ?”
Lâm Thanh Diện trợn trắng mắt với ông ta một cái, nói: “Ông vẫn nên nhanh chóng nghĩ cách giải quyết tên này đi.”
Quý Trường Thanh gật đầu, nhìn sang người thần bí, trên người sinh ra một luồng chính khí mãnh liệt, lạnh giọng nói với người thần bí: “Tôi không quan tâm ngươi là tà ma ngoại đạo từ đâu đến, hôm nay có Quý Trường Thanh tôi ở đây thì ngươi chết là cái chắc!”