CHƯƠNG 392: THUÊ NHÀ
Khu Phố Cổ, trong nhà của Trịnh Chí Cường .
Lâm Thanh Diện cởi hết dây trói trên người Trịnh Chí Cường, Trịnh Chí Cường xoa xoa mặt mình rồi nói: “Tôi không ngờ anh lại biết đánh như thế đấy, người của gã đầu trọc nhiêu như vậy mà cũng không làm gì được anh”
“Nể tình anh cứu tôi một lần, tôi sẽ không đuổi anh ra ngoài, nhưng tôi vốn không quen biết anh cũng không biết rốt cuộc anh có mục đích gì, nếu như anh muốn hỏi thứ gì đó từ tôi, cũng được thôi, chỉ cần đưa tiền, có tiền rồi chuyện gì tôi cũng sẽ nói ra hết”.
Lâm Thanh Diện mỉm cười, thật không thể người rằng một ông chủ có tiếng hai mươi năm trước bây giờ lại trở thành một tên vô sỉ như vậy.
“Chỉ cần đưa tiền thì anh sẽ nói hết sao?” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Đương nhiên, bây giờ tôi đang rất thiếu tiền. Làm sao tôi có thể không thích một thứ tốt như tiền được chứ” Trịnh Chí Cường làm ra vẻ một người hám tiền.
“Được, tôi muốn biết về chuyện ở Quan Lĩnh, chỉ cân anh chịu nói, tiền không phải là vấn đề” Lâm Thanh Diện nói.
Vốn dĩ đang làm ra vẻ hám tiên nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, nhưng sau khi Trịnh Chí Cường nghe xong câu hỏi này, cả người đột nhiên cứng đơ, sắc mặt ủ rũ, toàn thân toát ra một loại cảm giác ớn lạnh khó nói thành lời.
Anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, sau đó đẩy vào lưng Lâm Thanh Diện, đẩy anh ra khỏi cửa.
Lâm Thanh Diện khó hiểu nhìn anh ta, nói: “Không phải nói nếu đưa tiền thì anh sẽ chịu nói sao?”
Trịnh Chí Cường nhìn Lâm Thiến Dương một cái nhìn lạnh lùng rồi mắng: “Biến khỏi đây, tôi không biết Quan Lĩnh gì cả, sau này đừng có đến tìm tôi nữa”
Trịnh Chí Cường nói xong, đóng sầm cửa lại.
Lâm Thanh Diện nhìn cánh cửa đóng chặt, lại bước lên trước, gõ lên hai lần, nhưng lân này không có bất kỳ tiếng động nào truyền ra từ bên trong.
Anh bất lực lắc đầu, có vẻ như hỏi chuyện liên quan đến Quan Lĩnh từ miệng của Trịnh Chí Cường thật là không dễ dàng.
“Đợi hai ngày nữa thử lại xem sao” Lâm Thanh Diện lấm bẩm, sau đó quay người đi về phía những nơi viết chữ cho thuê nhà trong khu phố cổ.
Những ngày này anh phải sống gần Trịnh Chí Cường hơn, kẻo Trịnh Chí Cường bỏ trốn vì sợ hỏi chuyện về Quan Lĩnh, lúc đó có muốn tìm anh ta cũng rất khó.
Khi quay lại, anh nhìn thây ngôi nhà hai tâng trước nhà của Trịnh Chí Cường có viết dòng chữ Cho thuê tâng hai, nên anh muốn qua đó hỏi thử.
Mặc dù những ngôi nhà ở khu phố cổ này hơi tôi tàn hơn nữa nhiều ngôi nhà cũng có kiểu giống như ở miền quê nhưng Lâm Thanh Diện cũng chả quan tâm. Nhiệm vụ chính của anh bây giờ là hỏi Trịnh Chí Cường về Quan Lĩnh, cho dù ở những nơi như thế này mấy ngày thì có đáng là bao.
Khi đang đi về phía trước, điện thoại di động của Lâm Thanh Diện đổ chuông, là Hứa Bích Hoài gọi tới.
“Bà xã, có chuyện gì vậy?” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Chẳng lẽ không có chuyện gì, em không gọi cho anh được sao?” Hứa Bích Hoài như ăn phải thuốc súng, vừa mở miệng cáu kỉnh.
“Tất nhiên là được, chỉ là bây giờ anh có chút việc, em xem..” Lâm Thanh Diện mỉm cười nói, không biết cô vợ này của mình lại bị làm sao nữa rồi.
“Có phải anh đang ám chỉ rằng việc của anh thì rất quan trọng, chỉ có em là người rảnh rỗi vô tích sự đúng không?” Hứa Bích Hoài tức giận nói.
Hứa Bích Hoài bị kích động rất nhiều bởi những lời nói của người phụ nữ đó ở trong quán bar, và sau khi rời quán bar, Hứa Bích Hoài luôn có thể nghe thấy mọi người đều nói rằng cô không xứng với Lâm Thanh Diện.
Vốn dĩ cô vân có thể kiềm nén, nhưng sau khi nghe lời người khác nói, ngay cả bản thân cô cũng bắt đầu tự hỏi liệu mình có thể xứng với Lâm Thanh Diện hay không.
Lâm Thanh Diện cảm thấy tâm trạng của Hứa Bích Hoài rất không ổn, nên thận trọng hỏi: “Bà xã, có phải em gặp chuyện gì phiền toái không? Nếu vậy, anh sẽ gọi điện cho Trần Tài Anh nhờ anh ấy giúp em”
Hứa Bích Hoài như muốn nổ tung, theo cô, bất kể Lâm Thanh Diện nói gì thì cũng đều đang ám chỉ rằng cô vô dụng cái gì cũng phải đợi người khác giúp đỡ.
“Em không sao, không sao, không sao! Anh nghe thấy rồi chứ! Em không phải là người chuyện gì cũng phải nhờ anh quản, em có thể tự mình giải quyết vấn đề của mình!” Hứa Bích Hoài trực tiếp hét lên với Lâm Thanh Diện.
“Vậy thì… rốt cuộc là em bị làm sao?” Lâm Thanh Diện hơi bối rối, không hiểu làm sao lại trở thành đối tượng bị cô mắng mỏ.
“Không có gì, đến kỳ thôi”
Hứa Bích Hoài nói xong, cúp điện thoại.
Lâm Thanh Diện đột nhiên không hiểu sao lại nổi cơn thịnh nộ như vậy, hóa ra là do bà dì đến, giờ thì anh mới hiểu, hiện tại anh đã biết mỗi khi con gái đến tháng đều sẽ tức giận vô cớ.
Suy nghĩ một hôi, Lâm Thanh Diện không gọi lại cho Hứa Bích Hoài, gọi lại cho cô vào lúc này chỉ khiến cô thêm cáu kỉnh.
Vì vậy, anh gọi cho Tôn Tuệ Phương, bảo Tôn Tuệ Phương làm cho Hứa Bích Hoài một số món ăn để làm ấm cơ thể, xoa dịu cảm xúc của cô ấy.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Lâm Thanh Diện tiếp tục đi về phía căn nhà phía trước.
Anh bước tới cửa, đưa tay gõ cửa, một lúc sau, một cô gái có diện mạo bình thường tầm hai mươi tuổi bước ra.
“Ở đây còn cho thuê lầu hai không? Tôi dự định ở đây mấy ngày” Lâm Thanh Diện hỏi.
Cô gái gật đầu ngay và nói: “Vẫn còn cho thuê, nhưng bọn em thường cho thuê dài hạn, nếu anh chỉ thuê vài ngày thì giá sẽ khá đắt”.
Lâm Thanh Diện mỉm cười, nói: “Không thành vấn đề, bây giờ tôi vào xem một chút được không?”
Cô gái gật đầu, sau đó dẫn Lâm Thanh Diện vào nhà, nhìn lên lâu hai.
Có một căn phòng trên tầng hai đối diện với nhà của Trịnh Chí Cường, một cửa sổ được mở ra ở phía đó, có thể nhìn thấy được cửa nhà của Trịnh Chí Cường. Lâm Thanh Diện sống ở đây có thể quan sát rất rõ mọi hành động của Trịnh Chí Cường .
Sau khi xem phòng, Lâm Thanh Diện đi đến ký một thỏa thuận đơn giản với cô gái, trả tiền và mua một số vật dụng sinh hoạt hằng ngày ở chỗ cô gái.
Khi thỏa thuận được ký kết, Lâm Thanh Diện biết cô gái này tên là Vương Mạn, cô ấy có vài căn nhà ở khu phố cổ, chuyên cho thuê, nhân tiện có thể cho thuê nhà ngắn hạn và bán những thứ cần thiết hàng ngày.
Sau khi xử lý xong, Vương Mạn liếc mắt nhìn Lâm Thanh Diện hỏi: “Anh làm nghề gì?”
Lâm Thanh Diện suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi làm bóc vác ở một công trường gần đây. Bây giờ công trường đóng cửa và tôi không có chỗ ở, vì vậy tôi đến đây thuê nhà ở vài ngày”
Vương Mạn gật đầu, cô không lo lắng chuyện cho một người đàn ông thuê phòng trên lầu hai có thể xảy ra chuyện gì bất ổn hay không, đồn cảnh sát phố cổ cách nhà này chỉ khoảng chục mét, cô không nghĩ có người lại to gan dám phạm tội ở nơi như vậy.
Tất nhiên, cô ấy thấy Lâm Thanh Diện nhìn cũng không tệ, chắc hẳn không phải là người xấu.
Chiều hôm sau, Lâm Thanh Diện ở trong phòng quan sát nhà của Trịnh Chí Cường, Trịnh Chí Cường cả buổi chiều đều không có đi ra, làm cho Lâm Thanh Diện cảm thấy hơi buồn chán.
Buổi tối anh xuống lầu đi vệ sinh, trong nhà này chỉ có nhà vệ sinh ở tầng một thông với phòng tắm, muốn dùng toilet cũng chỉ có thể xuống lầu.
Khi đến cửa nhà vệ sinh, Lâm Thanh Diện trực tiếp đẩy cửa đi vào, lúc này anh mới chú ý tới bên trong có một cô gái không mặc quần áo đang tắm.
Cô gái đó không phải Vương Mạn, xinh đẹp hơn Vương Mạn rất nhiều, nhìn thấy cửa bị đẩy ra, cô gái sửng sốt, sau đó hét lớn một tiếng: “Biến thái! Bắt kẻ biến thái!”