CHƯƠNG 1030: CHỜ PHÁ SẢN ĐI!
Trong phòng bao sang trọng nhất ở khách sạn Continental .
Lúc này, Mã Vạn Quốc đang cung kính nhìn người đàn ông trung niên trong phòng, vừa dâng trà vừa rót nước, cực kỳ tích cực.
Người đàn ông trung niên chính là người phụ trách Quan Lĩnh ở Thành phố Y, tên là Vương Quân, vì Lâm Thanh Diện nói sẽ tự đến nên ông ta ngồi đây đợi trước.
“Ông Vương, không biết bao giờ ông chủ của các ông sẽ tới ạ?” Mã Vạn Quốc chờ đợi hơi sốt ruột, vì vậy lên tiếng hỏi.
Vương Quân nhìn ông ta rồi nói: “Chắc một lát nữa là tới, sao, ông chờ sốt ruột rồi à?”
Mã Vạn Quốc vội lắc đầu nói: “Không dám không dám, tôi chỉ hơi bận tâm nên hỏi thôi, là tôi nhiều lời, cho dù hôm nay ngài ấy có tới hay không thì tôi vẫn sẽ kiên nhẫn chờ đợi.”
Người trước mặt chính là nhân vật chủ chốt khiến Tập đoàn Đằng Phi một bước lên trời, cho nên ông ta không dám thất lễ.
Đúng lúc này, cửa phòng bao bị đẩy ra, Mã Vạn Quốc vội quay đầu nhìn sang, tưởng là nhân vật lớn kia tới.
Nhưng đập vào mắt ông ta là một tên có khuôn mặt sưng tấy như cái đầu heo, lông mày ông ta đột nhiên nhăn lại.
“Cậu là ai? Ai cho cậu vào? Cậu có biết đây là đâu không?” Mã Vạn Quốc không hề khách sáo mà nói với hắn.
Đầu heo kia nhìn Mã Vạn Quốc rồi nói: “Ba, là con, con trai ba đây, ba không nhận ra con à?”
Mắt Mã Vạn Quốc đột nhiên mở to, hấp tấp quan sát kỹ người trước mặt, phát hiện đúng là hơi giống con trai mình.
Vương Quân nhìn thấy cảnh này thì không khỏi phì cười, thầm nghĩ con trai của Mã Vạn Quốc cũng thảm thật, bị đánh đến mức ba mình cũng chẳng nhận ra, không biết là ai đã đánh hắn.
“Thế Siêu? Sao con lại thành ra thế này?” Mã Vạn Quốc nghe thấy tiếng cười của Vương Quân thì xấu hổ, ông ta vốn định để con trai mình thể hiện trước mặt nhân vật máu mặt, ai ngờ Mã Thế Siêu lại xuất hiện trong tình trạng này.
Mã Thế Siêu rất uất ức: “Đừng nhắc nữa ba, con gặp phải một tên ngốc rồi bị hắn đánh thành thế này. Người đó rất lợi hại, mấy vệ sĩ con thuê đều không phải đối thủ của hắn, may mà con chạy nhanh, nếu không hôm nay con đã bị đánh chết rồi.”
Mã Vạn Quốc rất sốc, ông ta biết lai lịch của những vệ sĩ mà Mã Thế Siêu thuê, không ngờ mấy người họ liên thủ với nhau cũng không đối phó được người trong miệng Mã Thế Siêu, người đó phải lợi hại tới mức nào?
Nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện này, Vương Quân còn đang ngồi đây, nói thêm sẽ chỉ khiến người khác chế giễu.
Ông ta khẽ ho khan vài tiếng rồi nói: “Chuyện của con lát nữa rồi nói, sau hôm nay ba sẽ nghĩ cách dạy dỗ người đó giúp con.”
Mã Thế Siêu hiểu ý Mã Vạn Quốc, lập tức gật đầu, sau đó nhìn Vương Quân đang ngồi ở kia rồi hỏi: “Ba, đây là nhân vật máu mặt mua rất nhiều cổ phiếu của Tập đoàn chúng ta à?”
Mã Vạn Quốc nói: “Nhân vật lớn vẫn chưa đến, đây là người phụ trách của nhân vật lớn đó ở Thành phố Y, mau gọi chú Vương.”
“Chào chú Vương, hôm nay thật sự khiến chú chê cười rồi.” Mã Thế Siêu vội nói.
Vương Quân chỉ gật nhẹ đầu, không nói gì nhiều.
Một lúc sau, cửa phòng bao lại bị đẩy ra, người đi vào từ bên ngoài đương nhiên chính là Lâm Thanh Diện.
Mã Vạn Quốc lại đứng lên, định nghênh đón, nghĩ lần này chắc chắc là nhân vật máu mặt đó rồi.
Khi nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi của Lâm Thanh Diện, lòng ông ta rất ngạc nhiên, không ngờ đại gia mua rất nhiều cổ phiếu Tập đoàn mình lại trẻ tuổi như này, đúng là tuổi trẻ tài cao.
Sau đó ông ta cũng mừng rỡ, độ tuổi của ngời này cũng ngang với con trai mình, chắc chắn hai người sẽ có rất nhiều chủ đề chung, lần này không cần phải lo lắng không biết làm sao để có mối quan hệ tốt với người ta nữa rồi.
Khi ông ta định chào hỏi Lâm Thanh Diện thì Mã Thế Siêu ở bên cạnh đã ngạc nhiên kêu lên: “Sao mày lại vào đây? Lẽ nào mày thật sự đến đây để quấy rối tao?”
Mã Vạn Quốc lập tức nghi ngờ, quay đầu nhìn Mã Thế Siêu rồi hỏi: “Có ý gì? Con quen cậu ấy?”
Mã Thế Siêu hấp tấp giải thích: “Ba, chính nó đã đánh con thành thế này, chắc chắn nó cố ý theo con lên đây để gây rối!”
Mã Vạn Quốc rất sốc khi nghe lời Mã Thế Siêu nói, bữa ăn hôm bay cực kỳ quan trọng với Tập đoàn Đằng Phi, nếu người này quấy rối thì mọi chuyện sẽ hỏng bét.
Ông ta trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện rồi lạnh giọng nói: “Tôi không quan tâm cậu và con trai tôi có ân oán thế nào, bây giờ chúng tôi có chuyện vô cùng quan trọng, tôi sẽ giải quyết chuyện của cậu sau, mời cậu nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nếu không cậu sẽ hối hận vì đã đến đây.”
Mã Thế Siêu cũng phụ hoạ theo: “Nhóc con, đừng tưởng đánh được chúng tao là chúng tao không có cách xử lý mày nhé. Tốt nhất mày nên thức thời một chút, nếu làm hỏng chuyện của chúng ta, tao bảo đảm nửa đời sau của mày sẽ kết thúc!”
Vương Quân ngồi bên cạnh ngẩn người, ông ta không ngờ người đánh Mã Thế Siêu thành đầu heo lại là Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện nở nụ cười bỡn cợt: “Mấy người chắc chắn muốn đuổi tôi đi?”
“Tôi có thể rất trách nhiệm mà nói cho mấy người, hôm nay tôi cũng tới đây để dùng bữa.”
Mã Thế Siêu cười giễu cợt: “Bớt giả vờ đi, mày chỉ là một thằng lao công thôi mà cũng tới được nơi này dùng bữa hả? Mày cố ý đi theo tao kiếm chuyện thì có.”
Mã Vạn Quốc cũng nói theo: “Cậu mau ra khỏi đây đi, lát nữa sẽ có nhân vật máu mặt tới, nếu cậu đụng vào người ấy, chắc chắn sẽ chết rất thảm, bây giờ tôi bảo cậu đi là vì tốt cho cậu.”
Lâm Thanh Diện cười ha hả rồi nói: “Nếu mọi người đã nói vậy thì tôi cũng không ở lại chỗ này thêm nữa.”
Mã Vạn Quốc và Mã Thế Siêu nghe thấy câu này của Lâm Thanh Diện thì đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần giải quyết được mối tai hoạ ngầm này thì mọi chuyện sẽ dễ dàng.
“Vậy mời cậu hãy nhanh chóng rời đi.” Mã Vạn Quốc thúc giục.
Lâm Thanh Diện nhìn Vương Quân: “Người ta không hoan nghênh tôi, chúng ta đi thôi Vương Quân.”
Vương Quân lập tức đứng dậy, gật đầu vưới Lâm Thanh Diện: “Vâng thưa thiếu chủ.”
Mã Vạn Quốc và Mã Thế Siêu đều chết lặng khi thấy cảnh này, nhất thời không phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra.
Mã Vạn Quốc nhìn chằm chằm Vương Quân, trong lòng dâng lên dự cảm bất an, ông ta hỏi: “Ông Vương Quân, đây, đây là chuyện gì? Ông chủ của ông còn chưa tới, sao ông lại đi theo tên nhóc này?”
Vương Quân đột nhiên hừ lạnh rồi đáp: “Ai nói ông chủ chúng tôi chưa tới, chính là người đứng trước mặt ông đấy!”
“Mà mọi người lại muốn đuổi cậu ấy đi, còn nói sẽ khiến cậu ấy hối hận vì đã tới, tôi thấy hai người đúng là đã ăn gan hùm mật sói rồi!”
“Nếu đã vậy, chúng tôi cũng không tiếp tục giữ cổ phiếu công ty các người nữa, các người chờ phá sản đi!”