CHƯƠNG 1404: CÁCH NÀY CÓ TÁC DỤNG HƠN
“E rằng cả nước C này chỉ có Dược Thần Cốc có thể hào phóng như thế thôi.” Quý Trường Thanh cười nói, trong mắt cũng tràn đầy kính nể.
“Trưởng lão Quý nói đùa rồi, thật ra lần này ngoài đan dược cấp hoàn mỹ là Dược Thần Cốc chúng tôi tự điều chế, những đan dược cao cấp còn lại đều là do công hội luyện kim cung cấp.” Điền Uyên nói đúng sự thật.
“Ồ?” Lâm Thanh Diện rất ngạc nhiên, phải biết rằng trước đó công hội Luyện Kim là kẻ thù không đội trời chung với Dược Thần Cốc.
Điền Uyên nói với Lâm Thanh Diện: “Nói lại mới thấy vẫn phải cảm ơn cậu, trận chiến ngày đó, sư đệ tôi mất mạng tại chỗ, mà Lâm Thanh Diện cậu lại giết chết Thanh Trúc, có thể nói là đã cứu cả Dược Thần Cốc chúng tôi, thật ra như thế cũng là bảo vệ công hội Luyện Kim rồi, sau đó bọn họ trở về suy nghĩ kỹ càng, quyết định sau này sẽ nghe theo lời dặn của Dược Thần Cốc chúng tôi, mà theo đó, chúng tôi cũng cho bọn họ tự do ra vào Dược Thần Cốc để lấy dược liệu.”
Lâm Thanh Diện hài lòng gật đầu, thật ra từ trước đến giờ, chỉ cần tất cả mọi người có thể buông bỏ thành kiến, đoàn kết nhất trí, thì người bên ngoài hoàn toàn không có cơ hội đến đây xâm phạm.
Lâm Thanh Diện nhìn về phía mọi người: “Được, nếu đã thế thì tất cả mọi người của Chúng Thần Điện nghe đây, người có thực lực Hóa Cảnh trở xuống, mỗi người ba viên đan dược cao cấp, Hóa Cảnh trở lên, mỗi người ba viên đan dược hoàn mỹ!”
“Tuân lệnh!”
Người của Chúng Thần Điện kích động.
Bọn họ cũng biết Lâm Thanh Diện dặn dò như thế không phải cố ý bất công vì thực lực cao thấp khác nhau.
Mà là đan dược cấp bậc càng cao, dược tính cũng càng bá đạo, nếu thực lực không đủ mà ăn vào đan dược cấp bậc hơi cao sẽ dẫn đến phản tác dụng.
Lâm Thanh Diện xoay người, nói với Quý Trường Thanh và Lý Mộ Bạch đang ngồi tại chỗ: “Hai vị tiền bối, thực lực của hai người đã đến Thần Cảnh, dù là đan dược cấp hoàn mỹ cũng không giúp ích được gì cho hai người, vì thế…”
“Chúng tôi biết, yên tâm đi Lâm Thanh Diện, những đan dược này quý giá như thế, đương nhiên đều có thể phát huy ra công dụng của nó là tốt nhất, tôi và Trường Thanh cũng không so đo nhiều như thế.”
Lý Mộ Bạch chậm rãi nói.
Lâm Thanh Diện gật đầu, chỉ là không có đan dược cấp thần, nếu không nhất định sẽ đưa cho Lý Mộ Bạch và Quý Trường Thanh.
“Đúng rồi, anh Lâm.”
Lúc này, Tiểu Điêu đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện.
“Anh biết đó, vốn dĩ là sư phụ tôi nên đến đây, nhưng mà…”
Tiểu Điêu nhìn Lâm Thanh Diện, tiện tay lấy một cái túi da trâu ra, đưa nó cho anh.
“Đây là?” Lâm Thanh Diện nhìn túi da trâu này, được lấy ra từ trong lòng Tiểu Điêu, có thể thấy trên đường đi Tiểu Điêu đã bảo vệ nó rất cẩn thận.
“Đây là thứ sư phụ chuẩn bị trước đó, nhưng một ngày trước khi lên đường, sư phụ… sư phụ uống quá nhiều rượu, cho nên tôi lấy nó đến cho anh.” Tiểu Điêu đỏ mặt nói.
Lâm Thanh Diện mở túi ra, ngạc nhiên nói: “Đây… Đây không phải những phương thuốc trong hang núi kia sao?”
Sau khi xem, Điền Uyên cười nói: “Xem ra đây là tấm lòng của Triệu Ất, những phương tuốc này đều là phương thuốc đan dược cấp thần, bây giờ người có thể chế ra đan dược cấp thần e rằng chỉ có một mình Lâm Thanh Diện cậu thôi.”
Nghe thấy Điền Uyên nói thế, tất cả mọi người của Chúng Thần Điện đều hít vào một hơi khí lạnh.
Thậm chí bọn họ còn không rõ mùi vị của đan dược cấp thần ra sao, nhưng những người này đều biết đan dược có thể vượt qua cấp hoàn mỹ là một thứ đáng sợ đến mức nào, càng khiến người ta thấy đáng sợ hơn là bây giờ người duy nhất trên đời có thể chế ra đan dược cấp Thần lại là Lâm Thanh Diện!
“Còn có gì mà Điện chủ không biết không?”
Những người này thầm nghĩ trong lòng, càng thấy khâm phục Lâm Thanh Diện hơn.
Người bên phía Trảm Tiên Minh cũng thấy khiếp sợ vì thực lực của Lâm Thanh Diện.
Vì trước đó bọn họ đã ở Dược Thần Cốc rất lâu, cũng hiểu một chút về chuyện chế đan.
Thậm chí Vương Kiếm mạnh nhất trong đám bọn họ cố gắng luyện chế đan dược cũng kết thúc trong thất bại. Vì thế bọn họ đều biết muốn luyện chế thành công một viên đan dược cấp hoàn mỹ đã là khó hơn lên trời rồi, chứ đừng nói là đan dược cấp thần.
“Lâm Thanh Diện không hổ là Minh chủ của Trảm Tiên Minh chúng ta.”
Vương Kiếm cảm thán, chẳng trách nhiều người có thiên phú tu vi nhất thời bấy giờ đều cam tâm tình nguyện đi theo sau anh, nghe theo lời chỉ huy của anh!
“Đây là báu vật của Dược Thần Cốc, tôi không thể xem, càng không thể lấy!” Lâm Thanh Diện từ chối.
Điền Uyên đẩy phương thuốc lại: “Lâm Thanh Diện, Triệu Ất nghĩ thông suốt hơn tôi rất nhiều, nếu chỉ cậu có thể luyện chế ra đan dược này, thì để ở Dược Thần Cốc chúng tôi chẳng phải là phung phí của trời sao, không bằng để cho cậu giữ, để đan dược thần cấp này xuất hiện một lần nữa!”
“Đúng vậy, anh Lâm, anh đừng từ chối!” Hầu tử và Tiểu Điêu nói.
Lâm Thanh Diện nhìn bọn họ: “Nếu đã thế thì tôi cung kính không bằng tuân lệnh.”
Nói xong, Lâm Thanh Diện không từ chối nữa, cầm lấy mấy phương thuốc quý giá này.
“Lâm thiếu chủ, cậu thật sự có thể luyện chế đan dược cấp thần sao, bao giờ thì bắt đầu?”
Chung Tài ở bên cạnh hứng thú nói: “Đến lúc đó cho chúng tôi mở rộng tầm mắt nhé.”
Lâm Thanh Diện liếc Chung Tài một cái, sau đó nói: “Không hổ là đan dược cấp thần, mỗi loại dược liệu cần thiết trên đây đều cực kỳ quý giá, tôi nghĩ phải đợi khi đến rừng rậm Sương Mù mới có thể bắt đầu chế đan.”
“Đây cũng không phải chuyện gấp, các vị đường xa mà đến, chắc hẳn đã đói rồi, không bằng chúng ta vừa ăn vừa nói, thưởng thức món ngon ở chỗ chúng tôi.” Quý Trường Thanh đứng dậy cười nói.
Điền Uyên chắp tay: “Đi đến đâu ăn món ở đấy, trong dãy núi Côn Luân đều là bảo bối, hôm nay chúng tôi sẽ nếm thử món ngon của nơi này.”
Mọi người đi vào thiên điện, trong điện đã chuẩn bị xong tiệc rượu, sau khi tất cả mọi người ngồi vào chỗ mình, trong điện lập tức trở nên náo nhiệt.
Lâm Thanh Diện nhìn những người này, trong lòng cực kỳ cảm khái.
Nếu mình không phải bất ngờ tiếp xúc với chuyện tu hành thì e rằng bây giờ vẫn còn ở nhà họ Lâm ở thủ đô, tung hoành ngang dọc trên thương trường, có lẽ cũng sẽ không quen biết nhiều người tu hành như vậy.
Nhưng bây giờ, dường như việc Lâm Thanh Diện làm còn có ý nghĩa hơn cả trước đây.
Dẫn dắt những người này phản công Thương Nguyên Giới, giành lại linh nguyên bị mất của thế gới này!
Đây là suy nghĩ duy nhất cũng là mục tiêu cuối cùng của Lâm Thanh Diện lúc này!
Buổi tối, đợi sau khi Nặc Nặc và Hứa Bích Hoài đều đã ngủ, Lâm Thanh Diện một mình ra khỏi phòng, đi lên đỉnh Côn Luân dưới sự chiếu rọi của ánh trăng.
Đường nối rộng lớn ở ngay bên cạnh Lâm Thanh Diện, lúc này, trông nó vô cùng yên tĩnh.
Nhưng Lâm Thanh Diện biết rõ, không bao lâu nữa, nơi này sẽ lại trở nên náo nhiệt.
Lâm Thanh Diện ngồi trên đỉnh núi, gió lạnh thổi qua, nhưng anh lại không thấy mát mẻ chút nào.
Anh lấy Lạc Hồng Thạch từ trong túi ra, Lạc Hồng Thạch trong tay tản ra một vầng sáng màu đỏ.
“Cô Dao Trì, cô có thể ra ngoài không?”
Lâm Thanh Diện thử gọi một tiếng, nhưng Lạc Hồng Thạch không có chút phản ứng nào.
Lâm Thanh Diện cau mày, bây giờ mọi người đã tập trung đông đủ, mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ còn đợi Dao Trì đưa những người này đến Thương Nguyên Giới thôi.
“Đừng nói ma nữ này chơi bỏ gánh giữa đường nhé!”
Lâm Thanh Diện thầm mắng một tiếng.
Đúng lúc này, trước mặt đột nhiên có một làn sương trắng bay lên cao, sương mù cực kỳ dày đặc, sau đó, một giọng nói vang lên từ trong sương mù.
“Tôi đã nói với anh biết bao nhiêu lần rồi, đừng gọi người ta là ma nữ, sao anh vẫn không chịu nghe thế?”
Trong sương mù dày đặc, Dao Trì mặc áo đỏ bay lơ lửng, dáng người yểu điệu lại tăng thêm mấy phần mờ ảo.
“Vốn dĩ tôi thật lòng gọi cô ra, cô lại không ra, vừa gọi cô là ma nữ thì cô xuất hiện ngay, xem ra gọi ma nữ vẫn có tác dụng hơn một chút.” Lâm Thanh Diện cười nói.
“Con người anh thật đúng là, tôi không muốn để ý đến anh nữa.” Dao Trì tức giận bĩu môi.
Lâm Thanh Diện mỉm cười nói: “Được rồi, hôm nay có chuyện muốn hỏi cô, là…”
“Là muốn hỏi tôi khi nào dẫn các anh đến Thương Nguyên Giới đúng không?” Dao Trì hỏi.
“Đúng.” Lâm Thanh Diện giải thích: “Mọi người đã đến đông đủ cả rồi, bây giờ thực lực của chúng tôi còn mạnh hơn trước đó, chỉ đợi cô Dao Trì ra quyết định thôi.”
“Vậy hai con khôi lỗi của anh thì sao, mặc kệ bọn họ ư?” Dao Trì thắc mắc.
Lâm Thanh Diện cau mày, đúng vậy, hai người Vân Sơn và Tú Nương vẫn còn ở trong lòng núi, phải tiến hành tái tạo thân thể một lần nữa mới có thể hoàn thành, nhưng dù thế cũng cần khoảng hai ngày.
“Cô cảm thấy thời gian nào thì tốt hơn một chút?” Lâm Thanh Diện hỏi.
Dao Trì cười khẽ: “Bốn ngày sau, chính là mười lăm, đợi đến trưa hôm đó, tất cả mọi người tập hợp ở đây.”
“Đã hiểu, cảm ơn cô Dao Trì.” Lâm Thanh Diện nói.
“Đừng khách sáo.” Trong mắt Dao Trì có ý cười, sau đó nhìn sang một bên: “Chỉ nói đến đây thôi, có người đến rồi.”
Không đợi Lâm Thanh Diện kịp phản ứng, sương mù dày biến mất, Dao Trì cũng không thấy đâu.
Lâm Thanh Diện cẩn thận cất đi Lạc Hồng Thạch trong tay, quay đầu nhìn lại, không ngờ lại thấy hai bóng người một trước một sau đi lên đỉnh núi Côn Luân, tốc độ của bọn họ rất nhanh, xem ra võ công đều coi như không tệ.
“Sao lại là bọn họ?” Ánh mắt Lâm Thanh Diện lạnh lẽo, nhìn hai người cách xa mình mười mấy mét kia.