Không lâu sau, Lâm Thanh Diện mua thức ăn trở về, Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ có chút đói bụng, ngồi trước bàn bắt đầu ăn đồ Lâm Thanh Diện mua về.
Lúc ăn được một nửa, Lương Cung Nhạn Sương nhìn Lâm Thanh Diện một cái mở miệng nói: “Lâm Thanh Diện, lát nữa chúng ta ra ngoài uống rượu đi, Tinh Vũ nói đã lâu rồi chưa uống rượu, muốn thử một chút.”
Thượng Sam Tinh Vũ lập tức kinh ngạc, cho tới bây giờ cô ta chưa nói như vậy.
Lương Cung Nhạn Sương quay đầu nhìn về phía Thượng Sam Tinh Vũ, không ngừng đưa mắt ra hiệu với cô ta, Thượng Sam Tinh Vũ nghĩ lúc nãy mình và Lương Cung Nhạn Sương đã bàn bạc xong, nếu lúc này vạch trần cô ta cũng không tốt lắm, cô ta gật đầu nói: “Đúng… Đúng vậy, tôi muốn nhìn xem cuộc sống về đêm ở thành phố Đông Đô, lâu rồi tôi chưa đến mấy chỗ như quán bar.”
Lâm Thanh Diện thấy hai người muốn đi cũng không tiện dập tắt hứng thú của bọn họ, anh đồng ý ăn cơm xong thì có thể đến quán bar chơi.
Lương Cung Nhạn Sương đầy vui vẻ, lập tức đề cử cho Lâm Thanh Diện một quán bar tên là , bởi vì cô ta biết cái kia quán bar có một loại đặc sắc rượu, tương đương cấp lực, trên cơ bản chỉ cần một ly, liền tính tửu lượng lại đại người, cũng đều có thể cho phóng đảo.
Ăn qua đồ vật lúc sau, ba người rời đi hoa anh đào khách sạn, một đường đi kia gia tên là Thần Hộ Xuyên.
Ba người vừa đi vào, gần đó có một người cầm điện thoại gọi đi.
“Cậu chủ, đã phát hiện tung tích của cô chủ, cô ấy và một nam một nữ đi vào quán bar Thần Hộ Xuyên, hiện tại tôi định đi theo, cậu chủ mau tới đây đi.”
Anh ta nói xong thì cúp điện thoại, đi vào quán bar Thần Hộ Xuyên.
Cùng lúc đó, trong một câu lạc bộ ở thành phố Đông Đô.
Trong một phòng bao cao cấp, anh trai Lương Cung Nhạn Sương là Lương Cung Kham Thái, lúc này anh ta đang ngồi trên sô pha, một người phụ nữ mặc kimono xoa bóp chân cho anh ta, mà anh ta cũng vừa cúp điện thoại.
Bên cạnh Lương Cung Kham Thái là một ông già tóc hoa râm, bên kia còn có mấy người trẻ tuổi, nhưng từ quần áo đến thần thái thì dễ dàng nhận ra mấy người này đến từ nước C.
Nếu lúc này Lâm Thanh Diện ở đây thì nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc, bởi vì ông già ngồi bên cạnh Lương Cung Kham Thái là chủ nhà họ Vương trong sáu gia tộc võ cổ lớn, Vương Thủ Hạc.
Sau khi năm gia tộc lớn bắt tay nhau nhưng lại thua Lâm Thanh Diện đã có tiếng xấu muôn đời trong giới võ đạo, Vương Thủ Hạc nhân lúc Lâm Thanh Diện suy yếu, ra lệnh cho người của năm đại gia tộc lớn bao vây Lâm Thanh Diện hoàn toàn đánh bại tinh thần trong giới võ đạo.
Theo như lời của Lục Diên Thọ thì ông ta không giết Vương Thủ Hạc là vì muốn ông ta tận mắt nhìn thấy những gia tộc này sụp đổ vì hành vi ngu ngốc của ông ta, nhưng mấy tháng ngắn ngủn, lúc trước sáu gia tộc võ cổ lớn tiếng tăm lừng lẫy trong giới võ đạo, hiện tại lại trở thành đối tượng chịu sự chửi mắng của mọi người.
Thậm chí có không ít phe phái bắt tay nhau bắt đầu chống lại sáu gia tộc lớn, bọn họ muốn nhân cơ hội này đuổi sáu gia tộc lớn ra khỏi giới võ đạo ở nước C.
Sáu gia tộc võ cổ lớn, bốn chủ gia tộc lớn đã chết, một người trở thành kẻ tàn tật, Vương Thủ Hạc cũng dựa vào viên thuốc quý giá được cất giấu ở nhà họ Vương mới hồi phục được vết thương trên người, lúc này sáu gia tộc lớn không còn tiếng tăm, vốn không đối phó được với những phe phái võ cổ bắt tay nhau.
