CHƯƠNG 1191: TRONG LÒNG ANH CHỈ CÓ EM
Hứa Quốc Hoa sợ tới mức há to miệng, nhưng sau đó ông vô cùng cung kính nói: “Chủ nhân, tôi sai rôi, mong bà đừng tức giận.
Sở Nguyệt cười lạnh.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hôm nay là ngày chết của Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện chết, bà ta cũng không cần che giấu quá nhiều.
Còn con rối Hứa Quốc Hoa này cũng không cần nữa, không cần giữ lại bên cạnh.
Dù sao ở trong mắt Sở Nguyệt, người trên trái đất đều hèn mọn, quyền sinh sát nằm trong tay mình.
“Tôi cho ông năm phút, ông dùng bất cứ cách gì cũng phải gọi người nhà họ Lâm đến phòng họp, tôi có chuyện muốn tuyên bối”
Bà ta nói xong thì đi ra ngoài.
Mà Hứa Quốc Hoa không dám cãi lại mệnh lệnh của Sở Nguyệt.
Trong phòng ngủ tâng hai.
Lúc này trong phòng tràn ngập hơi thở mập mờ.
Hứa Bích Hoài đẩy Lâm Thanh Diện xuống giường xong thì Sở Nguyệt vẫn luôn giữ chiếm thế chủ động.
Hôn môi, vỗ ve, ôm nhau nồng nhiệt.
Hôm nay ham muốn của Hứa Bích Hoài nhiều hơn trước kia.
Kỳ lạ, dựa theo tác dụng của cỏ thuân khiết thì cũng cân phải một tháng, từ tình huống hiện tại xem ra Bích Hoài đã hoàn toàn hồi phục, hay là cô cũng là thiên phú dị bẩm?
Lâm Thanh Diện thâm nghĩ trong đầu, nhưng sau đó anh gạt bỏ suy nghĩ này.
Anh ở chung với Hứa Bích Hoài một thời gian dài như vậy, nếu Bích Hoài cũng có thiên phú đặc biệt thì Lâm Thanh Diện không thể nào không phát hiện ra.
Dù sao muốn có được thiên phú biến thái như Lâm Thanh Diện thì giống như mò kim đáy bể biển rộng tìm kim.
Chắc là lúc trước cô ăn Linh Mộc, khả năng hồi phục cũng nhanh hơn người bình thường.
Lâm Thanh Diện nghĩ như vậy cũng cảm thấy hợp lý.
“Lâm Thanh Diện, anh nghĩ gì đấy?”
Trên mặt Hứa Bích Hoài mang theo sự hưng phấn nên đỏ ửng lên.
Cô cúi đầu nhìn Lâm Thanh Diện phía dưới, dáng vẻ rất quyến rũ.
Hai tay Lâm Thanh Diện ôm nhẹ hai bên hông cô, trong hoàn cảnh này, bất cứ người đàn ông bình thường nào cũng không nhịn được, huống chi Lâm Thanh Diện là con cưng của trời!
“Em chỉ muốn trong những lúc này, trong lòng anh chỉ có eml”
Hứa Bích Hoài thối khí, ánh mắt mê ly, lại là một nụ hôn nồng nhiệt.
Quân áo được cởi ra hết là lúc đến bước cuối cùng.
Lâm Thanh Diện cảm thấy hôm nay Hứa Bích Hoài quá nhiệt tình, chủ động, còn nhiệt tình hơn rất nhiều so với lần trước cô ăn Linh Mộc, trạng thái cũng tốt hơn rất nhiêu.
Đây không phải là tác dụng của cỏ tinh khiết, Lâm Thanh Diện cảm thấy khó hiểu.
Hay là trong lúc anh không ở đây, cô đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Thanh Diện tò mò trong lòng, thả thân hôn vào người Hứa Bích Hoài.
Không đúng!
Lâm Thanh Diện cảm nhận được trong cơ thể Hứa Bích Hoài có một chất độc chạy khắp người cô.
Chất độc này vô cùng kỳ lạ, tuy rằng nó chạy khắp người cô nhưng không hề gây tổn thương cho người cô.
Ngược lại nó lại muốn tìm một lối ra, muốn thoát khỏi người cô.
Chuyện gì đã xảy ra!
Lâm Thanh Diện nhíu mày lại, anh biết rõ cỏ tinh khiết là loại dịu nhẹ nhất, sẽ không bá đạo như thế.
Vậy thì chỉ có thể những thứ khác gây ra chuyện này.
“Lâm Thanh Diện, sao anh lại dừng lại?”
Hứa Bích Hoài khó hiểu hỏi.
Lâm Thanh Diện nhíu mày lại, đôi tay đặt lên vai Hứa Bích Hoài.
“Có phải sáng nay em đã ăn gì đó đúng không!”
Sảnh lớn nhà cũ họ Lâm, mọi người tụ tập lại.
“Xảy ra chuyện gì?” Vẻ mặt của tên mập hưng phấn hỏi, lòng hiếu kỳ đã thúc giục anh ta cũng đến tham gia náo nhiệt.
Ông Độ ngồi bên cạnh, rất điềm tĩnh.
Vừa rồi Hứa Quốc Hoa gọi những người này tụ tập lại.
Ông biết rõ người nhà họ Lâm không phải là rông cũng là phượng, ông vốn không có năng lực gọi bọn họ đến, vì vậy ông lấy cớ Lâm Thanh Diện tập hợp bọn họ.
Mọi người nhìn vị trí trung tâm chờ Lâm Thanh Diện đến.
Nhưng mấy phút trôi qua, Lâm Thanh Diện vẫn chưa xuất hiện.
“Kỳ lạ, cậu chủ chưa bao giờ đến trễ.’ “Đúng vậy, từ trước đến nay mỗi lần cậu chủ quay về tổ chức cuộc họp gia tộc thì đều chờ chúng ta, đây là lần đầu tiên để chúng ta chờ”
Mọi người bàn luận sôi nổi, ngay cả ông Độ cũng khó hiểu trong lòng.
“Ông Hứa, cậu chủ nói chọn giờ này với ông sao sao?”
Một người phía dưới hỏi.
Hứa Quốc Hoa đầy đắc ý, liên tục gật đầu: ‘Không sai, cậu ta nói như vậy, tôi sẽ không nhớ nhầm, chẳng lẽ mấy người còn nghi ngờ tôi?”
“Haiz, trong tay tôi vẫn còn một hợp đồng ba nghìn tỷ đang chờ ký.”
Một người phụ trách sản nghiệp.
nhà họ Lâm nói.
Nhà họ Lâm là gia tộc đứng đầu Kinh Đô, sau khi Lâm Thanh Diện tiếp nhận gia tộc đã từng dặn dò người phụ trách hạng mục, nếu hạng mục nhỏ thấp hơn mười lăm nghìn tỷ thì không cần xin phép, người phụ trách có thể tự quyết định.
“Đúng vậy, mọi người còn có việc phải làm, cậu chủ chưa từng cho chúng ta leo cây: Những người còn lại đang bàn tán.
Một giọng nói điềm tĩnh vang lên, ông Độ chậm rãi đứng lên.
“Được rồi! Mọi người đừng ồn ào nữa!”
Ông Độ nhìn mọi người: ‘Mấy người nhiều việc, chẳng lẽ cậu chủ không bận rộn sao? Mấy người chờ có vài phút đã không kiên nhẫn, sau này còn có thể làm được chuyện gì!”
Ông Độ là người lớn nhà họ Lâm, ông Độ đã lên tiếng, mọi người cũng không dám nói gì nữa.
“Được rồi, tôi nghĩ có lẽ cậu chủ còn có một số việc chưa giải quyết xong, lát nữa cậu ấy sẽ tới, mọi người chờ một chút đi”
Ông Độ nói xong thì ngồi xuống, vân điềm tĩnh.
Đúng lúc này, một bóng người đi tới từ xa, người chưa tới nhưng giọng nói đã vang lên.
“Để mọi người chờ lâu rồi!”
Mọi người kinh ngạc quay đầu nhìn lại thì thấy Sở Nguyệt chậm rãi đi tới, như có như không mang theo ý cười.
Hôm nay ngoại trừ khuôn mặt lộ vẻ chanh chua thì còn mang theo sự kiêu ngạo đắc ý.
Dưới ánh mắt của mọi người, Sở Nguyệt lập tức đường đi đến chỗ trung tâm.
“Sao bà ta dám đứng ở đó?”
“Sao vậy, không lẽ bà ta cho rằng mình là mẹ vợ của cậu chủ nên thật sự đề cao bản thân sao”
“Hừ, cho dù bà ta là mẹ vợ của cậu chủ thì sao, người nhà họ Lâm chúng ta không tồn tại sao?”
“Yên tâm đi, cậu chủ luôn không vui vẻ với mẹ vợ, lát nữa cậu chủ tới thì chắc chắn sẽ đuổi bà ta đi!”
Mọi người vui sướng khi người gặp họa, ở phía dưới xì xào bàn tán, lát nữa có trò hay rồi.
“Đây không phải là nơi cho bà đứng, mời bà tránh ra, lát nữa cậu chủ sẽ tới” Ông Độ chậm rãi nói.
“Cậu chủ? Ông nói Lâm Thanh Diện à”” Sở Nguyệt cười nói, không hề định di chuyển.
Ông Độ biết người mẹ vợ này kiêu ngạo, nhưng không nghĩ tới bà ta vẫn ngang ngược với người nhà họ Lâm.
Lần này ông Độ lớn giọng nói, dùng giọng điệu chắc chắn nói: “Đây là vị trí của gia chủ, mời bà tránh rat”
Trong nhà họ Lâm chưa có ai dám đụng vào uy nghiêm của ông Độ, cho dù là Lâm Thanh Diện cũng rất kính trọng ông ta.
Sở Nguyệt nhìn hai mắt của ông Độ tràn ngập sức uy hiếp thì lập tức đi về phía trước mấy bước đến trước mặt ông Từ.
“Ông già sống lâu!”
Mọi người khiếp sợi “Bà ta dám gọi ông Độ là ông già sống lâu?”
“Hôm nay người phụ nữ này quên uống thuốc sao?”
“Đậu má, quá kiêu ngạo, sau này chúng ta nói với cậu chủ đuổi bà ta đi!”
Người nhà họ Lâm tức giận nói.
Khuôn mặt già của ông Từ run lên, chưa có ai dám nói chuyện với ông ta như vậy ở nhà họ Lâm.
“Cho dù bà là mẹ vợ của cậu chủ thì hôm nay bà cũng phải rời khỏi nơi này, nhà họ Lâm chúng ta không chào đón bà!” Ông Độ tức giận nói.