Mục lục
Rể Quý Trời Cho
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rể Quý Trời Cho
CHƯƠNG 961: LỐI NGHĨ KHÔNG NÊN CÓ

Hai ngày sau.

Trong phòng, Lâm Thanh Diện nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, cơ thể không hề nhúc nhích, vẫn đang trong trạng thái ngủ mê.

Trác Nhã đang đứng bên giường, sau khi nhìn chăm chăm vào Lâm Thanh Diện rất lâu, cô ta khom người xuống, bắt đầu cởi cúc áo của Lâm Thanh Diện ra.

Khi cúc áo của Lâm Thanh Diện bị cởi ra, Trác Nhã nhìn thấy lồng ngực rắn chắc của Lâm Thanh Diện, và cả phần bụng đủ 8 múi kia.

Trác Nhã đang ở trong độ tuổi hoa si nhìn thấy cảnh này, đôi mắt lập tức sáng lên, chỉ thiếu trực tiếp chảy nước dãi lên người Lâm Thanh Diện mà thôi.

“Trời đất quỷ thần ơi, dáng người của thằng cha này cũng quá đẹp rồi, thật sự nhìn một cái thôi liền khiến người ta sinh ra lối nghĩ không nên có đó.” Trác Nhã tự lẩm bẩm, càng nhịn không được mà cởi quần áo cho Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện ngoại trừ dáng người gần như là hoàn mỹ kia, thì trên làn da màu đồng còn có không ít vết sẹo, càng khiến cho anh tăng thêm ba phần khí phách.

Con gái bình thường hoàn toàn không có lực kháng cự với body như vậy, con gái nhìn thấy body như vậy, cũng chả khác gì đàn ông nhìn thấy phụ nữ có bờ mông đẫy đà vậy.

Nếu như không phải Lâm Thanh Diện lúc này vẫn đang hôn mê thì Trác Nhã không chắc mình có trực tiếp lao lên người của Lâm Thanh Diện, làm gì một số chuyện không thể miêu tả gì không nữa.

Sau khi cởi áo trên xong, Trác Nhã không có ngừng lại, sau khi nhìn chăm chăm vào quần của Lâm Thanh Diện một hồi, trên mặt lộ ra vài phần đỏ bừng e thẹn, nhưng vẫn vươn tay ra hướng về phía thắt lưng của Lâm Thanh Diện.

Cô ta thử rút thắt lưng của Lâm Thanh Diện ra, nhưng bởi vì Lâm Thanh Diện nằm yên bất động, cho nên làm thế nào cũng không kéo ra được.

“Ai ya, thật đúng là, vậy mà lại không kéo được, bỏ đi, cứ trực tiếp cởi ra cho anh ta là được rồi.”

Trác Nhã tự nói một câu, sau đó liền đi về phía chân giường, hai tay túm lấy ống quần của Lâm Thanh Diện, muốn dùng sức kéo quần của Lâm Thanh Diện xuống.

Chính vào lúc này, Lâm Thanh Diện đang ngủ mê đột nhiên mở mắt ra, sau khi nhìn thấy áo của mình đã bị cởi, quần đã bị kéo ra một nửa, anh nhanh chóng kéo quần của mình lại, dùng một ánh mắt nghi hoặc và cảnh giác nhìn Trác Nhã, mở miệng hỏi: “Cô làm gì vậy?”

Trác Nhã không ngờ Lâm Thanh Diện sẽ tỉnh lại vào lúc này, sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện kéo quần lại, còn có chút chưa phản ứng lại kịp.

Đợi sau khi hồi thần, mặt cô ta lập tức đỏ bừng xấu hổ, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Lâm Thanh Diện nữa.

“Tôi….tôi chỉ là thấy anh nằm trên giường lâu như thế, cho nên muốn lau người cho anh.” Trác Nhã nói với thanh âm như tiếng muỗi kêu.

Lâm Thanh Diện căn bản không tin lời của Trác Nhã, mở miệng nói: “Cô đừng hòng gạt tôi, có phải cô có suy nghĩ không nên có nào với tôi, muốn nhân lúc tôi ngủ mê mà ra tay với tôi không?”

Trác Nhã lập tức ngây người, sau đó có chút tức giận mà nói với Lâm Thanh Diện: “Ê, anh nói chuyện chú ý một chút được không, ai muốn nhân lúc anh ngủ mê mà ra tay chứ? Anh nghĩ tôi thành loại người gì vậy!”

“Nếu không phải như vậy, sao cô lại cởi quần áo của tôi, hơn nữa lúc nãy tôi nhìn thấy ánh mắt của cô, rõ ràng đang nhìn vào chỗ không nên nhìn.” Lâm Thanh Diện không tin lời của Trác Nhã.

Vẻ mặt Trác Nhã uỷ khuất, nói: “Người ta chỉ là thấy anh nằm trên giường hai ngày rồi, cơ thể sắp bốc mùi rồi nên muốn cởi quần áo lấy khăn lau cho anh thôi, như vậy tốt xấu gì cũng có thể để anh ngủ thoải mái một chút, không ngờ anh thế mà lại nghi ngờ tôi, tôi thật đúng là não úng nước nên mới muốn chăm sóc anh như vậy.”

Nói xong, Trác Nhã còn vươn tay chỉ chậu nước và cả khăn lông trên mặt đất.

Lâm Thanh Diện nhìn vào chậu nước và khăn lông trên mặt đất một cái, phát hiện Trác Nhã hình như là thật sự muốn lau người cho anh, biết mình có thể đã thật sự hiểu lầm cô ta rồi.

“Ờm, thật ngại quá, tôi vừa tỉnh lại liền nhìn thấy cô đang cởi quần áo của tôi, còn bày ra bộ dạng như sắp chảy nước dãi nữa, cho nên tưởng cô định làm gì tôi, là tôi nghĩ nhiều rồi.” Lâm Thanh Diện vội vàng giải thích.

Cùng với sự phát triển thực lực của Lâm Thanh Diện, ảnh hưởng của tác dụng phụ của bí pháp đối với anh đã không mãnh liệt như lúc bắt đầu nữa, cho nên lần này chỉ là ngủ mê hai ngày, Lâm Thanh Diện đã hồi phục lại rồi.

Nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, trong lòng Trác Nhã càng không vui, cô ta không ngờ, Lâm Thanh Diện vậy mà lại nói cô ta lúc nãy bày ra bộ dạng như sắp chảy nước dãi.

Cô ta theo bản năng sờ sờ khoé miệng của mình, sau khi xác định vốn không có nước dãi thì trong lòng mới khẽ thở phào.

“Bộ dạng của mình lúc nãy có khoa trương như vậy ư, thằng cha này đúng là quá đáng ghét, vậy mà lại nói mình như vậy, anh ta cũng thật quá tự luyến rồi, ai nhìn body của anh ta mà chảy nước miếng chứ, rõ ràng một thân toàn mùi mồ hôi, bổn cô nương còn né không kịp nữa kìa.” Trác Nhã lẩm bẩm trong lòng một câu, ánh mắt liếc nhìn cơ thể của Lâm Thanh Diện một cái, nuốt ngụm nước bọt.

Lâm Thanh Diện nhìn thấy bộ dạng tức giận của Trác Nhã, cũng có chút ngại ngùng, cảm thấy mình nghĩ về một cô gái như vậy quả thực có chút không thoả đáng lắm, liền áy náy mà nói: “Xin lỗi, trong thời gian tôi ngủ, cảm ơn cô rất nhiều, bây giờ tôi đã hồi phục lại rồi, cho nên không cần cô lau người giúp nữa.”

Trác Nhã hừ một tiếng với Lâm Thanh Diện, quay đầu sang một bên, không nói chuyện.

Sau đó Lâm Thanh Diện kiểm tra trạng thái cơ thể của mình một lát, sau khi xác định không có vấn đề gì lớn thì vào phòng tắm tắm một cái.

Trác Nhã đã chuẩn bị quần áo để thay cho Lâm Thanh Diện từ trước, cho nên Lâm Thanh Diện cũng không cần tiếp tục mặc quần áo trước đó.

Sau khi tắm xong, Lâm Thanh Diện lại bày tỏ sự cảm ơn của mình với Trác Nhã, Trác Nhã lúc này cũng không bày ra bộ mặt bất mãn nữa, dù sao nói cho cùng, cô ta quả thực có chút thèm thuồng body của Lâm Thanh Diện, hơn nữa Lâm Thanh Diện là ân nhân cứu mạng của cô ta, lại là cấp trên của cô ta, cô ta làm sao có thể thật sự tức giận với Lâm Thanh Diện chứ.

“Bây giờ anh đã tỉnh lại rồi, chúng ta có phải nên về cứ địa huấn luyện không?” Trác Nhã nhìn Lâm Thanh Diện hỏi một câu.

Lâm Thanh Diện gật gật đầu, sau đó mở miệng nói: “Nhưng trước khi chúng ta về, còn có một chuyện phải làm.”

“Chuyện gì?” Trác Nhã lập tức tò mò mà trừng to mắt mình ra.

Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn sang Trác Nhã, nói: “Giải thích rõ ràng với người nhà cô, hai chúng ta chỉ là giả bạn trai bạn gái thôi.”

Sau khi Trác Nhã nghe thấy, bộ mặt lập tức cụt hứng, mở miệng nói: “Ai ya, chuyện có chút xíu, giải thích hay không đều không sao cả, hay là chúng ta về trước đi, đợi sau này tôi sẽ giải thích đàng hoàng với bọn họ.”

“Không được, bây giờ đi luôn.” Lâm Thanh Diện trực tiếp từ chối lời của Trác Nhã.

Trác Nhã lập tức phồng mồm lên, nhìn trông vô cùng không vui, nhưng cô ta cũng không ngăn Lâm Thanh Diện được, cho nên chỉ đành đi đến chỗ mà người nhà họ Trác bây giờ đang ở sau khi sửa soạn xong.

Hai người cùng đi vào bên trong phòng khách, trước khi đến, Trác Nhã đã gọi điện thoại cho Trác Viễn Thần, đám người nhà họ Trác lúc này đều đã đợi chờ trong phòng khách, đợi để cảm ơn ân nhân cứu mạng là Lâm Thanh Diện.

Sau khi hai người đi vào, Trác Viễn Thần vội vàng đến nghênh tiếp, vẻ mặt đầy ý cười: “Bây giờ thật sự ta càng nhìn hai đứa thì càng thấy xứng đó, Lâm Thanh Diện, Trác Nhã có thể tìm được người bạn trai như cậu, thật sự là phúc khí tích luỹ mấy đời của nó đó.”

Lâm Thanh Diện lập tức mở miệng nói: “Ông cụ Trác, thực ra mối quan hệ bạn trai bạn gái của tôi với Trác Nhã là giả vờ thôi, là Trác Nhã vì muốn né xem mắt nên mới nghĩ ra cách này.”

Sau khi nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, Trác Viễn Thần lập tức ngây người tại chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK