Bầu không khí trong bữa tiệc rượu, bởi vì Phi Nhi đến, mà trở lên rất cổ quái, mọi người không thể tự nhiên ăn uống như trước, sự chú ý chung quy đều đặt trên người Lâm Thanh Diện và Phi Nhi.
Lâm Thanh Diện mặt mày đầy sự bất lực, người ta cứ ở đây không chịu đi, Lâm Thanh Diện cũng không thể đuổi cô ta đi được.
Phi Nhi giống như bị ma ám, trong mắt chỉ còn lại Lâm Thanh Diện, căn bản không để tâm cách nhìn của người khác đối với cô ta.
Là cô cả của gia tộc Andre, tư duy của cô ta với người bình thường đều có sự khác biệt rất lớn.
Phi Nhi hỏi Lâm Thanh Diện rất nhiều vấn đề liên quan đến võ đạo nước C, Lâm Thanh Diện tùy ý đáp vài câu, nói một vài thứ cơ bản nhất về võ đạo nước C.
Phi Nhi vô cùng kinh ngạc, cảm thấy những điều Lâm Thanh Diện nói đều là chân lý vô thượng, khiến Lâm Thanh Diện thật sự có hơi cạn lời.
Lâm Thanh Diện mượn cơ hội này hỏi Phi Nhi tại sao cố chấp với người có thực lực mạnh mẽ như thế.
Phi Nhi giải thích cô ta từ nhỏ thể suy nhược lắm bệnh, thiếu cảm giác an toàn, cho nên mới nghĩ nếu như có thể tìm được một người có thực lực mạnh mẽ, để anh ta truyền thụ bản lĩnh cho mình, thay đổi thể chất yếu ớt lắm bệnh của cô ta.
Đương nhiên, cô ta còn nói một cách khác có thể cho cô ta cảm giác an toàn, đó chính là gả cho một người đàn ông có lực lượng cường đại.
Bất luận từ mặt nào nhìn vào, Lâm Thanh Diện đều rất phù hợp với tiêu chuẩn trong lòng cô ta.
Lâm Thanh Diện nghe lời giải thích của Phi Nhi, không những không có nảy sinh bất cứ sự đồng tình nào với cô ta, dù sao có loại cảm giác muốn tránh thật xa.
Bọn họ cũng chưa nói được mấy câu, Phi Nhi vậy mà đã bắt đầu nói loại chuyện muốn tìm một người có cảm giác an toàn để kết hôn, điều này khiến Lâm Thanh Diện rất không thích.
Anh không muốn chọc phiền phức, cho nên trong lòng luôn hy vọng Phi Nhi có thể mau chóng rời khỏi.
Nhưng Phi Nhi giống như bị Lâm Thanh Diện mê hoặc, ngay cả Lâm Thanh Diện cầm ly rượu uống một ngụm cũng phải khen ngợi anh một phen.
Nếu không phải Thẩm Tuấn Văn đã giải thích cô ta là cô chủ của gia tộc Andre, Lâm Thanh Diện chắc chắn sẽ đối đãi với cô ta như người bị thần kinh.
Cuối cùng, bữa tiệc rượu đi vào hồi kết, Thẩm Tuấn Văn và những bạn bè của ông ta cũng dần dần đứng dậy từ biệt, Lâm Thanh Diện cũng nhân cơ hội này, mau chóng đi ra bên ngoài phòng bao.
“Cậu chủ, tôi đưa cậu về.” Thẩm Tuấn Văn gọi với theo Lâm Thanh Diện.
“Không cần, tự tôi về là được.” Lâm Thanh Diện không ngoái đầu lại, trực tiếp ra khỏi phòng bao.
Phi Nhi ngây người nhìn Lâm Thanh Diện vội vàng rời khỏi, hồi lâu, lẩm bẩm một câu: “Người đàn ông này, ngay cả bóng lưng cũng mê người như thế.”
Quản gia đi đến trước mặt Phi Nhi, mở miệng nói: “Cô chủ, không biết cô chủ đã có thu hoạch chưa?”
“Thu hoạch được rất nhiều.” Phi Nhi đáp.
“Vậy chúng ta còn cần đuổi theo cậu ta không?’ Quản gia mở miệng hỏi.
“Không cần, nếu có duyên, tôi với anh ta tự nhiên sẽ còn gặp nhau.” Phi Nhi không có cố chấp đuổi theo Lâm Thanh Diện nữa.
Đối với phương diện này, Phi Nhi vẫn có hơi tin vào thứ như duyên phận, cô ta tin giữa mình và Lâm Thanh Diện, là có duyên phận rất sâu.
Lâm Thanh Diện vừa đi ra khỏi phòng bao thì nhìn thấy Dương Tư Dĩnh luôn đợi ở bên ngoài.
Dương Tư Dĩnh thấy Lâm Thanh Diện đi ra, vội vàng đi tới, mở miệng nói: “Thưa anh, tôi thật sự biết lỗi của mình rồi, cầu xin anh mở cho một đường, cho tôi thêm một cơ hội.”
Lâm Thanh Diện lúc này căn bản không có tâm tư để ý đến cô ta, trực tiếp mở miệng nói: “Tôi phải về rồi, đừng cản đường của tôi.”
Nói xong, anh ta rảo bước đi về phía trước.
Lúc này Phi Nhi và quản vệ với vệ sĩ từ bên trong đi ra, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng Dương Tư Dĩnh cản Lâm Thanh Diện.
Phi Nhi lập tức đi tới trước mặt Dương Tư Dĩnh, nhìn cô ta mở miệng nói: “Lâm Thanh Diện, là người của Andre Phi Nhi tôi, hy vọng cô sau này có thể cách anh ta xa một chút.”
Dương Tư Dĩnh mặt mày cổ quái nhìn Phi Nhi, không hiểu người này thế nào đi tới nói loại lời này với cô ta.
“Cô có bệnh à? Dựa vào đâu bảo tôi cách anh ta xa ra một chút?” Dương Tư Dĩnh không khách khí nói một câu.
Nếu như thật sự cần thiết, cô ta đã suy nghĩ dùng vài hành vi nào đó để lấy lòng Lâm Thanh Diện rồi.
Cho nên Lâm Thanh Diện bây giờ cũng tính là con mồi của cô ta, cô ta tự nhiên không thể thua khí thế ở trước mặt người phụ nữ khác.
Lúc này Thẩm Tuấn Văn từ bên trong đi ra, vừa hay nghe thấy Dương Tư Dĩnh nói Phi Nhi có bệnh.
Sắc mặt của ông ta lại càng thay đổi, vội vàng đi đến trước mặt Dương Tư Dĩnh, nói: “Cô hôm nay điên rồi phải không! Cô vừa đắc tội với cậu chủ của chúng tôi, bây giờ lại chạy tới gây chuyện với cô chủ của gia tộc Andre? Lẽ nào cô thật sự không sợ chết?”
Dương Tư Dĩnh nghe thấy lời của Thẩm Tuấn Văn, sắc mặt lần nữa trở lên trắng bệch, khó thể tin mà nhìn sang Phi Nhi ở trước mặt, thế nào cũng không ngờ, cô gái này vậy mà là cô cả của gia tộc Andre – đại gia tộc nổi tiếng bậc nhất nước Sa.
Cô ta cảm thấy mình hôm nay thật sự ra khỏi cửa không xem lịch, đầu tiên là đắc tội với đại nhân vật mà Thẩm Tuấn Văn mời đến, bây giờ vậy mà lại nói cô cả của gia tộc Andre có bệnh.
Cho dù cô ta là một ngôi sao có chút danh tiếng, căn bản cũng không thể chống được lửa giận của loại người có thân phận như này.
Cô ta vội vàng nhìn sang Phi Nhi, mở miệng nói: “Xin lỗi, tôi không phải cố ý.”
Phi Nhi mặt mày lạnh nhạt nhìn Dương Tư Dĩnh, mở miệng nói: “Không sao cả, chỉ cần cô không tranh Lâm Thanh Diện với tôi là được.”
“Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không tranh anh ta với cô, tôi lát nữa mua vé máy bay trở về nước C.” Dương Tư Dĩnh vội mở miệng.
Phi Nhi gật đầu, sau đó đi ra bên ngoài.
Dương Tư Dĩnh lúc này mới thở phào, trên trán đã phủ một lớp mồ hôi lạnh.
“Bắt buộc phải mau chóng rời khỏi, còn ở lại nơi này, không chừng còn đắc tội với nhân vật nào nữa.” Dương Tư Dĩnh hạ quyết tâm, vội vàng đi đến sân bay.
Đồng thời trong lòng cô ta cũng âm thầm quyết định, sau này ra khỏi cửa nhất định phải xem lịch, hơn nữa nhìn thấy những người trông bình thường, nhất định không thể tùy tiện đắc tội.
Lâm Thanh Diện gọi xe trở về tiểu khu biệt thự mà Thẩm Tuấn Văn đã sắp xếp cho, đi về phía một ngôi biệt thự đó của anh.
Vào lúc này, một chiếc Porsche màu đen dừng trước cửa tiểu khu biệt thự, người lái xe chính là vệ sĩ của Phi Nhi.
Mà người ngồi trong xe chính là Phi Nhi và người quản gia đó.
“Cô chủ, tôi thế nào cảm thấy người vừa đi vào có hơi giống cường giả tên Lâm Thanh Diện?” Quản gia nhìn đằng trước, có hơi nghi hoặc hỏi một câu.
Phi Nhi nhìn bóng lưng hơi mờ của Lâm Thanh Diện ở phía trước, khóe môi gợi cảm cong lên.
“Không phải có hơi giống, đó quả thật là anh ta.” Phi Nhi mặt mày chắc chắn nói.
“Cô chủ người mau nhìn, cậu ta hình như vào ngôi biệt thự ở bên cạnh chúng ta.” Quản gia mở to mắt, không ngờ Lâm Thanh Diện vậy mà ở sát bên bọn họ.
Ý cười trên mặt Phi Nhi càng sâu, nhìn ra được, lúc này cô ta rất vui.
“Tôi nói rồi, nếu như có duyên, chúng ta sẽ còn gặp.”
“Sự thật chứng minh, tôi và Lâm Thanh Diện quả thật có duyên phận rất sâu.”