CHƯƠNG 408: CHỈ ĐÁNG XÁCH GIÀY CHO TÔI
Quán bar Coco.
Xung quanh hỗn loạn kết hợp với âm nhạc náo nhiệt làm cho cả quán bar có vẻ vô cùng hưng phấn.
Các cô gái ăn mặc hở hang đang cố gắng lắc eo trên sân nhảy, không ít đàn ông ăn mặc thời trang vây quanh bọn họ, không ngừng nhìn về phía cơ thể của bọn họ, thỉnh thoảng nhân cơ hội chấm mút.
Lúc này Chung Linh Nhi đang ở sàn nhảy bên cạnh, nhìn những người trẻ tuổi nhảy múa thì vẻ mặt đầy hưng phấn, cơ thể cũng chuyển động theo nhạc.
Sắc mặt của cô ta ửng đỏ, đôi mắt mơ màng, nhìn có vẻ đã uống rất nhiều rượu, khóe miệng nở nụ cười nhưng trong đôi mắt khó có thể che giấu sự mất mát.
Hôm qua sau khi Chung Linh Nhi rời khỏi chung cu thì bắt đầu xuất hiện ở các quán bar trong Hồng Thành, cô ta muốn dùng cồn làm tê liệt cảm giác của mình, đè xuống cảm giác đau khổ ở trong lòng, hai ngày này cô ta vẫn luôn không tỉnh táo.
Ở bên cạnh Chung Linh Nhi có một người mặc đồ tây màu lam, dáng người cao gây, nhìn khí chất có vẻ rất quý tộc.
Sau lưng anh ta có hai vệ sĩ, ba người đứng ở chỗ này có một khí thể vô hình hiện ra làm cho người xung quanh cũng không dám tới gần bọn họ.
Người đàn ông kia là Hồ Khôn, là cậu chủ gia tộc hạng hai họ Hô ở Kinh Đô, anh ta đến Hồng Thành vì có chuyện làm ăn, buổi tối anh ta tới quán bar chơi thì liếc mắt một cái đã chú ý tới khí chất xuất chúng của Chung Linh Nhi, nên đã trông coi Chung Linh Nhi cả đêm.
Hồ Khôn là người Kinh Đô nhưng cũng không biết Chung Linh Nhi là cô chủ thương hội Thiên Nguyên ở Kinh Đô, Chung Thiên Nguyên muốn bảo vệ Chung Linh Nhi nên cũng không để lộ quá nhiều tin tức của Chung Linh Nhi ra bên ngoài, chỉ có một số người biết mà thôi.
Cho nên Hồ Khôn nghĩ Chung Linh Nhi chỉ là một người đẹp ở Hồng Thành, trong lòng đã sớm coi cô ta trở thành mục tiêu đi săn trong tối nay.
Lúc anh ta định nhân cơ hội Chung Linh Nhi không tỉnh táo sẽ đi tới chiếm tiện nghi của Chung Linh Nhi, đúng lúc anh ta đưa người đi thì Trần Tài Anh nhìn thấy nên lập tức chạy tới ngăn cản Hồ Khôn.
Hai bên xảy ra xung đột, Hồ Khôn lập tức công khai thân phận, không sợ vua thể giới ngâm Trân Tài Anh ở Hồng Thành này, ở trong mắt anh ta thì Hồng Thành chỉ là một nơi nhỏ bé, với năng lực của nhà họ Hồ thì có thể nhẹ nhàng nghiền áp bất cứ thế lực nào ở Hồng Thành.
Mà Chung Linh Nhi biết Trần Tài Anh là người của Lâm Thanh Diện, cô ta đang tức giận, không nói gì mảng Trân Tài Anh một trận giúp Hồ Khôn, nói anh ta đừng xen vào việc người khác.
Trần Tài Anh nhất thời không biết nên xử lý chuyện này thế nào nên chạy ra ngoài gọi cho Lâm Thanh Diện.
Trần Tài Anh nhanh chóng quay lại, sắc mặt khó coi nhìn Hồ Khôn.
Hồ Khôn thấy Trần Tài Anh trở về thì trên mặt lộ ra nụ cười lạnh nói: “Thế nào, vừa rôi anh đi gọi người tới sao?”
“Tôi nói cho anh biết, cho dù anh là nhân vật lợi hại ở Hồng Thành thì cũng chỉ là đầu rắn mà thôi, mấy người ở một nơi nhỏ bé này lại muốn đấu với người của Kinh Đô sao? Tôi khuyên anh mau cút qua một bên đi, anh không có tư cách xen vào chuyện này, ông đây tán gái, chưa đến lượt anh xen vào.”
Trần Tài Anh nhìn Hồ Khôn lạnh lùng nói: “Cô gái kia không phải là người có thể làm bậy, nếu cậu thật sự muốn làm gì cô ta thì tôi có thể bảo đảm cậu sẽ hối hận”
Hồ Khôn cười nhạo một tiếng nói: “Mẹ nó, đừng nói khoác nữa, với mấy chỗ như Hồng Thành này, còn có cô gái nào tôi không tán được chứ? Đừng làm trò nữa, cô gái kia cũng nói chuyện này không tới lượt anh xen vào, người ta đồng ý cho tôi tán, mẹ nó liên quan gì đến anh”
Trần Tài Anh nhất thời không thể phản bác lại được Hồ Khôn, anh ta biết Chung Linh Nhi chỉ đang tức giận Lâm Thanh Diện, ánh mắt của Chung Linh Nhi còn chướng mắt loại người Hồ Khôn này.
Hiện tại anh ta chỉ có thể chờ Lâm Thanh Diện đến đây, trước lúc đó chỉ cần Hồ Khôn dám làm gì Chung Linh Nhi thì anh ta phải ngăn cản lại.
Trần Tài Anh biết thân phận của Chung Linh Nhi nên không cho mình đang gây chuyện với Hồ Khôn, ngược lại có thể nói là đang bảo vệ anh ta.
Dù sao nếu Hồ Khôn thật sự làm gì Chung Linh Nhi thì với thế lực của hương hội Thiên Nguyên, chỉ sợ tiêu diệt nhà họ Hồ ở Kinh Đô trong vòng một giây.
Hồ Khôn thấy Trần Tài Anh đứng ở một bên không nói lời nào thì trên mặt lộ ra nụ cười nham hiểm, sau đó anh ta đi về phía Chung Linh Nhi.
Anh ta đứng sát sau lưng Chung Linh Nhi, một tay đỡ vai Chung Linh Nhi còn di chuyển xuống phía dưới.
Lúc Hồ Khôn làm động tác này còn quay đâu nhìn Trân Tài Anh một cái, ánh mắt tràn đây khiêu khích.
Trần Tài Anh không nói gì đi vê phía bọn họ, đưa tay muốn kéo Hồ Khôn lại.
Lúc này hai vệ sĩ của Hồ Khôn lập tức đi với chắn trước mặt Trần Tài Anh, khí thế hùng hổ.
Trần Tài Anh không nói nhiều với hai tên vệ sĩ, anh ta đưa tay năm lấy tay của một tên rồi dùng lực khống chế cơ thể anh ta qua cánh tay, dùng sức đánh vào bụng tên vệ sĩ còn lại, hai vệ sĩ lập tức ngã xuống đất.
Sau khi Trần Tài Anh trải qua sự huấn luyện của Lý Vân Khê thì thực lực đã tăng lên, có thể so sánh với cao thủ đứng đầu nhà họ Lâm, nhà họ Hồ chỉ là gia tộc hạng hai ở Kinh Đô, vệ sĩ của bọn họ vẫn không lọt vào mắt Trân Tài Anh.
Hồ Khôn không nghĩ tới Trần Tài Anh lại có thực lực mạnh như vậy, nhanh chóng xử lý hai vệ sĩ của anh ta, nhưng anh ta không lộ vẻ hoảng sợ, anh ta đến từ Kinh Đô nên đã trải qua không ít tình huống.
“Anh dám ra tay với vệ sĩ của tôi, chẳng lẽ anh không muốn sống nữa sao!” Hồ Khôn nói với Trân Tài Anh một câu.
“Cách xa cô ta một chút” Trân Tài Anh lạnh mặt nhìn Hồ Khôn, trong giọng nói lộ ra sát khí.
“Anh là cái thá gì, cũng dám ra lệnh cho tôi?” Hô Khôn bĩu môi.
Trần Tài Anh lập tức đi tới một bước muốn ra tay với Hồ Khôn.
Lúc này Chung Linh Nhi uống say đưa tay đánh Trần Tài Anh một cái, giọng điệu mơ màng nói: “Anh muốn làm gì, vì sao lại đối xử với bạn tôi như vậy? Quả nhiên người bên cạnh Lâm Thanh Diện đều không phải là người tốt, tôi uống rượu cũng tới xen vào”
Trần Tài Anh thấy Chung Linh Nhi ngăn cản thì lập tức dừng lại, anh ta có thể không coi Hồ Khôn ra gì nhưng không thể chọc vào cô chủ này, nếu Chung Linh Nhi ngăn cản thì anh ta thật sự không thể làm gì Hồ Khôn.
Hồ Khôn thấy Trần Tài Anh dừng lại thì lập tức cười lạnh nói: “Không ngờ một người phụ nữ dọa anh thành như vậy, có người chém gió nói anh là vua thế giới ngâm gì đó? Tôi thấy anh là thái giám ngầm thì có?”
Trân Tài Anh nhíu mày không nói chuyện.
Hồ Khôn thấy Chung Linh Nhi giúp mình nói chuyện, Trân Tài Anh lại không dám ra tay trước mặt Chung Linh Nhi thì tức khắc không kiêng dè.
Anh ta đưa tay ôm Chung Linh Nhi, anh ta thấy Chung Linh Nhi nói chuyện giúp mình là vì đã bị hấp dẫn bởi sức quyến rũ của anh ta, cho nên lúc này anh ta có thể làm một số chuyện vượt mức.
Nhưng lúc anh ta đụng vào Chung Linh Nhi thì cô ta nhanh chóng xoay người tát vào mặt Hô Khôn mắng: “Tên lưu manh này, anh muôn làm gì!”
Hồ Khôn lập tức mở to mắt, không nghĩ tới vừa rồi cô gái này còn giúp mình nói chuyện lại quay đầu trở mặt.
Anh ta là người nhà họ Hồ ở Kinh Đô nên có chút kiêu ngạo, anh ta thấy Chung Linh Nhi chỉ là một cô gái xinh đẹp ở nơi nhỏ bé Hông Thành mà thôi, cô ta cũng dám ra tay đánh mình, đúng là muốn tạo phản.
“Con mẹ nó, cô trúng gió gì vậy lại dám đánh tôi, tôi cho cô mặt mũi đúng không?” Hồ Khôn mảng một câu, lập tức muốn giơ tay đánh lại.
Chung Linh Nhi lùi lại phía sau hai bước, cô ta giúp Hồ Khôn nói chuyện bởi vì tức giận Lâm Thanh Diện, nhưng không có nghĩa Hồ Khôn có thể chiếm tiện nghi của cô ta.
Lúc bàn tay Hồ Khôn định đánh vào mặt Chung Linh Nhi thì Trân Tài Anh xuất hiện, một tay nắm chặt lấy cổ tay anh ta, dùng chân đá vào người anh ta, ném anh ta xuống đất.
Hồ Khôn cắn răng ngôi dậy, hai mắt tức giận nhìn Chung Linh Nhi: “Con mẹ nó đồ phụ nữ thối, cô chơi tôi đúng không, tôi nói cho cô biết tôi là người nhà họ Hồ ở Kinh Đô, cô chọc vào tôi thì tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!”
Chung Linh Nhi nhìn Hô Khôn một cái nói: “Ai trêu chọc anh chứ, rõ ràng anh muốn chiếm tiện nghi của tôi, đúng là không biết xấu hổ, nhà họ Hồ ở Kinh Đô thì sao, nếu anh còn dám nói như vậy, tôi sẽ làm cho nhà họ Hồ không còn xuất hiện ở Kinh Đô nữa”
Hồ Khôn cho rằng Chung Linh Nhi nói khoác lác, mà Trân Tài Anh đứng bên cạnh không hề nghỉ ngờ lời này, với năng lực của thương hội Thiên Nguyên thì cho dù mười nhà họ Hồ cũng có thể phá hủy được.
“Ha ha, lại còn dám giả vờ, cô chờ đó, hiện tại ông đây gọi điện thoại về nhà, tôi sẽ xử lý cô đầu tiên, còn có tên đáng chết này, hai người đừng nghĩ chạy trốn!” Hồ Khôn nhìn Chung Linh Nhi một cái lại nhìn Trân Tài Anh, ánh mắt đầy nham hiểm.
Động tĩnh bên này hấp dẫn người xung quanh nên ào ào vây xem, không ít người nhận ra Trần Tài Anh, bắt đầu bàn tán.
“Đó không phải là Trần Tài Anh sao, vua thể giới ngâm ở Hồng Thành chúng ta, không ngờ có người dám gây chuyện với anh ta, đúng là tìm đường chết”
“Ở Hồng Thành chọc ai cũng đừng chọc vào Trần Tài Anh, người ngồi dưới đất kia bị úng não hay sao, chẳng lẽ anh ta không biết Trần Tài Anh lợi hại thế nào sao?”
“Ha hả, khẳng định là tên nhóc muốn giả ngầu, liền Trần Tài Anh đều dám trêu chọc, hy vọng Trần Tài Anh dạy anh làm người a”
Hồ Khôn nghe những người đó bàn tán thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi, trong lòng anh ta thì Trân Tài Anh chẳng là cái thá gì.
Anh ta đứng lên, lớn tiếng nói một câu: “Mẹ nó, mãy người câm miệng lại cho tôi, ông đây là người nhà họ Hồ ở Kinh Đô, vua thế giới ngầm ở Hồng Thành chẳng là cái gì trong mắt tôi cả, không phải anh ta chỉ đánh nhau một chút sao, tôi sẽ dùng thế lực của gia tộc, chưa đến mấy ngày đã có thể tiêu diệt tên vua thế giới ngâm gì đó!”
Mọi người khiếp sợ, không nghĩ tới Hồ Khôn lại là người có thế lực ở Kinh Đô, tất cả mọi người bắt đầu lo lắng cho Trần Tài Anh.
Ở trong lòng bọn họ thì vua thế giới ngâm ở Hồng Thành đúng là lợi hại, nhưng so sánh với thế lực ở Kinh Đô thì còn kém xa.
Mọi người bàn tán sôi nổi, một bóng người đi tới sau lưng Trần Tài Anh và Chung Linh Nhi nhìn thoáng qua Hồ Khôn, anh cao giọng nói một câu:
“Nhà họ Hồ? Các người cũng xứng làm càn ở đây sao? Người đứng đầu gia tộc các người cũng chỉ đáng xách giày cho tôi!”