CHƯƠNG 427: LỪA BÁN
Khoảnh khắc Hứa Bích Hoài bị người đàn ông trung niên trói lại thì cô biết mình bị lừa rồi, sau đó lại nghe thấy lời của người phụ nữ trung niên, trong lòng bỗng rùng mình.
“Mấy người thả tôi ra, mấy người muốn làm gì tôi!” Hứa Bích Hoài mặt mày khẩn trương mở miệng quát.
Người phụ nữ trung niên cười lạnh nhìn Hứa Bích Hoài, mở miệng nói: “Làm cái gì? Đương nhiên là đưa vào trong núi, bán cô làm vợ, nếu không cô tưởng chúng tôi dụ cô đến đây làm gì?”
Nói rôi, người phụ nữ trung niên đi cầm chiếc ghế tới, bảo người đàn ông trung niên trói Hứa Bích Hoài vào ghế.
“Hai người thả tôi ra, bạn của tôi còn ở bên ngoài, cô ấy rất nhanh sẽ quay lại, nếu như để cô ấy nhìn thấy hai người làm chuyện này với tôi, cô ấy chắc chắn sẽ báo cảnh sát, đến lúc đó hai người đều sẽ bị bắt đi!” Hứa Bích Hoài quát lên một tiếng.
Người phụ nữ trung niên bật cười, mở miệng nói: “Bạn? Chính là cô ta giúp chúng tôi dẫn cô đến đây, cô cảm thấy cô ta sẽ giúp cô báo cảnh sát sao? Cô gái, đừng nằm mơ nữa, rất nhanh chúng tôi sẽ đưa cô ra ngoài, đến lúc đó cô ngoan ngoãn đi theo người mua là được”
Mặc dù trong lòng không muốn tin, nhưng Hứa Bích Hoài lúc này đã không nghĩ được khả năng nào khác nữa, cô thế nào cũng không ngờ, Lục Thiên Diệp vậy mà câu kết với người khác lừa cô, để hai người này bán cô đi.
Cô không biết Lục Thiên Điệp tại sao phải làm như vậy, lấy sự hiểu biết của cô đối với Lục Thiên Điệp, cho dù Lục Thiên Điệp cũng thích Lâm Thanh Diện, cũng không thể thông đồng với bọn xấu, bán cô đi.
Tuy nhiên bất luật như thế nào, chuyện này quả thật đã xảy ra, Hứa Bích Hoài lúc này có suy nghĩ nguyên nhân thì đã muộn rồi, trong lòng cô chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
Cô trước đây từng nghe nói những người bị bán vào núi sâu, đến loại địa phương đó, căn bản không có khả năng trốn được ra ngoài, hơn nữa những phụ nữ bị bán đến đó bình thường cũng sẽ trở thành công cụ sinh đẻ, còn thường xuyên bị mắng chửi đánh đập, vừa nghĩ đến mình có thể chịu cảnh đó, trong lòng Hứa Bích Hoài liền thấy sợ hãi.
“Hai người thả tôi ra, nếu như hai người muốn tiền, tôi có thể cho hai người tiền, hai người muốn bao nhiêu cũng được, cầu xin hai người đừng bán tôi đi” Hứa Bích Hoài cầu xin.
“Cho chúng tôi tiền? Cô gái, cô đừng năm mơ, nếu chúng tôi đã trói cô lại thì không thể để bất kỳ khả năng nào có thể xảy ra, cô nói cho chúng tôi tiền, thật ra muốn tìm cơ hội tiếp xúc với người bên ngoài, nói cho cô biết, chuyện này cô đừng nghĩ nữa, cô có tiên hay không chúng tôi không quan tâm, chúng tôi chỉ biết bán cô đi, thì sẽ có một khoản tiền lớn” Người phụ nữ trung niên khinh bỉ nhìn Hứa Bích Hoài.
“Hai kẻ câm thú, hai người thả tôi ra, nếu như hai người không thả tôi ra, tôi đảm bảo hai người đều sẽ không có kết cục tốt đẹp!” Hứa Bích Hoài hét lên.
Người đàn ông trung nên có hơi mất kiên nhẫn, trực tiếp cầm chiếc khăn, nhét vào trong miệng của Hứa Bích Hoài.
“Thật là phiền, cô ngoan ngoãn cho tôi, nếu như cô nếu như tiếp tục kêu nữa, tôi sẽ động thủ!”
Miệng của Hứa Bích Hoài bị chặn lại, không thế phát ra tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai kẻ ma quỷ khủng khiếp này trói cô lại, sau đó đợi bị đưa đi.
Lúc này cô mới ý thức được bản thân đã ngu ngốc đến mức nào, trước đó Lục Thiên Điệp có nhiều điểm khiến người ta nghi ngờ như vậy, mà cô lại chọn tin Lục Thiên Điệp, nhưng lại không ngờ Lục Thiên Điệp lại bắt tay với người khác bản đứng cô.
Trong lúc nhất thời, cô cảm thấy đầu óc của mình trống rỗng, căn bản không thể tiếp tục suy nghĩ.
Lúc này trong một ngôi nhà ba tâng cách đó không xa, trước cửa sổ ở tâng ba có một nam một nữa đang đứng, chính là hai người Lạc Tâm và Sở Vân.
Từ vị trí này của bọn họ, vừa hay có thể nhìn thấy ngôi nhà Hứa Bích Hoài đang ở, nhìn thấy Hứa Bích Hoài bị trói lại, trên mặt Lạc Tâm lộ ra một nụ cười hài lòng.
“Thật không biết sau khi Lâm Thanh Diện trở về, phát hiện vợ của cậu ta bị bọn buôn người bán đi thì sẽ có biểu tình gì, cho dù cậu ta có năng lực tìm được Hứa Bích Hoài trở về, thiết nghĩ lúc đó, Hứa Bích Hoài cũng đã mang thai đứa trẻ của người khác rồi” Lạc Tâm cười mở miệng.
Sở Vân ở bên cạnh thở dài, vốn dĩ muốn nói với Lạc Tâm suy nghĩ của mình, có điều anh ta biết sự cố chấp của Lạc Tâm, cho nên chỉ nói một câu: “Em vui là được”
“Bây giờ Lâm Thanh Diện không ở Hồng Thành, Hứa Bích Hoài lại bị cô bạn thân của cô ta lừa đến đây, thiết nghĩ cho dù những thủ hạ đó của Lâm Thanh Diện cũng không thể rất nhanh chóng phát hiện chuyện này, đợi khi bọn họ phản ứng lại, Hứa Bích Hoài sợ rằng đã sớm bị đưa vào trong núi rồi, Lâm Thanh Diện, đợi cậu trở về, đợi mà hối hận đi” Lạc tâm lần nữa tự lẩm bẩm nói với chính mình.
Sau đó cô ta xoay người lại, rời khỏi cửa số, theo cô ta thấy, chuyện còn lại cứ thuận theo tự nhiên, cơ bản sẽ không xuất hiện sai sót gì nữa, cho nên không cần thiết phải tiếp tục để ý nơi này.
Sở Vân và Lạc Tâm cùng nhau rời khỏi chỗ này, đi vào trong con ngõ ở bên ngoài.
Hai người đều không có chú ý tới, khoảnh khắc bọn họ xoay người, một bóng dáng đi vào con ngõ mà vừa rôi Hứa Bích Hoài đã đi vào.
Mà lúc này một nhóm người đều chạy đến thôn Thành Trung, mục tiêu của bọn họ, chính là hai người Lạc Tâm và Sở Vân vừa từ tâng 3 đi xuống.
Lạc Tâm không hề biết, sau chuyện lần trước, Lâm Thanh Diện đã bí mật sắp xếp rất nhiều cao thủ xung quanh Hứa Bích Hoài, chắc chắn bảo đảm sự an toàn của cô.
Từ khi Hứa Bích Hoài cùng Lục Thiên Điệp lên xe thì đã có người chú ý đến sự khác thường của nam nữ trung niên, hơn nữa còn báo cáo với Trần Tài Anh.
Chuyện của Hứa Bích Hoài, Trân Tài Anh căn bản không dám có một chút trì hoãn, cho nên lập tức phái người tra rõ tình hình bên phía thôn Thanh Trung, hơn nữa phát hiện tung tích của Lạc Tâm và Sở Vân.
Lý Huỳnh Thái luôn ở trong bóng tối bảo vệ Hứa Bích Hoài, khi Hứa Bích Hoài cùng Lục Thiên Điệp ăn cơm, cảm thấy không có nguy hiểm quá lớn, cho nên đã đến một quán ăn nhỏ gần đó ăn món thịt sốt mình thích.
Kết quả không ngờ khi ăn xong đi ra, Hứa Bích Hoài đã cùng đám Lục Thiên Điệp lên xe đi rồi.
May mấy người bên cạnh Hứa Bích Hoài không chỉ có một mình Lý Huỳnh Thái, Trần Tài Anh nói vị trí của Hứa Bích Hoài cho Lý Huỳnh Thái, bảo anh ta mau chóng đi cứu người, còn Trần Tài Anh dẫn người vây công hai người Lạc Tâm và Sở Vân.
Trong ngôi nhà, trong đôi mắt của Hứa Bích Hoài tràn đầy sự tuyệt vọng, người nam nữ trung đó nhìn Hứa Bích Hoài, trên mặt lộ ra nụ cười ghê tởm, mở miệng nói: “Cô gái này quả thật lớn lên thật xinh đẹp, nhìn thôi cũng khiến tôi trong lòng ngứa ngáy”. Nói rồi ông ta đi đến trước mặt Hứa Bích Hoài, đưa tay muốn nâng cằm Hứa Bích Hoài lên.
Người phụ nữ trung niên thấy thế lập tức mắng một tiếng: “Cái đồ thối tha không biết xấu hỏ nhà ông, chúng ta lát nữa phải bán cô ta đi, nếu như ông đụng vào cô ta, tiền bán sẽ thấp đi”
“Chỉ chạm cái mà thôi, lát nữa cho cô ta mặc quần áo đẹp vào, sẽ không có ai phát hiện ra đâu”
Người đàn ông trung niên cười cười, sau đó đưa tay sờ lên người Hứa Bích Hoài.
Vào lúc này, cửa lớn của ngôi nhà bị người ra một cước đạp ra, cánh của đó trực tiếp bay ra, rầm một tiếng rớt xuống đất.
Người đàn ông trung niên và người phụ nữ trung niên bị dọa giật mình, vội vàng quay đầu nhìn về phía cửa.
Một bóng người xuất hiện ở tromg ngôi nhà, Lý Hùynh Thái liếc nhìn người phụ nữ trung niên và người đàn ông trung niên, mắng to: “Con mẹ nó, lại dám ra tay với chị dâu của tôi, tôi thấy hai kẻ ngu ngốc mấy người chán sống rồi, ông nội đây hôm nay khiến hai người nếm thử nắm đấm của tôi có cứng hay không!”
Nói xong, anh ta một bước lao đến trước mắt của người đàn ông trung niên, một quyền đánh ra, trực tiếp đấm vào lồng ngực của người đó.
Răng rắc vài tiếng.
Cơ thể của người đàn ông trung niên bay ra ngoài, nôn ra một búng máu, trực tiếp đập vào người của người phụ nữ trung niên kai, hai người cũng ngã ra đất.