CHƯƠNG 1402: MỌI NGƯỜI TẬP TRUNG ĐÔNG ĐỦ
“Chúc Điện chủ sớm ngày đánh chiếm linh nguyên nước C, báo thù!”
Mọi người đồng thanh nói.
Từ Tuyết Nhi nhếch miệng, bây giờ cô ta mới bắt đầu thật sự hưởng thụ quyền uy tối cao của việc làm Giới chủ!
“Tiểu Nguyệt, Tống Nghĩa, Triệu Nhân, còn có Lâm Thanh Diện được gọi là người có thiên phú đứng đầu kia, đợi qua một khoảng thời gian nữa, tôi nhất định sẽ tự đến nước C tìm các người, đến lúc đó, không ai trong các người chạy thoát đâu!”
Từ Tuyết Nhi nở nụ cười u ám, đưa mắt nhìn về phía đường nối.
Từ Bách Tranh đã dẫn người của Thương Nguyên Giới đi đến Côn Luân của nước C bằng đường nối được mấy ngày rồi.
Khiến Từ Tuyết Nhi thấy hơi lạ là mấy ngày nay trong đường nối gió yên biển lặng, nếu là mình, có lẽ phải lập tức phong ấn đường nối lại mới đúng.
Nhưng những người nước C với Lâm Thanh Diện có tu vi đứng đầu kia lại không làm thế.
Vì thế Từ Tuyết Nhi chắc chắn sau trận chiến đó, người tu luyện của nước C cũng bị thiệt hại nặng nề, nói không chừng thực lực của nguyên thần Ma Thần Tu La cô ta cho rằng vẫn còn tồn tại kia cũng không mạnh bằng lúc trước, đã không còn năng lực phong ấn đường nối một lần nữa nữa rồi.
Từ Tuyết Nhi cười khẩy, nói như thế, có nghĩa mấy người Từ Bách Tranh đã loại bỏ trở ngại lớn nhất cho bên mình rồi, chỉ cần thêm chút thời gian, chẳng phải muốn lấy linh nguyên trên trái đất là chuyện như trở bàn tay sao?
Không chỉ thế, Từ Tuyết Nhi còn nghĩ không bằng xây dựng cung điện ở một nơi xinh đẹp như nước C, sau đó, mình không chỉ phải trông coi Thương Nguyên Giới, còn phải thống trị cả giới tu luyện trên trái đất nữa.
Nhưng khác với trước đây, lần này Từ Tuyết Nhi cược sai rồi!
Sỡ dĩ mấy người Lâm Thanh Diện không tiến hành phong ấn đường nối nữa không phải vì bọn họ không đủ thực lực, mà là vì đường nối bây giờ đã không còn phong ấn nữa, điều này cũng khiến việc mượn sức mạnh Dao Trì để phản công Thương Nguyên Giới của Lâm Thanh Diện bớt đi rất nhiều trở ngại.
Mấy ngày nay, Chúng Thần Điện trên núi Côn Luân bên phía Lâm Thanh Diện có vẻ rất náo nhiệt.
Sư huynh đệ Trảm Tinh Minh, Cốc chủ Dược Thần Cốc Điền Uyên và Tiểu Điêu đều ở đây.
Bọn họ đi xuyên đêm, đến sớm hơn thời gian Lâm Thanh Diện dự tính rất nhiều.
Người cũ gặp lại, cực kỳ thân thiết.
“Cốc chủ Điền.” Lâm Thanh Diện chắp tay nói.
Điền Uyên nhìn Côn Luân nguy nga và Chúng Thần Điện tọa lạc trong dãy núi Côn Luân, trong mắt mang theo ánh sáng khác thường.
“Thật không ngờ nước C chúng ta lại có một nơi thần kỳ như thế này!” Điền Uyên liên tục cảm thán.
“Nếu nói thần kỳ, nơi thần kỳ nhất trên đời chẳng phải là Dược Thần Cốc của Cốc chủ Điền sao.” Lý Mộ Bạch ở bên cạnh cười nói.
Điền Uyên nhìn Lý Mộ Bạch đang mỉm cười, chỉ liếc mắt một cái đã cảm thấy ông lão râu bạc này không đơn giản.
“Đây là lão tiền bối Lý – Lý Mộ Bạch.” Lâm Tân Ngôn giới thiệu.
Sau khi nghe thấy, Điền Uyên ngạc nhiên nói: “Không biết tiền bối có phải là là chiến thần Khát Máu từng được sư phụ nhắc đến không?”
Lý Mộ Bạch nghe xong thì cười khẽ: “Đã rất nhiều năm không có ai nhắc đến cái tên chiến thần Khát Máu này rồi, sư phụ của cậu có phải Trưởng lão Ngải Thanh không?”
“Đúng thế, chính là sư phụ của tôi. Thật không ngờ có thể gặp được lão tiền bối ở đây.” Điền Uyên cung kính nói.
Vị trước mắt này chính là nhân vật trong truyền thuyết với tất cả mọi người đấy!
“Cậu quá khen rồi, bây giờ tôi chỉ là một ông già, chỉ có thể nói là biết được nhiều chuyện hơn các cậu một chút thôi.” Lý Mộ Bạch khiêm tốn nói.
“Được rồi, các vị, bên ngoài lạnh, vẫn nên vào trong điện rồi nói nhé. À? Triệu Ất đâu, ông ấy không đến sao?” Lâm Thanh Diện khó hiểu hỏi.
“Sư phụ và mấy vị của Trảm Tiên Minh ở lại canh giữ Dược Thần Cốc, có điều ông ấy ầm ĩ muốn đến, nhưng cuối cùng vẫn bị tôi giải quyết rồi.”
Tiểu Điêu nhảy ra nói.
Lâm Thanh Diện cười nhìn cô gái nhỏ đáng yêu này, nhiều ngày không gặp, cô ta đã trổ mã chín chắn hơn nhiều rồi.
“Còn nói nữa, vốn dĩ Cốc chủ muốn dẫn Triệu sư thúc đến, nhưng một đêm trước, Tiểu Điêu cố ý cho Triệu sư thúc uống thêm mấy chén, sau khi uống say, chị ấy mới đi cùng với chúng tôi, có đúng không?”
Hầu tử ranh mãnh nói với Tiểu Điêu: “Nói đến mới nhớ, không phải chị là muốn gặp anh Lâm Thanh Diện sao?”
“Cái con Hầu tử này, không nói câu nào không ai nói cậu bị câm đâu.” Tiểu Điêu đỏ mặt nói, ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Diện.
Cũng may sắc mặt Lâm Thanh Diện bình tĩnh, không có gì lạ thường, nhưng lúc này Tiểu Điêu mới nhìn thấy một cô gái dáng người cao gầy, khí chất hơn người đứng bên cạnh Lâm Thanh Diện, hai người nhẹ nhàng nắm lấy tay nhau, mà trên mặt cô gái cũng mang theo nụ cười điềm tĩnh.
“Đây là?” Điền Uyên hỏi.
“Đây là Hứa Bích Hoài, vợ tôi.” Lâm Thanh Diện nói.
“Chào Cốc chủ Điền, lúc trước Lâm Thanh Diện ở Dược Thần Cốc may mà có mọi người chăm sóc.” Hứa Bích Hoài mỉm cười nói.
“Đâu có đâu có, cô khách sáo quá.” Điền Uyên vội khoát tay.
Nghĩ đến chuyện ở Dược Thần Cốc lúc trước, làm gì có chuyện mình chăm sóc Lâm Thanh Diện, nếu không nhờ Lâm Thanh Diện, cả Dược Thần Cốc đã bị kẻ tên Thanh Trúc kia tiêu diệt rồi.
“Điêu sư tỷ, vợ của anh Lâm Thanh Diện thật xinh đẹp, khí chất tao nhã này, người bình thường sao có thể sánh bằng được.” Hầu tử cười nói bên tai Tiểu Điêu.
“Cái con Hầu tử này, lát nữa tôi sẽ dạy dỗ cậu một trận!” Tiểu Điêu nổi giận, nhưng vẫn nhìn về phía Hứa Bích Hoài.
Thật sự so với Bích Hoài, mình giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành vậy.
“Đi thôi, vào nhà rồi nói.”
Lâm Thanh Diện nói lần nữa, cả nhóm người đi vào trong Chúng Thần Điện cùng Lâm Thanh Diện.
Trong điện, tất cả mọi người đứng thẳng hai bên, đợi khách từ xa đến.
“Cung nghênh Điện chủ!”
Đợi sau khi Lâm Thanh Diện đi vào, mọi người đồng thanh nói.
Điều này khiến Điền Uyên và Vương Kiếm đều giật mình.
Những người chia thành hai hàng này, chỉ nhìn sơ qua đã có thể thấy thực lực của bọn họ chắc chắn không tầm thường, thực lực của hai ông lão ở bên cạnh Lâm Thanh Diện càng sâu không lường được hơn.
Nhưng dù vậy, Điện chủ của Chúng Thần Điện lại là Lâm Thanh Diện.
Nhưng nghĩ đến thực lực siêu phàm và tài lãnh đạo vượt xa mọi người của Lâm Thanh Diện, mấy người Vương Kiếm cũng bình thường trở lại.
“Nặc Nặc ở trong phòng, mọi người bàn chuyện đi, em về với con bé.” Hứa Bích Hoài nhỏ giọng nói bên tai Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện gật đầu, Hứa Bích Hoài chào hỏi mọi người, sau đó xoay người rời đi.
“Điện chủ Lâm thật có phúc, vợ không chỉ có khí chất, còn hiểu đạo lý nữa.” Điền Uyên cười nói.
Lâm Thanh Diện cười khẽ, đi lên vị trí đầu.
“Cốc chủ Điền, sư huynh Vương Kiếm, mọi người vất vả rồi.” Lâm Thanh Diện nói.
“Không vất vả gì.” Vương Kiếm đi lên phía trước: “Trước đó cậu bảo chúng tôi đến Dược Thần Cốc chờ đợi, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để đấu một trận với đám Thương Nguyên Giới rồi, nhưng bây giờ đã đi đến đây, chẳng lẽ người của Thương Nguyên Giới không đến nữa?”
Vương Kiếm hỏi thế, mấy người Giang Tiểu Nhu và Bạch Chỉ cũng rất khó hiểu.
“Trước đó lúc liên lạc với mọi người là tôi sơ suất, không nói rõ.”
Lâm Thanh Diện nói: “Chúng tôi đã chặn lại sự tấn công của Thương Nguyên Giới rồi.”
“Cái gì, chặn lại rồi?” Điền Uyên ngạc nhiên nói.
Mấy người khác của Trảm Tiên Minh cũng giật mình nhìn Lâm Thanh Diện.
“Đúng thế.” Lâm Thanh Diện tự tin nói: “Trước kia tôi nghĩ thực lực của Thương Nguyên Giới mạnh như thế, Chúng Thần Điện núi Côn Luân chúng tôi chỉ là phòng ngự đầu tiên của thế giới này, vừa đánh vừa lui, mai phục ở Dược Thần Cốc, cuối cùng đấu một trận trong rừng rậm Sương Mù của Dược Thần Cốc.”
“Nhưng nếu đối phương không đến Dược Thần Cốc, cũng có nghĩa là người của Thương Nguyên Giới đã bị các cậu tiêu diệt?” Vương Kiếm khó tin hỏi.
“Đúng thế, lần này tất cả những người đến tấn công đều đã bị chúng tôi tiêu diệt.” Lâm Thanh Diện đáp.
Mấy người Điền Uyên trợn to mắt: “Tôi nghe nói thực lực của Thương Nguyên Giới không phải tầm thường, vượt xa chúng ta, chẳng lẽ lần này bọn họ không phái chủ lực đến?”
“Tôi nói này ông già, sao ông lại hạ thấp phe mình thế?” Chung Tài ở bên cạnh xen vào nói.
“Chung Tài, không được vô lễ!” Lâm Thanh Diện tức giận nói.