Hà Bách Đình vươn tay chỉ Lâm Thanh Diện ngồi ở bên đó, mở miệng nói: “Đó chính là tổng quản giáo của Thần Long Vệ, cậu ta chỉ là một thằng nhóc hai mươi mấy tuổi thôi, lần này Lâm Thanh Diện có thể đạt được thành tích tốt như vậy, chắc chắn là vì đằng sau thằng nhóc đó có cao nhân chỉ điểm.”
“Nhưng thằng nhóc này vốn dĩ không thể so với Trần đại sư được, cho nên chỉ cần ông thắng được cậu ta, khiến mọi người biết tổng quản giáo của Thần Long Vệ chỉ là một cái mác rỗng tuếch thì lần so tài này của chúng ta cũng không quá mất mặt.”
Nói xong, Hà Bách Đình quay đầu nhìn sang Trần Tuỳ Lễ, nhưng phát hiện sắc mặt của Trần Tuỳ Lễ lúc này trắng bệch, cơ thể thỉnh thoảng lại run lên, giống như là đột nhiên phát bệnh nặng vậy, vô cùng kỳ quái.
“Trần đại sư, ông sao vậy? Hồi nãy tôi thấy ông còn ổn mà, sao lại đột nhiên như phát bệnh vậy?” Hà Bách Đình vội vàng mở miệng hỏi.
Trần Tuỳ Lễ không có trả lời câu hỏi của Hà Bách Đình, lúc này trong não của ông ta chỉ đang hồi tưởng về cảnh Lâm Thanh Diện dùng sức một mình đánh cho gia chủ của năm đại thế gia bọn họ đến thoi thóp hơi tàn thôi.
Cái loại sợ hãi theo bản năng đó hiện ra từ trong đáy lòng của ông ta, khiến ông ta căn bản không thể duy trì trạng thái trước đó nữa.
Lúc này Lâm Thanh Diện cũng nhìn về phía Trần Tuỳ Lễ, khi nhìn thấy Trần Tuỳ Lễ đứng bên cạnh Hà Bách Đình, anh cũng sững người.
“Ông ta chính là quản giáo mà quân đoàn Nanh Sói mời đến sao?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi một câu.
Tuy không biết Trần Tuỳ Lễ bị sao, nhưng Hà Bách Đình biết tuyệt đối không thể để thua trên khí thế, cho nên bèn mở miệng nói: “Không sai, vị này chính là Trần đại sư vô cùng có danh tiếng trong giới võ đạo, thực lực của ông ta đã đạt đến Tông Sư cảnh đỉnh phong, ít có địch thủ trên đời, nếu như cậu đánh một trận với ông ta, chắc chắn sẽ bị ông ta đánh tơi bời hoa lá!”
Lâm Thanh Diện lập tức cười ồ lên, dùng một ánh mắt đùa cợt đánh giá Trần Tuỳ Lễ, nói: “Vậy sao, vậy tôi lại muốn được mở mang tầm mắt, xem thử vị Trần đại sư bây giờ có trình độ thế nào.”
Trần Tuỳ Lễ bị ánh mắt của Lâm Thanh Diện nhìn, cơ thể đều sởn cả gai ốc lên, sau khi nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, ông ta nhanh chóng đi đến trước mặt của Lâm Thanh Diện, khom lưng cúi người với anh nói: “Người anh em Lâm Thanh Diện nói đùa rồi, tôi chẳng qua chỉ là một trong những bại tướng dưới tay cậu mà thôi, không cần ra tay thì tôi cũng biết mình chắc chắn không phải đối thủ của cậu rồi, tôi nhận thua, hôm nay trận chiến này không phiền người anh em Lâm Thanh Diện đây ra tay nữa.”
Đám người xung quanh nhìn thấy phản ứng của Trần Tuỳ Lễ xong thì trên mặt đều lộ ra sự chấn kinh khó mà che giấu, bất luận thế nào cũng không ngờ ông ta vậy mà lại nói ra lời như vậy với Lâm Thanh Diện.
Hà Bách Đình cũng nhìn Trần Tuỳ Lễ với vẻ mặt kinh ngạc, sau đó vội vàng hỏi: “Trần đại sư, ông đây là có ý gì? Cậu ta chẳng qua chỉ là một thằng nhóc hai mươi mấy tuổi mà thôi, sao ông lại sợ cậu ta như thế?”
Trần Tuỳ Lễ nhìn sang Hà Bách Đình, thở dài, mở miệng nói: “Đội trưởng Hà, tuy cậu ta trẻ, nhưng thực lực của cậu ta không có đơn giản như ông nghĩ đâu.”
“Nếu như sớm biết tổng quản giáo của Thần Long Vệ lần này là cậu ta thì dù thế nào tôi cũng không nhận lời mời của ông đi làm quản giáo của quân đoàn Nanh Sói đâu, bởi vì đối đầu với Lâm Thanh Diện căn bản không thể thắng được.”
“Nếu như ông không hiểu tại sao tôi lại có phản ứng như vậy, thì có thể đi tra từ Lâm Thanh Diện Kinh Đô, trên mạng chắc có không ít truyền thuyết liên quan đến cậu ta.”
“Ngàn vạn lần đừng cảm thấy mấy cái đó chỉ là tin đồn, những cái đó đều là thật đó!”
“Đội trưởng Hà, tôi tự hổ thẹn với chức vị quản giáo của quân đoàn Nanh Sói, cho nên bây giờ chủ động từ chức này với ông, khoảng thời gian này tôi thẹn với sự kỳ vọng của ông đối với tôi, sau này nếu như có cơ hội, tôi nhất định sẽ cố gắng bồi thường cho đội trưởng Hà.”
Nói xong, Trần Tuỳ Lễ không màng đến ánh mắt của đám người, trực tiếp quay người đi ra bên ngoài khán đài.
Nếu như còn không đi mau, lỡ như Lâm Thanh Diện muốn đánh một trận với ông ta, và nhân lúc chiến đấu trực tiếp giết ông ta thì ông ta có hối hận cũng không kịp nữa.
Hà Bách Đình ngây người tại chỗ như một khúc gỗ, mãi đến khi bóng ảnh của Trần Tuỳ Lễ biến mất trên khán đài, mới phản ứng lại.
Phản ứng của đám người tại hiện trường cũng chả khác là bao với Hà Bách Đình, đều không hiểu tại sao Trần Tuỳ Lễ lại sợ Lâm Thanh Diện như thế.
Chính vào lúc này, có người lấy điện thoại ra tìm một số sự tích liên quan đến Lâm Thanh Diện, lớn tiếng kêu lên.
“Mẹ tôi ơi, trên mạng nói, Lâm Thanh Diện đã từng dùng sức mình độc chiến với gia chủ của năm đại gia tộc của giới võ đạo nước C, hơn nữa một chiêu giết chết ba người, trọng thương hai người, trong hai người bị trọng thương, có Trần Tuỳ Lễ!”
“Tôi cũng tìm ra rồi, bên trên nói Lâm Thanh Diện lúc chiến đấu đã thi triển ra một chiêu thức kinh động trời đất, khiến quỷ thần khóc thét, trên bầu trời thậm chí đã xuất hiện hiện tượng kỳ lạ, nói Lâm Thanh Diện chính là sự tồn tại như quỷ thần trong giới võ đạo!”
Lúc này trên khán đài lập tức vỡ tung, không ít người lũ lượt lấy điện thoại ra, bắt đầu tra tư liệu về Lâm Thanh Diện.
Trước đây bọn họ đều chỉ tưởng rằng Lâm Thanh Diện là một cậu chủ nhà giàu đến từ Kinh Đô, đến Bắc Cảnh là để rèn luyện kinh nghiệm sống, không ai nghĩ sẽ đi điều tra căn nguyên của Lâm Thanh Diện.
Mãi đến bây giờ bọn họ mới biết, là bọn họ quá xem nhẹ Lâm Thanh Diện rồi.
Sắc mặt Hà Bách Đình âm trầm mà nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó sáp về phía một người ở bên cạnh, nhìn xem sự tích liên quan đến Lâm Thanh Diện mới vừa search ra kia.
Sau khi nhìn thấy lời kể bên trên đó, và cả video kèm theo, Hà Bách Đình mới biết mình lần này rốt cuộc đã đụng phải đối thủ khủng bố đến thế nào.
Hoá ra đằng sau Lâm Thanh Diện vốn dĩ không có cái cao nhân nào cả, nếu thật sự phải nói thì đó chính là bản thân Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện dựa vào tài cán của mình, một tay huấn luyện Thần Long Vệ thành được như vậy.
Điều này khiến trong lòng Hà Bách Đình sinh ra một tia thất bại triệt để.
Hoá ra thống soái thật sự không tuỳ tiện đi phái một người không có bản lĩnh gì làm tổng quản giáo của Thần Long Vệ, Lâm Thanh Diện có thể làm tổng quản giáo của Thần Long Vệ, hoàn toàn là vì anh quá lợi hại.
Lâm Thanh Diện cũng không ngờ chuyện sẽ phát triển như vậy, cuộc tỉ thí cứ như vậy mà kết thúc rồi, đám người đều bắt đầu tìm kiếm sự tích liên quan đến anh, giống như coi anh là một nhân vật trong truyền thuyết, ánh mắt nhìn anh đều trở nên kính sợ rất nhiều.
“Đội trưởng Hà, quản giáo của các người chủ động nhận thua rồi, không biết quân đoàn Nanh Sói các người có còn người nào muốn tỉ thí với tôi không?” Lâm Thanh Diện nhìn Hà Bách Đình hỏi một câu.
Hà Bách Đình nhìn Lâm Thanh Diện với thần sắc phức tạp, sau đó bất lực mà thở dài một hơi, chắp tay với Lâm Thanh Diện, nói: “Thực lực của tổng quản giáo Lâm siêu việt, quân đoàn Nanh Sói chúng tôi trước đây xem nhẹ cậu rồi.”
“Lần so tài này, quân đoàn Nanh Sói chúng tôi đã thua Thần Long Vệ do tổng quản giảo Lâm huấn luyện ra rồi, thua rất tâm phục khẩu phục, nhưng chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục nỗ lực, cố gắng vượt qua Thần Long Vệ trong một ngày sớm nhất!”
Lâm Thanh Diện cười cười, xem ra người trong bộ đội ít nhiều đều chính trực, vốn không thua mà không nhận, điều này khiến Lâm Thanh Diện đánh giá cao Hà Bách Đình.
“Nếu đã như vậy, vậy tôi về trước đây, sau này có duyên sẽ gặp lại.”
Nói xong, Lâm Thanh Diện cũng đi ra bên ngoài của khán đài, đám người Thần Long Vệ lập tức đi theo.
Đến nay, tên của Lâm Thanh Diện đã trở thành một truyền thuyết ở Bắc Cảnh, tất cả mọi người khi nhắc đến Lâm Thanh Diện, đều sẽ nói đến sự tích quản giáo của quân đoàn Nanh Sói chỉ vì nhìn thấy Lâm Thanh Diện một cái liền hoảng sợ cúi người nhận thua.