Trải qua mấy tháng hỗn loạn, sáu gia tộc võ cổ lớn hoàn toàn sụp đổ, địa vị trong giới võ cổ trước kia biến thành một câu chuyện cười, những phe phái bắt tay nhau ép bọn họ vào đường cùng, đành phải từ bỏ đất nước có nền nóng nhiều năm, từng người chạy trốn ra nước ngoài.
Vương Thủ Hạc mang theo người nhà họ Vương đi tới đảo quốc, định tìm cơ hội phát triển ở đây.
Bởi vì ở đảo quốc không có nền móng, những phe phái kia đã chia nhau sạch sẽ nhà họ Vương, cho nên hiện tại có thể nói nhà họ Vương rất túng thiếu, vì thế Vương Thủ Hạc không thể không nghĩ đến chuyện nhờ vả gia tộc lớn ở đảo quốc đổi lại sự phát triển cho nhà họ Vương.
Lúc trước Vương Thủ Hạc tràn đầy khinh thường với chuyện này, hiện tại ông ta phải nịnh nọt những gia tộc này, đối với Vương Thủ Hạc tới nói thì chuyện này còn đau khổ hơn giết chết ông ta.
Nhưng số phận của nhà họ Vương còn nằm trên vai ông ta, cho nên ông ta không thể chết được, cho dù ông ta khinh thường cũng phải chịu đựng.
Hôm nay, ông ta tới tìm người nhà Lương Cung bàn bạc chuyện hợp tác, dù sao Vương Thủ Hạc cũng là cao thủ tông sư cảnh, nhà Lương Cung cũng không ngốc, nếu có thể mượn sức cấp bậc cao thủ, đối với nhà Lương Cung cũng là một sự giúp đỡ vô cùng mạnh.
Cho nên Lương Cung Tín nói con trai bàn bạc với Vương Thủ Hạc để có một kết quả hài lòng mọi người.
“Đại sư Vương, ông có thể hợp tác với nhà Lương Cung là niềm vinh hạnh của nhà Lương Cung, đối với nhà Lương Cung thì tiền chỉ là một con số mà thôi, mấy người muốn bao nhiêu, chúng tôi có thể cho mấy người bấy nhiêu, nhưng nếu sau này nhà Lương Cung có việc cần đại sư Vương, cũng hy vọng đại sư Vương có thể không do dự ra tay.” Lương Cung Kham Thái cười nói với Vương Thủ Hạc.
Vương Thủ Hạc lập tức gật đầu nói: “Chuyện này là đương nhiên, nếu chúng ta hợp tác thì nhà họ Vương tự nhiên cũng sẽ tuân thủ lời hứa.”
“Tốt lắm, nếu chuyện này đã bàn bạc xong thì tôi cũng không cần ở lại, vừa rồi tôi nhận được tin tức của em gái, hiện tại tôi phải đi tìm con bé, nếu trong quá trình gặp chuyện phiền phức thì tôi sẽ cho đại sư Vương, hy vọng đến lúc đó đại sư Vương có thể mau chóng tới đó.” Lương Cung Kham Thái đứng lên.
Vương Thủ Hạc gật đầu, hiện tại ông ta giống như vệ sĩ nhà Lương Cung, người nhà Lương Cung cần ông ta làm gì thì không thể chậm trễ.
Tuy rằng thái độ của Lương Cung Kham Thái với ông ta không tệ, nhưng trong lòng mọi người hiểu rõ anh ta gọi ông ta một tiếng đại sư chỉ là khách sáo mà thôi.
Ông ta nghĩ mình là chủ nhà họ Vương lại lưu lạc đến mức làm vệ sĩ cho người ta, đúng là ông trời đang trêu đùa ông ta.
“Lát nữa thư ký riêng của tôi sẽ gửi số tiền đã đồng ý với mấy người, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.” Lương Cung Kham Thái nói một câu, sau đó đi ra ngoài.
Vương Thủ Hạc lập tức cười với Lương Cung Kham Thái, sau đó tự lẩm bẩm: “Nghe ý của anh ta thì có lẽ nhanh chóng cần người nhà họ Vương, lần đầu tiên ra tay tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ sai lầm gì, cần phải cho người nhà Lương Cung biết thực lực của nhà họ Vương, vậy thì bọn họ mới không coi khinh chúng ta.”
“Cũng may chỗ này là đảo quốc, sẽ không có ai biết tình hình hiện tại của nhà họ Vương, nếu Lâm Thanh Diện biết tôi lưu lạc đến mức này thì chắc chắn cậu ta có nằm mơ cũng cười đến tỉnh lại.”
“Người học võ ở đảo quốc kém hơn nhiều so với nước C, chỉ mong ở đây không đụng tới yêu quái giống như Lâm Thanh Diện.”
Vương Thủ Hạc bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, ông ta nghĩ đến trận chiến của mình với Lâm Thanh Diện thì trong lòng không khỏi sợ hãi.