CHƯƠNG 1059: TỈNH NGỘ
Tuy trong lòng sợ hãi nhưng Vương Kiếm cũng không do dự quá nhiều, bởi vì trong lúc cao thủ chiến đấu bất kỳ sự do dự nào cũng sẽ dẫn đến thất bại.
Anh ta cắn răng tránh khỏi tay của Lâm Thanh Diện, sau đó trực tiếp bộc phát sức mạnh trong cơ thể, tạo thành một cái rìu cực lớn, chém lên người Lâm Thanh Diện.
Sau khi biết thực lực của Lâm Thanh Diện không đơn giản như mình nghĩ, Vương Kiếm cũng không định nương tay nữa, nếu không anh ta sẽ không có bất kỳ cơ hội nào để đánh bại Lâm Thanh Diện.
Trên lòng bàn tay Lâm Thanh Diện bốc lên sức mạnh, trực tiếp hóa thành một thanh kiếm dài chặn lại cái rìu kia.
Sức mạnh của rùi và kiếm dài va vào nhau, từng luồng sức mạnh gợn sóng tản ra xung quanh khiến mặt đất bắt đầu run lên.
Bất kể thế nào đi nữa Lâm Thanh Diện cũng là cao thủ Hóa Cảnh đỉnh phong, cho dù Vương Kiếm có dốc hết sức lực cũng không thể đỡ nổi sức mạnh của Lâm Thanh Diện.
Huống chi Lâm Thanh Diện là tu luyện Huyền Công, sức mạnh trong cơ thể anh mạnh hơn Nội Kình cả một bậc.
Sau va chạm, Vương Kiếm bay ngược ra ngoài một lần nữa, sau đó ngã luôn xuống đất.
Bởi vì chỉ là rèn luyện, cho nên Lâm Thanh Diện không dùng quá nhiều sức, vừa đủ là được, vì thế Vương Kiếm chỉ ngã trên mặt đất, nếu không sợ là lúc này Vương Kiếm đã mất mạng rồi.
Anh ta ngã xuống đất hồi lâu cũng không phản ứng lại được. Anh ta không ngờ mình sẽ thua Lâm Thanh Diện như thế này.
Nhất thời, trong lòng Vương Kiếm ngổn ngang cảm xúc khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu.
Thì ra sở dĩ Lâm Thanh Diện không muốn luận võ với anh ta là bởi vì Lâm Thanh Diện chắc chắn sẽ thắng anh ta. Lâm Thanh Diện từ chối anh ta chỉ là vì không muốn anh ta mất mặt, nhưng bản thân anh ta lại cố chấp muốn đấu võ với Lâm Thanh Diện hòng chứng minh bản thân.
Bây giờ ngẫm lại suy nghĩ kia của anh ta đúng là nực cười đến cực điểm.
Hơn nữa mãi đến tận bây giờ anh ta mới hiểu rõ tại sao sư phụ lại khen Lâm Thanh Diện như vậy.
Người này không chỉ là một thiên tài mà còn là một yêu nghiệt. Anh chẳng qua mới ngoài hai mươi tuổi mà đã đạt tới trình độ Hóa Cảnh đỉnh phong rồi.
Thành tựu này cho dù Vương Kiếm có cố gắng cả đời cũng không đạt được.
Tuy trước đây anh ta cũng được xem là thiên tài, hơn nữa trình độ cũng khá cao nhưng năm nay anh ta đã hơn ba mươi tuổi mà thực lực chỉ là Hóa Cảnh trung kỳ, cách đột phá xa xôi vời vợi. Nếu anh ta muốn đạt đến Hóa Cảnh đỉnh phong chỉ sợ phải cố gắng hai mươi năm thậm chí ba mươi năm nữa.
Nhưng bây giờ Lâm Thanh Diện đã đạt đến trình độ này rồi.
Điều này khiến cho sự kiêu ngạo trong lòng anh ta tan biến ngay lập tức, hóa ra so với Lâm Thanh Diện anh ta chẳng là gì.
Cũng khó trách Bạch Chỉ, tuy chỉ mới biết anh vỏn vẹn một ngày nhưng thái độ đối xử với anh hoàn toàn khác xa với những người khác.
Lâm Thanh Diện có thiên phú mà người bình thường không bao giờ có được, dù không nói ra nhưng sự đặc biệt đó sẽ có thể thu hút bất kỳ ai tiếp xúc với anh.
Lâm Thanh Diện đi về phía Vương Kiếm, sau đó cúi đầu nhìn anh ta hỏi: “Sư huynh, anh còn muốn đánh nữa không?”
Vương Kiếm hoàn hồn, lắc đầu lia lịa nói: “Không cần, tôi nhận thua.”
Thấy Vương Kiếm nhận thua dứt khoát như vậy Lâm Thanh Diện cũng hơi ngạc nhiên. Anh còn tưởng rằng Vương Kiếm sẽ cố chấp không chịu thua, nhất định phải một mất một còn với anh nữa đấy.
Vương Kiếm đứng lên nhìn Lâm Thanh Diện bằng ánh mắt phức tạp: “Cậu rất mạnh, cậu là một người mạnh nhất trong số những thiên tài mà tôi đã gặp qua. Sư phụ khen cậu không phải chỉ khen suông.”
Lâm Thanh Diện mỉm cười với Vương Kiếm: “Sư huynh quá khen .”
Vương Kiếm hít sâu một hơi, nói: “Từ nay về sau, vị trí Đại sư huynh này sẽ do cậu đảm nhiệm.”
Lâm Thanh Diện mở miệng nói: “Thật ra cũng không cần phải như thế. Sở dĩ sư phụ làm như vậy chẳng qua là muốn anh được tôi luyện thêm, sau này vị trí Đại sư huynh này vẫn là do anh làm thôi.”
Vương Kiếm mỉm cười: “Người tập võ, dựa vào thực lực để xếp vai vế. Với thực lực của cậu hoàn toàn xứng đáng với vị trí này, cậu cũng đừng từ chối.”
Lâm Thanh Diện thấy Vương Kiếm đã nói như vậy, anh cũng không nói gì nữa.
Vương Kiếm là một người thông minh, anh ta có thể đạt đến thực lực Hóa Cảnh trung kỳ, không phải chỉ dựa vào vận may.
Chỉ là vì thiên phú và thực lực của anh ta quá xuất sắc, vẫn chưa có người nào vượt qua cho nên trong lòng anh ta mới sinh ra thái độ ngạo mạn, không xem ai ra gì kia.
Đối với Vương Kiểm mà nói kiểu tâm lý này là đòn chí mạng, rất có khả năng sau này lúc đột phá sẽ trở thành nút thắt trong lòng anh ta, khiến cho thực lực của anh ta không cách nào tiến bộ được nữa.
Mà muốn xóa bỏ kiểu tâm lý này cũng chỉ có thể tìm một người có thực lực và thiên phú mạnh hơn anh ta để anh ta hiểu được núi này cao còn có núi khác cao hơn.
Khoảnh khắc thua trong tay Lâm Thanh Diện, Vương Kiếm liền hiểu được mục đích của sư phụ, đồng thời cũng hiểu được sự thiết sót của mình.
Anh ta cũng không phải là người hẹp hòi. Lần này anh ta vẫn phải cảm ơn Lâm Thanh Diện đã giúp anh ta hiểu được vấn đề này, đương nhiên cũng sẽ không thù hận gì Lâm Thanh Diện.
Mọi người nhìn thấy Vương Kiếm chủ động chịu thua, trong lòng cũng ngập tràn cảm xúc. Bọn họ không ngờ Vương Kiếm người luôn mạnh nhất trong lòng bọn họ lại có lúc chịu thua người khác như vậy.
“Thì ra Diện sư đệ lợi hại như vậy. Thế mà trước đây tôi còn thấy cậu ta chỉ là một kẻ liều lĩnh, bây giờ xem ra tầm nhìn của tôi hạn hẹp quá.”
“Người nào mà chẳng như vậy? Ai có thể nghĩ sư đệ Lâm Thanh Diện còn trẻ mà lại đạt tới trình độ Hóa Cảnh đỉnh phong chứ? Trước đó tôi còn tưởng cậu ta còn chưa đạt được Tông Sư cảnh đỉnh nữa đấy.”
“Ai ôi, đúng là xấu hổ mà, tính ra tôi lớn hơn Lâm Thanh Diện mấy tuổi mà ngay cả Tông Sư cảnh đỉnh cũng không đạt được đấy. Trong khi đó sư đệ Lâm Thanh Diện đã đạt đến Hóa Cảnh đỉnh phong rồi. Tôi thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào.”
Hai người Bạch Chỉ và Giang Tiểu Nhu đều nhìn về phía Lâm Thanh Diện bằng ánh mắt sáng rực khác thường.
“Sư tỷ, có phải tỷ đã phát hiện Lâm Thanh Diện không tầm thường từ trước nên mới đối tốt với anh như vậy không?” Giang Tiểu Nhu mở miệng hỏi.
Bạch Chỉ nhìn Giang Tiểu Nhu nói: “Đừng nói mò, trước đây tôi cũng không biết anh ấy lại lợi hại như vậy.”
Giang Tiểu Nhu im lặng một hồi rồi nói: “Vậy sư tỷ sẽ không ngại khi muội cạnh tranh Lâm Thanh Diện với tỷ chứ?”
Bạch Chỉ nhất thời cạn lời: “Tôi nói tôi có ý với Lâm Thanh Diện khi nào chứ? Ai rỗi hơi cạnh tranh với cô?”
“Ha ha, nếu sư tỷ đã nói vậy thì muội sẽ không khách sáo đâu. Muội mà theo đuổi được anh ấy thì tỷ đừng hối hận đấy.” Giang Tiểu Như cười xấu xa nói.
Bạch Chỉ nhất thời muốn nói gì đó chỉ có điều sau khi do dự một hồi vẫn giữ im lặng.
Lời của hai người bọn họ đều bị Lâm Thanh Diện nghe được, sau khi nhìn thấy hai người bọn họ đang đi về phía mình anh liền nhanh chóng chạy về phía sư phụ.
“Sư phụ, chúng ta mau vào phòng đi, con có chuyện muốn thỉnh giáo sư phụ.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
Sau đó anh liền kéo Lục Diên Thọ đi vào phòng.
Sau khi hai người vào phòng đồng thời xác định Bạch Chỉ và Giang Tiểu Nhu không đuổi theo, lúc này Lâm Thanh Diện mới thấy nhẹ nhõm.
Lục Diên Thọ mỉm cười nhìn Lâm Thanh Diện nói: “Sao vậy? Con sợ bọn họ vậy sao, vậy mà dám lấy sư phụ ra làm lá chắn.”
Lâm Thanh Diện cười ngượng với Lục Diên Thọ, thật ra anh không phải đơn thuần chỉ muốn trốn Giang Tiểu Nhu và Bạch Chỉ.
Bây giờ anh đã mang tới ba miếng Ngưng Hồn Ngọ, cũng đã đến lúc anh phải hỏi thử xem kiếp nạn của sư phụ là gì rồi.