Chương 103: Mau mau xin lỗi người ta
Nghe thấy lời của Trân Tài Anh, đôi mắt Lâm Thanh Diện chợt híp lại, lạnh giọng nói: “Nếu như hắn ta nghĩ như vậy, chỉ e là có chút si tâm vọng tưởng rồi”
“Thực lực của người đó quả thực có chút ngang tàng, trong những người mà mấy năm qua tôi gặp, cũng chỉ có cậu mới có thể sánh ngang với hắn ta, hơn nữa tôi cảm thấy, thực lực của hẳn ta còn cao hơn cả cậu nữa” Trần Tài Anh mở miệng nói.
Trần Tài Anh đã thấy qua Lâm Thanh Diện ra tay, tuy biết Lâm Thanh Diện rất lợi hại, nhưng theo cảm giác của anh ta, người trợ giúp mà Long Phi tìm đến còn lợi hại hơn một chút nữa.
Lâm Thanh Diện cười lên, mở miệng nói: “Lần trước đi cứu anh, tôi vốn không có dùng toàn lực, anh làm sao biết là thực lực của hắn ta còn cao hơn tôi”
Trân Tài Anh sững sờ, không ngờ lần trước một mình Lâm Thanh Diện khiêu chiến mấy người Mạnh Cường, vậy mà vẫn còn giữ lại thực lực nữa.
Vậy khi anh dùng toàn bộ thực lực của mình, thì sẽ lợi hại đến nhường nào đây?
“Nếu bọn họ định ngày mai đến gây chuyện, vậy chúng ta cũng không cân ngôi yên đợi chết nữa, ngày mai tôi sẽ đến đây sớm một chút, chúng ta trực tiếp đi tìm Long Phi, như vậy để tránh làm phiền Lý Huỳnh Thái dưỡng thương” Lâm Thanh Diện nói.
Trần Tài Anh thấy Lâm Thanh Diện có tự tin như vậy, liền gật gật đầu, ban đầu khi anh ta lăn lộn ở thành phố Thanh Vân, đã hiểu cái đạo lý này rồi, nếu như thật sự đợi người ta sát phạt đến cửa, vậy thì thật sự chỉ còn con đường chết rồi.
Bàn Tử ở bên cạnh nghe thấy quyết định của Lâm Thanh Diện xong, lập tức mở miệng nói: “Chúng ta thật sự phải sát phạt qua đó sao? Thực lực của tên đó thật sự rất mạnh, một quyền là có thể đánh cho Lý Huỳnh Thái nằm sấp mặt, theo tôi thấy, chúng ta hay là đi tránh gió trước, đợi qua khoảng thời gian này rồi mới quay về?”
Lâm Thanh Diện và Trân Tài Anh đều quay đầu lại nhìn Bàn Tử, Trân Tài Anh có chút hận sắt không thành gang mà nhìn hắn ta, nói: “Tốt xấu gì ban đầu anh cũng có danh hiệu vua bài, sao mà lá gan lại nhỏ còn không bằng một con chuột vậy, anh c‹ cảm thấy áy náy với cái thân núc ních này của mình không?”
Bàn Tử lập tức trừng mắt, bày ra bộ dạng quyết chí tiến lên, nói: “Mẹ nó, dám nó tôi gan bé, đi thì đi, cùng lắm nộp cái mạng thôi, lão tử cóc sợi”
Lâm Thanh Diện nhìn Bàn Tử mà cười lớn lên, anh cũng cảm thấy người quản lý sổ sách mà mình tìm đến này quả thực có hơi bé gan.
Nhưng điều này vốn không ngăn cản Lâm Thanh Diện trọng dụng hắn ta, dù sao Lâm Thanh Diện tìm hắn đến, không phải
là để đánh đánh giết giết.
Lâm Thanh Diện cười nhìn hắn một cái, mở miệng nói: “Chuyện ngày mai, tôi và Trân Tài Anh đi là được rồi, anh không cần đi đâu, tôi có nhiệm vụ khác giao cho anh”
Bàn Tử nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, lập tức có chút cảnh giác mà hỏi: “Nhiệm vụ gì? Nếu có nguy hiểm thì tôi không đi đâu, tôi không có mua bảo hiểm, đến lúc đó không có ai đến đền cho tôi”
Lâm Thanh Diện sáp đến bên tai hắn, nhỏ tiếng nói vài câu.
Đôi mắt của Bàn Tử lập tức phát ra ánh sáng, vẻ mặt tràn đầy vui mừng mà nói: “Chuyện này là sở trường của tôi, giao cho tôi không thành vấn đề, các người cứ yên tâm đi đối phó với Long Phi đi, tôi bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ mà cậu giao cho tôi”
Vẻ mặt Trần Tài Anh khó hiểu, không biết Lâm Thanh Diện đã giao cho Bàn Tử nhiệm vụ gì.
Sau khi xác định xong chuyện ngày mai, Lâm Thanh Diện lại đi xem Lý Huỳnh Thái một cái, sau đó chuyển cho Trần Tài Anh 300 triệu, để Trân Tài Anh mua chút trái cây đồ bổ cho Lý Huỳnh Thái ăn.
Trần Tài Anh thấy Lâm Thanh Diện chuyển cho mình 300 triệu, trong lòng nghĩ số tiền này mà dùng để mua trái cây, có phải là có hơi xa xỉ rồi không, mẹ nó cái này mua cả tiệm trái cây cũng còn dư a.
Nhưng nghĩ đến Lâm Thanh Diện đã dễ dàng chuyển cho anh ta 300 tỷ, anh ta cũng không cảm thấy cái này có chỗ gì không thích hợp nữa.
Có lẽ là đối với người giàu như Lâm Thanh Diện, 300 triệu chắc cũng chỉ có thể mua chút trái cây thôi a.
Đến gần trưa, Lâm Thanh Diện lái xe đến công ty đón Hứa Bích Hoài, hai người cùng nhau vê Vịnh Đăng Long, Hứa Bích Hoài muốn mua chút đồ ăn ở bên ngoài, Lâm Thanh Diện bèn ngừng xe ở bên ngoài khu chung cư, hai người đi đến một siêu thị ở gần đó.
Mua xong đồ ăn ra ngoài, hai người đi dạo một vòng trung tâm mua sắm ở tầng một, rồi chuẩn bị vê nhà.
Khi đi ngang qua nơi bán vòng tay bằng ngọc, đột nhiên vang lên tiếng vỡ của thứ gì đó.
Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đều quay đầu lại nhìn qua đó, phát hiện là một người phụ nữ ở bên cạnh bọn họ đã làm vỡ vòng ngọc của người ta rồi.
Hứa Bích Hoài nhìn rõ khuôn mặt đó, kinh ngạc nói: “Hồ Vũ Tinh?”
Vẻ mặt Hồ Vũ Tinh kinh hoảng, hồi nãy khi cô ta xem vòng ngọc không cẩn thận để trượt tay, khiến cho cái vòng đó rơi xuống đất.
Đúng lúc này Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đi ngang qua cô ta, khiến cô ta càng thêm lúng túng.
“Cô ơi, cái vòng đó của chúng tôi có giá 114 triệu đồng, cô làm vỡ rồi thì phải bôi thường đó” Cô gái đứng quầy nói với vẻ mặt sốt sắng.
Trong lòng Hồ Vũ Tinh thịch một cái, không ngờ cô ta vậy mà lại làm vỡ một cái vòng tay đắt như vậy, bảo cô ta bồi thường cô ta đương nhiên là không nỡ.
Lúc này Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đang nhìn chằm chằm vào cô ta, cô ta lập tức đảo đôi con ngươi, chỉ tay về phía Lâm Thanh Diện, nói: “Hồi nãy anh ta đụng vào tôi một cái, nên cái vòng này mới rơi xuống đất, các người tìm anh ta đền đi”
Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đều kinh ngạc, năng lực đẩy họạ cho người khác của Hồ Vũ Tinh thật đúng là không ai bằng.
“Cô nói bậy gì vậy, hôi nãy chúng tôi đều không có đụng vào cô, cái vòng này rõ ràng là cô tự làm vỡ” Hứa Bích Hoài thay Lâm Thanh Diện giải thích.
