Mục lục
Rể Quý Trời Cho
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1742:

 

Mà Lâm Thanh Diện vội vàng trở lại môn phái, vừa mới đi đến gần cửa thì đã nghe thấy một mùi máu tanh vô cùng nông nặc, làm cho tâm trạng của Lâm Thanh Diện trực tiếp rơi vào thung lũng.

 

“Chưởng môn, Nặc Nặc, mọi người không sao đó chứ, tại sao trong môn phái lại hỗn loạn như thế.”

 

Lâm Thanh Diện vội vàng đi tới, căn bản cũng không biết phải làm cái gì, vừa mới trở lại môn phái thì nhìn thấy ở môn phái có một đống lớn người chạy ra ngoài.

 

Bọn họ rất dơ bản, hoàn toàn không có vẻ xinh đẹp sắc sảo như bình thường, làm cho Lâm Thanh Diện cảm thầy có hơi lo lắng.

 

“Sư tỷ sư huynh, có chuyện gì xảy ra vậy? Có phải là có quái vật đến môn phái của chúng ta không?”

 

Lâm Thanh Diện đưa tay cản một người lại, nhìn trên người của người này chật vật không chịu nỗi, trong lòng rất lo lắng.

 

Vị sư huynh này hình như là bị dọa sợ, cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: “Tà Vương, Tà Vương, ông ta đi lén vào môn phái của chúng ta, có ý đồ muốn giết chét tất cả chúng ta.”

 

Nói xong, anh ta liền bối rối chạy đi ra ngoài.

 

Đệ tử chính quy của môn phái từ trước đến nay đều rằng thà chết mà đứng thẳng, không cam chịu sống quỳ, nếu như trong môn phái xuất hiện chuyện gì đó, bọn họ tuyệt đối sẽ không rời khỏi, không ngờ tới là những đệ tử tinh anh trong môn phái đều bị người khác dày vò thành cái dạng này, có thể nhìn thấy được bị tra tắn tới cỡ nào.

 

Lâm Thanh Diện lập tức vọt ra bên ngoài, nhìn cảnh tượng rối bời ở bên ngoài, tâm trạng vô cùng nặng nề.

 

Hiện t: cấp bách cần phải làm là phải tìm Nặc Nặc đang ở đâu, chỉ cần tìm được Nặc Nặc ở đâu, thế thì chuyện này đã có thể giải quyết dễ dàng.

 

Chỉ sợ là Tà Vương biết Nặc Nặc đã sắp thức tỉnh thánh thẻ, sau đó làm ra một số chuyện không nên làm, đến lúc đó chuyện này chắc chắn sẽ phát triển theo hướng nguy hiểm.

 

“Cái đám phế vật này, ngày hôm nay ta muốn giết chết tất cả mọi người trong môn phái của các người, các người không quản được ta đâu.”

 

Lâm Thanh Diện vừa mới đi qua, đúng lúc nghe thầy âm thanh cực kỳ phách lối của Tà Vương.

 

Chưởng môn môn phái đứng bên cạnh, cả người đều là vết thương.

 

Lâm Thanh Diện đi đến bên cạnh chưởng môn, nhỏ giọng nói: “Chưởng môn, tôi thật sự rất xin lỗi, là ông ta đi theo tôi cho nên mới có thể đến đây, bây giờ trong đó chẳng qua chỉ là một phân thân mà thôi.”

 

Chưởng môn nghe thấy những lời nói này của Lâm Thanh Diện, sắc mặt có hơi thay đổi, trong lòng cũng không có cảm giác gì quá lớn.

 

Ông ta an ủi Lâm Thanh Diện một phen rồi sau đó đi qua.

 

*Tà Vương, ông phách lối như vậy, ông thật sự cho rằng bọn người chúng tôi sẽ không làm gì được ông hả? Tất cả mọi người, nhanh chóng bày trận.”

 

Chưởng môn vừa mới ra lệnh một tiếng, ở bên cạnh có rất nhiều đệ tử xuất hiện, phần lớn đệ tử này đều là những đệ tử có độ tuổi tương đối nhỏ, cũng là những thiên tài trong môn phái.

 

Lâm Thanh Diện ngảng đầu lên nhìn đám đệ tử, trong lòng cảm thấy có hơi lo lắng.

 

Bởi vì tuổi tác của những đệ tử này có hơi nhỏ, căn bản cũng không đủ gánh vác trách nhiệm lớn.

 

Hiện tại tùy tiện để bọn họ ra tay sẽ không xuất hiện ván đề gì đó chứ, néu như xuất hiện nguy cơ gì đó, th thì những đệ tử này sẽ không còn bát cứ khả năng đề sống sót.

 

Thấy chưởng môn với người của ông ta sắp đánh nhau, từ đầu đến cuối phân thân của Tà Vương thẳng tiến không lùi, thần cản giết thần, phật cản giết phật, nhưng mà càng về sau thì lại càng có xu hướng gục ngã.

 

Lông mày của Lâm Thanh Diện nhíu chặt lại, trực tiếp bước một bước xông về phía trước đánh nhau với phân thân Tà Vương.

 

Bọn người chưởng môn đánh với phân thân Tà Vương cả nửa ngày mà cũng không phân được thắng bại, bởi vì có Lâm Thanh Diện tham gia vào cuộc chiến, cuộc chiến đã bắt đầu nghiêng qua một bên.

 

Đúng lúc này, Nặc Nặc đột nhiên bước tới từ bên cạnh.

 

Lúc nãy Nặc Nặc còn đang lâm vào hôm mê, nhìn tình huống vô cùng không tốt, thế mà bây giờ cô bé lại ở đây nhìn đám người đánh tới đánh lui, khóe miệng có một nụ cười hết sức quái dị.

 

“Nặc Nặc, con làm cái gì vậy hả? Bây giờ năng lực của con vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục đâu, con vẫn còn chưa đột phá triệt để, con nhanh chóng đi về đi, đừng để người này có bắt cứ cơ hội nào!”

 

Tà Vương cũng không phải là một thứ gì tốt lành, nếu như có bắt cứ cơ hội nào thì sẽ tủy ý làm bậy, với lại trong lòng của Lâm Thanh Diện cũng biết rất rõ mục đích lần này ông ta đến Chính Dương Môn là vì Nặc Nặc.

 

Lâm Thanh Diện ngắng đầu lên nhìn Nặc Nặc ở bên cạnh, phát hiện trạng thái của Nặc Nặc có chút kỳ quái, nhưng mà lại không nói rõ là xuất hiện vấn đề ở nơi nào.

 

Đúng lúc này, chỉ tháy Nặc Nặc lao về phía mình.

 

“Nặc Nặc, con sao vậy?”

 

Lâm Thanh Diện hoảng sợ nói, bởi vì anh phát hiện lúc này hai mắt của Nặc Nặc đỏ ngâu, rõ ràng là xảy ra biến hóa.

 

Hiện tại là lúc quan trọng đề Nặc Nặc đột phá thánh thẻ, không ngờ tới lại gây ra nhiều chuyện như thé, ai biết là sẽ có kết quả như thế nào.

 

Nếu như nói có thể thuận lợi đột phá, vậy thì coi như rất tốt, néu như nói không thể đột phá nỗi, thế thì cuối cùng chuyện này đã phiền phức rồi.

 

Rất có thể bởi vì lần kích phát quá độ này mà sẽ tạo thành tổn thương vĩnh viễn không thể nào xóa nhòa cho cơ thẻ.

 

“Tà Vương, ông đúng là hao tổn tâm cơ, hóa ra mục đích của ông là ở đây.”

 

Lâm Thanh Diện nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng đã hiểu rõ tại sao Tà Vương lại muốn đi theo mình, từ lúc bắt đầu đến Thiên Sơn đã đi theo mình, lúc đó mình còn lơ đểnh cho là chuyện này chỉ là một sự trùng hợp.

 

Sau đó lại cảm tháy chắc là ông ta muốn giết những đồng môn khác, kết quả không ngờ tới mục tiêu lại là thánh thẻ Nặc Nặc.

 

“Ngươi nói không sai, từ lúc bắt đầu ta đã biết tình huống thân thể của cô gái này, cho nên ta đã sớm đến đây, không ngờ tới là các người ngu ngóc và hồ đồ như thế.

 

Tà Vương cười ha hả, có một loại đắc ý của người thắng cuộc.

 

Bình thường Lâm Thanh Diện ghét nhát là bị người khác xem mình như một kẻ ngu mà đùa bỡn, bây giờ nghe thấy ông ta nói như vậy, anh tức giận muốn điên lên được.

 

Thế mà lúc này Nặc Nặc lại tiến hành tắn công Lâm Thanh Diện.

 

Mặc dù là thực lực của cô bé không mạnh, nhưng mà cô bé là con gái ruột của Lâm Thanh Diện, sao Lâm Thanh Diện có thể ra tay với con gái của mình được cơ chứ?

 

“Nặc Nặc, con nhìn ba đi, ba là ba của con đây.”

 

Trong mắt của Lâm Thanh Diện chứa nước mắt, giọng nói khàn khàn.

 

Chưởng môn đứng ở bên cạnh nhìn thấy mà sốt ruột trong lòng, nhưng mà cũng không có biện pháp nào khác.

 

Hiện tại Nặc Nặc đang trong thời điểm máu chót, néu như thân thể của cô bé xuất hiện tình huống gì đó, rất có thể sẽ sinh ra ảnh hưởng cả đời này đối với cô bé, cả một đời cũng sẽ không thẻ tiến về phía trước, thậm chí là còn phải dừng chân ở đây.

 

“Lòng dạ của ông thật là quá độc ác, Tà Vương, tôi nhất định phải giết chết ông!”

 

Lâm Thanh Diệt ng, anh chỉ hi vọng là mình có thể để Nặc Nặc nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, chỉ cần Nặc Nặc có thể khôi phục lại sự bình tĩnh, vậy thì tất cả đã có thẻ giải quyết dễ dàng.

 

hét to một Lâm Thanh Diện vừa tránh né đòn tắn công của Nặc Nặc, vừa lấy một viên đan dược từ trong túi để đồ của mình ra, viên đan dược này là một loại dược vật có thể tịnh hóa lòng người, để cho người ta tạm thời trở nên bình tĩnh.

 

Anh ném vào trong miệng của Nặc Nặc, hai tay Lâm Thanh Diện đưa về phía trước, nhẹ nhàng đặt Nặc Nặc qua một bên.

 

Nặc Nặc giận dữ nhìn Lâm Thanh Diện, hai mắt vẫn đỏ ngầu như cũ, thậm chí còn muốn tiến lên, nhưng mà hình như là tác dụng của thuốc đã phát huy tác dụng, Nặc Nặc chậm rãi nhắm mắt lại sau đó nằm xuống mặt đắt.

 

“Được rồi, chuyện của Nặc Nặc đã được giải quyết, tôi muốn nhìn xem ông sẽ làm được chuyện gì.”

 

Lâm Thanh Diện nhìn Tà Vương đứng trước mặt, ánh mắt cực kì lạnh nhạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK