Mục lục
Rể Quý Trời Cho
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1819: KHÔNG THẺ BỎ LẠI CẬU ÁY

 

Gần như là ngay lúc ông Vương ra tay, trong miệng Vương Tiểu Lâm tràn ra một búng máu.

 

Cậu đầy Lâm Thanh Diện ra, ngã xuống đắt.

 

Bởi vì có rắn độc không ngừng quấn quanh bên cạnh đám người Vương lão gia, cho nên đám người Vương lão gia chậm lại không ít.

 

Bây giờ đám người Lâm Thanh Diện cách Vương lão gia, đã rất xa.

 

Nhưng mà, Vương Tiểu Lâm không chịu nỗi.

 

Bởi vì con rắn mà Vương lão gia cằm đáy chính là con rắn bổn mạng của cậu.

 

Rắn bổn mạng cùng với bản thể có liên hệ rất lớn, có thể nói là cộng hưởng sinh mạng, rắn bổn mạng chết đi, Vương Tiểu Lâm cũng không thể sống được, rắn bổn mạng bị thương, Vương Tiểu Lâm đương nhiên cũng không thể may mắn tránh khỏi.

 

“Không cần phải để ý đến tôi nữa, tôi đã không chịu nồi rồi, rắn bổn mạng của tôi ở chỗ Vương lão gia, cho dù mấy người có cứu tôi đi cũng vô dụng!”

 

Vương Tiểu Lâm lắc đầu, đẩy Lâm Thanh Diện, đang chuẩn bị duỗi bàn tay ra.

 

“Muốn không phụ lòng rồi, vậy thì thừa dịp này nhanh chóng rời đi! Tôi hy sinh tính mạng muốn cho máy người chạy thoát, néu như anh kiên quyết ở lại chỗ này, thề là phụ tâm ý của tôi!”

 

Vương Tiểu Lâm nói xong, trực tiếp nắm lầy đá nhọn trên đất cứa lên cỗ.

 

“Nếu máy người không đi, thì tôi sẽ chết ở chỗ này! Dù sao, cũng chỉ là chết đi!”

 

Đám người Lâm Thanh Diện cũng biết, Vương Tiểu Lâm đã quyết tâm.

 

Vành mắt của Lâm Thanh Diện đỏ lên, nhìn chằm chằm vào sắc mặt của Vương Tiều Lâm, không biết suy nghĩ cái gì.

 

Ô Mộc ở bên cạnh ho khan máy tiếng, nắm lấy tay áo Lâm Thanh Diện mở miệng thúc giục.

 

“Đi nhanh lên đi! Chờ cái gì! Đợi lát nữa thật sự không kịp nữa!”

 

Lâm Thanh Diện nhắm mắt lại, một giọt lệ chảy ra từ khóe mắt, xoay người rời đi.

 

Vương Tiểu Lâm ho khan máy tiếng, khóe miệng lộ ra nụ cười ảm đạm.

 

Cậu ta biết cậu ta đã sớm không sống được lâu rồi.

 

Nhưng mà trước khi chết có thể tranh được một cơ hội chạy thoát cho đám người Lâm Thanh Diện, cũng là đáng giá.

 

Vương Tiểu Lâm cho rằng Vương lão gia sẽ trực tiếp giết chét rắn bổn mạng của mình.

 

Nhưng mà không ngờ chuyện là, Vương lão gia thế mà lại lấy một cái rương ra, nhốt rắn bổn mạng của Vương Tiểu Lâm vào trong đó.

 

Rắn bổn mạng ngã xuống đáy hòm, trên người Vương Tiểu Lâm lại đau một trận, đau đến mức cậu †a nhe răng nhếch miệng, cuối cùng nhịn không được hôn mê bắt tỉnh.

 

Đám người Vương lão gia nhanh chóng chạy đến chỗ Vương Tiểu Lâm té xỉu.

 

“Bắt cái người này lại cho tôi.”

 

Vương lão gia chỉ vào Vương Tiểu Lâm dưới đất, khóe mắt đột nhiên lộ ra ý định hung ác.

 

Đám thủ hạ đó phụng mệnh bắt Vương Tiểu Lâm lại.

 

Nhưng mà ngay lúc bọn họ ngắẳng đầu lên, đám người Lâm Thanh Diện đã sớm biến mắt không tháy tung tích, bọn họ có thể nhìn thấy chỉ là con đường vô tận.

 

Một thủ hạ trong đó có chút sợ hãi đứng trước mặt Vương lão gia, cúi thấp đầu hỏi: “Vương lão gia, đám người đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa rồi, bây giờ chúng ta vẫn phải tiếp tục đuổi theo sao?”

 

“Không cân đuổi theo nữa.”

 

Vương lão gia phát phát tay, nhưng ý lạnh trong mắt lại không chút thay đồi.

 

Chỉ thấy Vương lão gia nói gì đó với đám thủ hạ.

 

Những tên thủ hạ đó lây ra một cái loa phóng thanh.

 

Vương lão gia ghi lại lời nói của mình vào.

 

“Lâm Thanh Diện, Vương Tiểu Lâm vì máy người mới bị thương nặng như vậy, máy người bây giờ lại chạy đi không hỏi, không phụ lòng cậu ta sao? Tôi cho máy người ba ngày cuối cùng, chỉ cần trong máy ngày này, mấy người xuất hiện, tôi sẽ không làm hại Vương Tiểu Lâm, nhưng nếu trong thời gian ba ngày này máy người không xuắt hiện, tôi sẽ trực tiếp bóp chết Vương Tiểu Lâm và rắn bổn mệnh của cậu ấy.

 

“Được rồi, phát ra xung quanh đi, bây giờ bọn họ nhát định là trồn đi, tạm thời không rời khỏi chỗ này, để cho bọn họ đều nghe được âm thanh này.

 

“Dạ”

 

Thủ hạ gật nhẹ đầu, sau đó lui xuống.

 

Vương lão gia cười lạnh một tiếng, lộ vẻ khinh thường, trong miệng rù rì nói: “Muốn chạy thoát khỏi tay tôi, cũng không nhìn xem mấy người có bao nhiêu bản lĩnh?”

 

Mà lúc này đám người Lâm Thanh Diện núp trong bóng tối quả thật nghe được giọng của Vương lão gia.

 

Lâm Thanh Diện không nói gì, chỉ là mang theo bọn họ tiếp tục chạy về trước, sau khi tìm được một chỗ yên ổn rồi mới dừng lại.

 

Nhưng mà, Vương Tiểu Lâm vẫn còn ở trong tay Vương lão gia.

 

Bọn họ có chút hoảng hót nhìn về phía Lâm Thanh Diện, trong mắt lộ ra máy phần sợ hãi.

 

“Bây giờ phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải xuất hiện sao?”

 

“Không được, chúng ta tuyệt đối không thể xuất hiện, vắt vả mới trốn ra khỏi nơi đó, chúng ta lại lần nữa quay về, hứng chịu hành hạ của Vương lão gia sao?!”

 

Lời này vừa nói ra, bà lão bên cạnh có chút không vui nhíu chặt lông mày.

 

“Mấy người đây là có ý gì? Chẳng lẽ máy người thật sự vứt bỏ Vương Tiểu Lâm không quan tâm sao?”

 

“Chúng ta không còn lựa chọn khác.” Người nọ đứng ở bên cạnh bà lão nhún vai.

 

“Một mình Vương Tiểu Lâm, nhưng mà chúng ta một nhóm nhiều người như vậy, nều như vì Vương Tiểu Lâm mà bị đánh chét, đến lúc đó người nào chịu trách nhiệm này?”

 

Lâm Thanh Diện nghe vậy cau mày.

 

Mọi người đều đồng ý lời nói của người nọ thì Lâm Thanh Diện mở miệng.

 

“Vương Tiểu Lâm vì cứu chúng ta, cho nên mới bị Vương lão gia bắt, máy người có thể bỏ rơi Vương Tiểu Lâm, nhưng mà tôi không thể. Cho dù thế nào tôi cũng sẽ không vứt bỏ Vương Tiểu Lâm.”

 

Lời này vừa nói ra người vừa đề nghị bỏ rơi Vương Tiểu Lâm, không khỏi xấu hồ cúi đầu.

 

Nhưng mà Lâm Thanh Diện cũng không mở miệng trách cứ.

 

Muốn sống là bản năng của con người.

 

Bọn họ muốn bỏ lại Vương Tiểu Lâm để bảo toàn đường sống của một nhóm lớn người, kỳ thật cũng không sai.

 

Chỉ là nhớ đến hình ảnh Vương Tiểu Lâm ngã trên đất dùng cái chết ép bọn họ rời đi, Lâm Thanh Diện cảm thấy áy náy không thôi.

 

Anh không thể để cho Vương Tiểu Lâm chết đi.

 

“Tôi cũng đồng ý đi cứu Vương Tiểu Lâm.”

 

Đúng lúc đó, Ô Mộc cũng mở miệng.

 

Vết thương của Ô Mộc đã được băng bó kỹ.

 

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Ô Mộc.

 

Vẻ mặt Ô Mộc nghiêm túc đi đến bên cạnh Lâm Thanh Diện, sau khi cắn chặt răng mở miệng nói: “Vương Tiểu Lâm vì cứu chúng ta mới bị thương, tôi đồng ý cùng anh đứng ra làm nhân chứng.”

 

“Làm nhân chứng cái gì?”

 

Đuôi lông mày Lâm Thanh Diện nhéch lên.

 

“Chẳng lẽ không phải anh muốn đứng ra làm nhân chứng, để Vương lão gia thả Vương Tiểu Lâm ra sao?”

 

Ô Mộc có chút ngơ ngác.

 

“Đương nhiên không phải.” Lâm Thanh Diện lắc đầu: “Chúng ta không thể chủ động xuất hiện, nhưng mà chúng ta có thể nhân ba ngày này đi vào nơi ở của Vương lão gia, cứu Vương Tiểu Lâm ra.”

 

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của những người khác không khỏi sáng lên.

 

“Tôi cũng đồng ý cứu Vương Tiểu Lâm rai”

 

“Tôi cũng đồng ý! Nếu như không có cậu ấy, có thể chúng ta đã bị bắt hét rồi, căn bản không thể chịu đựng đến lúc này.”

 

“Đúng! Chúng ta không thể làm người vô tình vô nghĩa như thế!”

 

Nhìn thấy cuối cùng mọi người đều đồng ý, Lâm Thanh Diện không khỏi thở dài một hơi.

 

Đúng lúc đó Du Ly bước lên một chút, có chút quẫn bách đưa tay lên.

 

“Tôi đồng ý đi cứu Vương Tiểu Lâm, nhưng mà bây giờ tôi thiều một vũ khí cầm tay, không có vũ khí, đến lúc qua đó, tôi cũng không giúp được gì.”

 

Lâm Thanh Diện nghe thế không khỏi trầm tư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK