Mục lục
Rể Quý Trời Cho
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1700: DƯỢC LIỆU

Lâm Thanh Diện không hiểu trong đầu Hồng Linh nghĩ gì, đã thế này rồi, cô ta còn muốn đi tìm thầy lang, mình bảo cô ta ra ngoài hốt thuốc, là do có cách làm cho Hứa Bích Hoài tỉnh lại được.

Mở cửa sổ ra, từng làn gió nhẹ chậm chậm thổi vào phòng, Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài đang ngủ trên ghế tháp, gương mặt đỏ lên giống như dùng son phấn vậy, nhìn vô cùng hấp dẫn.

Hồng Linh kia cũng coi như không quá nhẫn tâm, bỏ thuốc không nhiều, Hứa Bích Hoài bây giờ chỉ là đang ngủ say thôi.

Gió nhẹ thổi vào phòng, khiến không khí ngột ngạt trong phòng được thổi bay đi hết, cả người cũng thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều.

Lâm Thanh Diện rót nước cho Hứa Bích Hoài, cho cô ấy ít nước sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, mở cửa sổ ra thêm một ít, trong gió có mang theo chút hơi mưa, nước mưa rơi xuống mặt Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện mới phát hiện trời mưa rồi.

Ban ngày thời tiết rất tốt, vừa hay là đám cưới của Triệu Tuấn và Bạch Tuyết, chọn ngày cũng không tệ.

Vốn tưởng rằng sau đám cưới có thể đi đến Thượng Quận Thiên Đô, nhưng bây giờ xem ra không đơn giản như vậy, không giải quyết chuyện của Tiền Kỳ, Lâm Thanh Diện sẽ nghẹn một bụng tức.

Nhất định phải cho Tiền Kỳ một bài học, mục đích của ông ta là gì, tại sao lại bắt Hứa Bích Hoài, trả thù đơn giản, hay là còn có mục đích nào khác không thể nói ra?

Chỉ có tìm ra gốc rễ của vấn đề mới có thể giải quyết được, nếu không dù có làm tốt đến đâu thì đó cũng chỉ là giải pháp tạm thời chứ không phải là biện pháp vĩnh viễn.

Mưa tí ta tí tách rơi xuống, không biết nhà ai thờ cúng ông bà, mà bên kia đường còn có ánh lửa đốt giấy tiền chưa tan, kế bên có một chuồng bò, nhưng bên trong trống rỗng, chỉ có rơm rạ đã khô rồi thôi.

Hồng Linh bước lên những bậc thang màu xanh lam đến hiệu thuốc lớn nhất trong thành Tiên Linh, bên trong tối đen, rất rõ ràng là người ta đi ngủ mất rồi.

Cô khẽ cau mày, cô không vào được, cho dù có vào được cũng không biết mặt thuốc.

Hồng Linh cứ đứng quanh quẩn trước cửa, vào giờ này, người bình đều đi ngủ hết rồi.

Cô hít một hơi thật sâu, nhìn chuồng bò bỏ hoang bất lực, trầm giọng lẩm bẩm một mình: “Xem ra chỉ còn cách này thôi.”

Cô bước đến chuồng bò, nắm một nắm rơm, nghĩ rằng trời đang mưa, có đốt cũng không cháy được, huống hồ bên trong không có ai, chỉ cần có lửa, những người đã ngủ ở khắp nơi chắc chắn sẽ lao đến, đến lúc đó không phải đạt được mục tiêu rồi sao?

Nghĩ đến đây, cô lập tức ra tay, trong chốc lát lửa cháy ngập trời, Hồng Linh vội vàng kêu lên: “Cháy rồi cháy rồi, chuồng bò nhà ai đang cháy kìa.”

Cô nhanh chân chạy đi gõ cửa, từ xa có thể cảm nhận được nhiệt độ của ánh lửa, người xung quanh sợ rằng lửa sẽ đốt cháy nhà, tốc độ đương nhiên là cực nhanh.

Một nhóm người đi ra, mang theo xô thùng để múc nước, xếp thành một hàng dài.

Bên trong hiệu thuốc, năm ba người bước ra, vội vàng giúp lấy nước dập lửa, Hồng Linh cũng vội vàng bước vào trong hiệu thuốc, tiểu nhị đang ngơ ngác, nhìn thấy Hồng Linh, ánh mắt tỉnh táo lại, vội vàng cười hỏi: “Tối vậy rồi, là cô nương nhà ai ở đây thế?”

“Không phải có cháy hay sao, sao ngươi không đi phụ dập lửa?”

Hồng Linh hai tay chống má nhìn tiểu nhị trước mặt, cảm thấy được hắn rất kỳ quái, tiểu nhị gật đầu trả lời: “Lời cô nương nói đương nhiên có lý, chỉ là tiệm thuốc chúng ta có quy tắc, không được rời khỏi quầy thuốc.”

Tiệm thuốc lớn thế này, nếu không ai trông, lỡ trộm vào lấy đồ thì phải làm sao, ai đền đây?

Hồng Linh đưa đơn thuốc đến trước mặt tiểu nhị: “Lỡ dậy rồi, vậy lấy thuốc cho ta đi.”

Tiểu nhị cầm đơn thuốc nhíu mày, chưa từng thấy ai giờ này mà đến hốt thuốc, nhưng vẫn đưa thuốc cho Hồng Linh.

Đặt thuốc vào tay Hồng Linh, hỏi xem cô là cô nương nhà nào, có kết hôn chưa.

Hồng Linh không thèm nói chuyện với hắn ta, vội vàng trở về nhà trọ, Lâm Thanh Diện vẫn còn đang chờ thuốc, nếu không có thuốc, Hứa Bích Hoài muộn nhất là ngày mai mới tỉnh lại được.

Nếu như Lâm Thanh Diện đã nói là giúp mình đối phó Tiền Kỳ, vậy mình cũng nên phối hợp, nếu không Tiền Kỳ cũng quá kiêu ngạo rồi.

Về đến nhà trọ, trên quần áo vẫn còn đọng lại những giọt nước, cô mỉm cười đưa thuốc vào tay Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện cầm lấy thuốc, có chút ngoài ý muốn: “Nhanh như vậy, trễ thế rồi, cô đi đập cửa nhà người ta à?”

“Làm gì được, tôi phóng hỏa, mấy người kia còn đang dập lửa kìa.” Hồng Linh ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Diện, cau mày hỏi: “Chừng nào cô ấy mới tỉnh lại vậy, đến lúc đó đừng có bám dính tôi không buông đó nha.”

Nhìn Lâm Thanh Diện bận rộn vì Hứa Bích Hoài, Hồng Linh ngưỡng mộ không tả xiết, nếu Hứa Bích Hoài tỉnh lại, tự hủy hoại bản thân, vậy Lâm Thanh Diện có tha cho mình không?

Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, hỏi hai câu về đám cháy, Hồng Linh làm vậy coi như làm mới lại tam quan của Lâm Thanh Diện.

Nhưng mà nghe Hồng Linh nói rằng lửa không lớn, nên cũng yên tâm.

Sau khi xem qua những dược liệu mà Hồng Linh mang về, bắt đầu luyện đan.

Hồng Linh không có tu vi, nhưng bản lĩnh của Lâm Thanh Diện thì cô biết, Hồng Linh chăm chú theo dõi, như bị mê hoặc.

Phút chốc, hai viên thuốc xuất hiện trên tay Lâm Thanh Diện, đưa cho Hứa Bích Hoài uống vào, Tác dụng của thuốc rất nhanh, Lâm Thanh Diện đưa Hứa Bích Hoài rời khỏi, Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện rời đi cũng không làm khó Hồng Linh.

Lúc đi Lâm Thanh Diện dặn dò Hồng Linh, nếu như nhà trọ này an toàn, vậy Hồng Linh cứ chờ ở đây, chuyện anh đồng ý với Hồng Linh nhất định sẽ làm.

Nói đến nước này, Hồng Linh mới yên tâm, cô không tin người khác, nhưng Hồng Linh không có lý do gì để không tin những gì Lâm Thanh Diện nói.

Chỉ cần Lâm Thanh Diện đừng thất hứa với cô, nếu không ngày nào cô cũng đi theo làm phiền Lâm Thanh Diện, để hai người Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài không được sống yên ổn, Nhưng sáng hôm sau, chuyện nhà họ Tiền làm, Triệu Tuấn đã nhận được tin tức, cảm thấy vô cùng áy náy, Chuyện lớn chuyện nhỏ ở Linh Sơn Thành, đều do anh ta lo liệu, để xảy ra chuyện như hôm nay, nghĩ thế nào cũng là do thành chủ anh giải quyết chưa tốt.

Lâm Thanh Diện không định nói với Triệu Tuấn việc này, Triệu Tuấn mới kết hôn, anh ấy không nên lo lắng về những chuyện này.

Triệu Tuấn sáng sớm đã đi tìm Lâm Thanh Diện hỏi: “Chị dâu không sao chứ?”

“Tin tức của anh cũng nhanh thật đó!”

Lâm Thanh Diện cũng rất ngạc nhiên, chuyện thế này làm sao có thể lọt đến tai của Triệu Tuấn được?

“Ban đầu tôi cũng không muốn làm thành chủ, nhưng anh nói tôi thích hợp, tôi mới làm, bây giờ làm thành chủ rồi, đừng nói chuyện có bao lớn, nhưng đã xảy ra ở trong thành, thì tôi cũng nên làm rõ chứ, anh nói có đúng không?”

Triệu Tuấn nói rất tự tin, người thông minh như Triệu Tuấn cũng không có mấy người, Lâm Thanh Diện cảm thấy, dù có giao cả Thiên Giới cho Triệu Tuấn, anh ta cũng có thể quản lý tốt.

thành Tiên Linh so với lúc anh tới đây tốt hơn không phải một chút, anh ấy không cần phải khiêm tốn như thế.

“Tôi muốn đến nhà họ Tiền một chuyến, ít nhất cũng phải làm rõ mọi chuyện.” Lâm Thanh Diện đánh tiếng với Triệu Tuấn, đây là địa bàn của Triệu Tuấn, anh ấy nên biết chuyện.

“Nếu anh cần sự giúp đỡ gì thì đừng khách sáo, anh làm việc tôi rất yên tâm.” Lâm Thanh Diện làm việc đều phải suy nghĩ kỹ càng, sẽ không gì quá trớn đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK