CHƯƠNG 1083: Trắc Linh Thạch
“Năm nay trong thôn này không có hạt giống nào có tư chất tốt, những người này đều kiểm tra xong rồi, cũng mãi mới có người đạt chuẩn, năm ngoái tốt xấu gì cũng có hai người, đúng là càng ngày càng tệ.” Đại sư huynh Triệu Lỗi nói.
“Đúng vậy, có điều có tư chất như chúng ta vốn cũng không nhiều, loại tình huống này cũng là bình thường.” Nhị sư huynh Tôn Đào lên tiếng.
Sư muội Tiền Nguyệt thì nhàm chán nói: “Em cảm thấy nguyên nhân chủ yếu là do sư phụ chỉ cho chúng ta thu đồ đệ trong mấy cái làng này, không cho đến nơi khác. Thế giới bên ngoài kia rộng lớn như vậy, nhất định có nhiều người có tư chất tốt, cũng không biết vì sao sư phụ không cho đi.”
“Hại chúng ta chỉ có thể ở mấy cái thôn rách nát này tìm người, chán chết mất.”
“Nguyệt, em cũng từ trong cái thôn rách này ra đây, bây giờ lại còn ghét bỏ à?” Triệu Lỗi cười nói.
“Người thường đi chỗ cao mà, mặc dù trước kia em cũng ở trong làng này, nhưng em đã bái sư nhập môn rồi, điều này nói rõ trong mệnh của em đã định không ở trong cái thôn nhỏ này.” Tiền Nguyệt không quan tâm nói.
Hai người khác cũng không có phản bác lời cô ta nói, hiển nhiên trong lòng cũng cực kỳ tán thành, bây giờ bọn họ cũng không xem nơi thôn xóm này vào mắt, cho nên đối xử với các thôn dân đều là vênh váo, hất hàm sai khiến.
“Nhưng mà lần này kiểm tra cũng coi như kết thúc, sư phụ chẳng cho chúng ta đi nơi khác, nếu có thể ra ngoài xem một chút thì tốt biết bao nhiêu.” Tiền Nguyệt nói, đang định cất tảng đá kia đi.
Đúng lúc này, Lâm Thanh Diện đi tới trước mặt bọn họ.
Ba người đều quay đầu nhìn sang, Tiền Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Thanh Diện thì lập tức nhíu mày, giọng điệu lạnh băng nói: “Anh nghe không hiểu quy tắc tuyển chọn à? Qua hai mươi tuổi không được phép tham gia, hay là anh thấy tư chất của mình không tệ, cho nên muốn chủ động thử xem?”
Lâm Thanh Diện cười với cô ta, nói: “Tôi không tới tham gia tuyển chọn, tôi muốn gặp sư phụ của các người.”
Ba người đều sững sờ, trên mặt lập tức lộ vẻ khinh miệt.
“Nhìn dáng vẻ của anh, hẳn không phải người trong thôn nhỉ? Không ngờ lại có người bên ngoài chạy tới đây chờ chúng ta, lại còn vừa mở miệng đã đòi gặp sư phụ của chúng ta, giọng điệu cũng lớn đấy.” Vẻ mặt Tiền Nguyệt tràn đầy kinh bỉ nói.
Triệu Lỗi và Tôn Đào cũng cẩn thận nhìn Lâm Thanh Diện, thấy anh không giống như là người có tư chất tốt, trên mặt cũng lộ ra nụ cười mỉa mai.
Thực lực của bọn họ đều là Tông Sư cảnh, đương nhiên không có khả năng nhìn ra Lâm Thanh Diện có tư chất hay không.
“Thật sự xin lỗi, năm nay sư phụ của chúng tôi mới hạ lệnh, sau này không nhận người nơi khác, chỉ nhận người trong thôn, cho nên anh vẫn nên trở về đi.” Triệu Lỗi nói với Lâm Thanh Diện một câu.
Lâm Thanh Diện cười một cái, nói: “Tôi nói rồi, tôi không tới tham gia tuyển chọn, tôi tới tìm sư phụ các người, nếu như các người về thì đưa tôi theo cùng.”
Tiền Nguyệt có hơi mất kiên nhẫn, lên tiếng: “Anh nghe không hiểu ý chúng tôi đúng không? Chúng tôi nói như vậy chính là không muốn cho anh gặp sư phụ chúng tôi. Sư phụ chúng tôi là người cao quý, há lại để loại người như anh nói gặp là gặp được.”
“Anh nhanh chóng cút cho tôi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí.”
Lâm Thanh Diện không ngờ thái độ của bọn họ lại xấu như vậy, cũng nhíu chặt mày.
Lần này anh tới tìm thủ vệ thứ tư là vì muốn cứu vợ mình, làm gì có tâm tư lãng phí thời gian với mấy kẻ không biết trời cao đất rộng này.
“Ha ha, lúc đầu tôi cũng nghĩ sẽ lịch sự nói chuyện với các người, có điều nếu như các người có loại thái độ này, tôi cũng sẽ không khách sáo nữa.” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.
Triệu Lỗi và Tôn Đào nghe thế, ánh mắt đều khựng lại, không ngờ Lâm Thanh Diện lại dám dùng loại thái độ này nói chuyện với bọn họ, vẻ mặt lập tức trở nên khó chịu.
Bọn họ không thèm đặt Lâm Thanh Diện vào trong mắt, dự định ra tay với Lâm Thanh Diện.
Đúng lúc này, tròng mắt của Tiền Nguyệt đảo một cái, lên tiếng: “Anh muốn gặp sư phụ của chúng tôi cũng được, chẳng qua nếu như cứ ai nói muốn gặp sư phụ chúng tôi, chúng tôi đều dẫn đi, vậy tông phái này của chúng tôi chỉ sợ sớm đã bị người ta chèn phá.”
“Cho nên anh muốn đi gặp sư phụ của chúng tôi, nhất định phải đạt được một điều kiện.”
Triệu Lỗi và Tôn Đào nghe vậy, lúc này mới ngừng ra tay với Lâm Thanh Diện.
“Điều kiện gì?” Lâm Thanh Diện hỏi một câu.
“Đây là linh thạch kiểm tra tư chất của tông phái chúng tôi, chỉ cần đặt tay lên, Trắc Linh Thạch đều có thể cảm nhận tư chất của người đó, tư chất của mỗi người đều không giống nhau, làm cho ánh sáng mà Trắc Linh Thạch phát ra cũng khác biệt.”
“Người có tư chất kém, Trắc Linh Thạch sẽ không phát sáng, mà hơi có chút tư chất thì Trắc Linh Thạch phát ra ánh sáng trắng, tư chất tương đối thì phát ra ánh sáng đỏ, mà người có tư chất cực cao thì sẽ phát ra ánh sáng màu tím.”
“Chỉ cần anh làm cho Trắc Linh Thạch phát ra ánh sáng tím, chúng tôi sẽ đồng ý dẫn anh đi gặp sư phụ.”
Tiền Nguyệt giải thích một chút cho Lâm Thanh Diện về Trắc Linh Thạch xong, lại nở nụ cười châm chọc nhìn chằm chằm anh.
“Nhưng nếu anh không làm cho Trắc Linh Thạch phát ra ánh sáng tím, vậy thì phải quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với chúng tôi, đồng thời cam đoan sau này se không còn sinh ra ý nghĩ đi gặp sư phụ của chúng tôi nữa.”
“Anh có dám đồng ý với điều kiện này không?”
Sau khi nghe xong Tiền Nguyệt nói, Triệu Lỗi và Tôn Đào đều nhếch miệng cười khẩy, hiểu ra vì sao Tiền Nguyệt muốn làm thế.
Bọn họ đều cực kỳ rõ ràng, người có thể làm cho Trắc Linh Thạch phát ra ánh sáng màu tím căn bản không tồn tại trên đời.
Ba người bọn họ đều xem như tư chất tương đối tốt, nhưng ban đầu làm kểm tra thủ, cũng chỉ khiến Trắc Linh Thạch phát ra ánh sáng trắng và sáng hơn một chút mà thôi, thậm chí ngay cả hào quang màu để cũng chưa từng xuất hiện.
Cho nên bọn họ vốn không cho rằng Lâm Thanh Diện có thể làm cho trác linh thạch phát ra ánh sáng màu tím. Không chừng Lâm Thanh Diện vốn không có tư chất gì cả, ngay cả ánh sáng trắng cũng không phát ra nổi.
Chỉ cần Lâm Thanh Diện đồng ý, đến lúc đó anh ta chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu nhận lỗi.
Lâm Thanh Diện nghe xong, cũng có chút hứng thú với Trắc Linh Thạch kia, cho nên gật đầu với cô ta, nói: “Được, tôi đồng ý.”
Tiền Nguyệt thấy Lâm Thanh Diện đồng ý, cười mỉa mai, trong lòng thầm nghĩ cái tên này đúng là một kẻ ngu đần, loại điều kiện thế này mà cũng dám đồng ý, đây chẳng phải rất rõ ràng là muốn người ta dập đầu sao?
Cô ta cũng không nói nhiều nữa, lập tức đặt Trắc Linh Thạch lên bàn.
“Đặt tay của anh lên trên Trắc Linh Thạch là được.” Tiền Nguyệt lên tiếng.
Vẻ mặt Triệu Lỗi và Tôn Đào đầy vẻ trêu tức, trong mắt cũng tràn ngập mong đợi, đương nhiên bon họ không mong đợi Lâm Thanh Diện có kiểm tra ra ánh sáng màu tím hay không, mà là chờ mong Lâm Thanh Diện sẽ dập đầu nhận tôi với bọn họ.
Lâm Thanh Diện không do dự, trực tiếp đặt tay mình lên.
Vừa mới đụng vào, Lâm Thanh Diện liền cảm thấy một tia nhiệt độ truyền tới, sau đó có một luồng lực kỳ dị dán vào bàn tay mình.
Lâm Thanh Diên cũng có chút tò mò, dựa vào tư chất của mình sẽ là trình độ gì.
Nhưng mà qua một hồi lâu, Trắc Linh Thạch lại không có chút động tĩnh nào, cũng không có ánh sáng gì phát ra.
“Cười chết tôi, hóa ra là một kẻ không có bất kỳ tư chất gì, vậy mà cũng đòi gặp sư phụ, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”