Hồ Vũ Tinh lập tức bày ra bộ dạng người bị hại, nói: “Hứa Bích Hoài, cô bớt ngậm máu phun người ở đây đi, không phải tôi chỉ là tìm được một người bạn trai tốt hơn người chồng phế vật của cô sao, cô có cần hại tôi như vậy không?”
“Mọi người mau đến phân xử đi, người ở bên cạnh người phụ nữ này chính là tên phế vật Lâm Thanh Diện nổi tiếng đó, tôi là bạn học của người phụ nữ này, cô ta đố ky tôi đã tìm được một người bạn trai cao phú soái, nên cổ ý hãm hại tôi, các người nói cô ta có phải là quá không biết xấu hổ không”
Đám người nghe thấy lời của Hồ Vũ Tinh, lập tức bắt đầu chỉ trích Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện.
Trong lòng Hứa Bích Hoài uỷ khuất, không ngờ Hồ Vũ Tinh lại vu oan cô như vậy.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào Hồ Vũ Tinh một cái, lạnh giọng nói: “Miệng nói không có chứng cứ, chúng ta bây giờ đi điêu tra camera giám sát, xem xem rốt cuộc là tôi đụng cô, hay là cô tự làm vỡ”
Bên trên bọn họ đúng lúc có một camera, Hồ Vũ Tinh căn bản không có suy nghĩ đến vấn đề này, sau khi nghe thấy lời này của Lâm Thanh Diện, trong lòng kinh hoảng, nếu như thật sự đi điều tra camera giám sát, vậy thì cô ta có nói bậy thế nào cũng không có ích gì nữa.
“Điêu tra camera gì chứ, chính là anh đụng phải tôi, anh đừng có mơ mà viện cớ chối cãi, các người mau kêu anh ta bồi thường đi, nếu không lát nữa anh ta chạy trốn đó.” Vẻ mặt Hồ Vũ Tinh hoảng loạn mà nói.
Lâm Thanh Diện không quan tâm đến Hồ Vũ Tinh nữa, mà nhìn cô gái đứng quây kia, nói: “Đi điêu tra camera đi, chúng tôi sẽ không chạy đâu”
Cô gái gật gật đầu, lập tức đi điều tra camera giám sát.
“Cô dám!” Hồ Vũ Tinh lập tức hét lớn một tiếng.
Cô ta quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây chẳng qua chỉ là một cái vòng hơn trăm triệu, nếu như cái vòng này thật sự là do tôi làm vỡ, tôi chắc chắn sẽ đền, bạn trai tôi là phú nhị đại, không thiếu chút tiên này”
“Còn anh, đã đụng tôi, còn ở đây bày ra bộ dạng giả vờ giả vịt, tôi thấy anh chính là không muốn bồi thường tiên thì có.”
“Nếu đã như vậy, niệm tình tôi và bà xã anh là bạn học, tôi sẽ thay anh đền số tiên này, đây cũng coi như là tiêu tiên để nhận thức bộ mặt thật của các người”
Cô ta nghĩ nếu như thật sự đi điều tra camera giám sát, cô ta không những phải bôi thường tiên, mà còn mất mặt ở trước nhiều người như vậy nữa, chỉ bằng nói cho quang minh chính đại, để cho Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài gánh cái tiếng chửi này.
“Ha ha, không cần đâu, xem camera giám sát rồi, mọi người tự nhiên sẽ biết là ai phải bôi thường tiên thôi” Lâm Thanh Diện kiên trì muốn đi xem camera giám sát, đi về phía đằng trước.
Trong lòng Hồ Vũ Tinh thầm mắng, nghĩ tên Lâm Thanh Diện này thật đúng là một tên não rỗng.
Cô ta đảo đôi con ngươi, sau đó trực tiếp chặn trước mặt Lâm Thanh Diện, giả vờ bị Lâm Thanh Diện đụng một cái, sau đó ngồi phịch xuống đất.
“Con người anh bị sao vậy, đầu tiên là đụng tôi làm vỡ vòng, bây giờ lại đụng tôi ngã xuống đất, có phải anh cảm thấy tôi dễ ức hiếp lắm không. Tôi nói cho anh biết, bạn trai tôi là cổ đông của cái trung tâm mua sắm này, bây giờ anh ấy đang ở trong trung tâm mua sắm, tôi sẽ gọi điện cho anh ấy, để anh ấy đến xử lý anh”
Hồ Vũ Tinh lấy điện thoại ra, gọi cho bạn trai cô ta một cuộc.
Đám người nghe thấy lời của Hồ Vũ Tinh, lập tức đều cảm thấy Lâm Thanh Diện đây là đang kiểm chuyện, bạn trai người ta là cổ đông của trung tâm mua sắm rồi, đương nhiên sẽ không so đo vì một cái vòng.
Lâm Thanh Diện thấy Hồ Vũ Tinh ngôi dưới đất giống như là một ả đàn bà chanh chua, trong lòng cười lạnh, nghĩ cứ đợi bạn trai cô ta đến, xem xem bọn họ còn có thể giở chiêu gì.
Vẻ mặt Hứa Bích Hoài đầy tức giận, cảm thấy mình có một người bạn học như vậy, cũng thật là mất mặt.
Qua một hồi, một thanh niên ăn mặc đẹp đẽ đi đến bên này, anh ta chen vào trong đám người, nhìn thấy Hồ Vũ Tinh ngồi ở dưới đất, vội vàng đi dìu cô ta dậy.
Lâm Thanh Diện nhìn người thanh niên đó, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, người này vậy mà lại là tên Vương công tử mà hôm đó anh gặp ở ngân hàng.
“Vương Mậu, cuối cùng anh cũng đến rồi, em sắp bị bọn họ ức hiếp chết rồi, tên phế vật này không những đụng vào em làm vỡ vòng, còn vu nhọ em, lại còn đụng ngã em xuống đất nữa, anh nhất định phải làm chủ cho em a!” Hồ Vũ Tinh nói với Vương Mậu bằng vẻ mặt uỷ khuất.
Vương Mậu lập tức nói: “Là tên nào không có mắt đã đụng em?”
Anh ta cũng vô cùng thương yêu người bạn gái này của mình, tuy biết có nhiều lúc thật ra đều là Hồ Vũ Tinh gây phiền phức cho người ta, những anh ta vẫn sẽ giúp Hồ Vũ Tinh xả giận.
Hồ Vũ Tinh lập tức vươn tay chỉ về phía Lâm Thanh Diện, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chính là anh ta đó, anh ta vì để không phải bôi thường cái vòng tay 114 triệu kia mà đã vu oan là em làm vỡ, anh nhất định phải làm chủ cho em a”
Vương Mậu men theo tay của Hồ Vũ Tinh nhìn qua, ánh mắt rơi trên mặt của Lâm Thanh Diện, trái tim sau đó chợt thịch một cái.
Đây không phải là lão đại sở hữu thẻ đen của Ngân hàng Thế giới sao? Sao lại là anh ta?
Một lão đại như vậy chắc sẽ không vì một cái vòng 114 triệu mà vu nhọ người khác đúng chứ? Dù sao 114 triệu đối với anh mà nói, ngay cả tiên tiêu vặt cũng không bằng.
Vậy thì chắc là Hồ Vũ Tinh làm loạn ở đây rồi. Vương Mậu cũng rất hiểu đức hạnh của người bạn gái này của mình.
Hơn nữa điều quan trọng nhất, đó là anh ta căn bản không thể chọc vào một lão đại sở hữu thẻ đen của ngân hàng thế giới nổi, bị ép quá, người ta trực tiếp mua cả cái trung tâm thương mại này luôn cũng không thành vấn đề gì.
Anh ta có chút tức giận mà nhìn chằm chằm vào Hồ Vũ Tinh một cái.
Hồ Vũ Tinh đang nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt đắc ý, đợi Vương Mậu trút giận thay cho cô ta.
Lúc này Vương Mậu nghiến răng, trực tiếp nhấc tay lên, giáng một bạt tay vào mặt của Hồ Vũ Tinh, cao giọng nói: “Em đang nói bậy cái gì ở đây vậy, người ta làm sao có thể vì 114 triệu mà vu nhọ em chứ, anh thấy là em ở đây náo loạn vô lý thì có”
“Mau xin lỗi người ta đi!”