CHƯƠNG 270: ÁM THỊ CỦA HỨA BÍCH HOÀI
Tống Huyền Khanh nhìn chằm chăm đống tiền chất thành núi nhỏ trên bàn hồi lâu, mới từ trong cơn bàng hoàng phản ứng trở lại, sau đó vội vàng đưa tay vơ lấy hai xấp tiền, nhìn kỹ, phát hiện đều là tiên thật.
Bà cảm thấy tim của mình sắp nhảy ra ngoài rồi, cả đời bà đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tiền để ở trước mặt như thế.
Mãy chị em bạn già đó của Tống Huyền Khanh căn bản nói không thành lời, bọn họ vốn tưởng Lâm Thanh Diện không có bản lĩnh, chắc chắn không thể ra thứ gì tốt, đều khuyên Hứa Bích Hoài ly hôn với anh.
Nhưng bây giờ Lâm Thanh Diện trực tiếp đổ ra một đống tiền lớn, nếu như nói đây không phải thứ gì tốt, vậy thì trên thế giới này không có thứ gì tốt nữa rôi.
Mấy người lập tức nghẹn lời với Lâm Thanh Diện, dù sao con rể của bọn họ, không thể lấy ra nhiều tiền như vậy cho bọn họ.
Hứa Bích Hoài cũng không ngờ thứ Lâm Thanh Diện mang về lại là thứ này, trợn trừng hai mắt, nhìn hôi lâu.
Cô nghĩ đến chuyện mấy tỷ mà hôm qua Tống Huyền Khanh nói với Lâm Thanh Diện, trong lòng có hơi hiểu ra, Lâm Thanh Diện tại sao lại đem nhiều tiền như vậy về.
Cô thở dài bất lực, Lâm Thanh Diện có thể lấy ra nhiều tiền như vậy không có khiến cô cảm thấy quá bất ngờ, cô chỉ cảm thấy Lâm Thanh Diện quá ngốc rồi, lòng tham của Tống Huyền Khanh căn bản chính là một cái động không đáy, mấy tỷ này căn bản không thể lấp đây.
Lân này Lâm Thanh Diện cho bà tiên, lần sau bà chắc chắn sẽ lại muốn thứ khác, đây cũng là một trong những nguyên nhân Hứa Bích Hoài ngăn cản Tống Huyền Khanh.
“Lâm Thanh Diện, trong hai túi này cũng đều là tiền sao?” Tống Huyền Khanh nhìn chằm chằm hai chiếc túi còn lại, mặt mày tràn đầy hưng phấn nói.
Lâm Thanh Diện gật đầu, mở miệng nói: “Tiền trong ba chiếc túi này tổng cộng là 10 tỷ, con cũng coi như hoàn thành lời hứa với mẹ rồi, cho nên sau này mẹ không cần nhúng tay vào chuyện giữa con và Bích Hoài nữa”
Tống Huyền Khanh lúc này đâu còn lòng dạ quan tâm Lâm Thanh Diện, bà tùy tiện đáp lại Lâm Thanh Diện mấy câu, bèn đi xem tiền trong hai chiếc túi còn lại.
Mấy chị em gái già đó của Tống Huyền Khanh mặt mày đều âm trầm nhìn chăm chằm số tiền trên bàn, vốn dĩ bọn họ còn muốn dựa vào con rể, để thỏa mãn lòng hư vinh của mình nữa chứ.
Ai ngờ, quà sinh nhật mà Lâm Thanh Diện tặng cho Tống Huyền Khanh lại là 10 tỷ, chuyện này nếu đổi thành con rể của bọn họ, chỉ sợ cả đời này cũng không làm được.
“Chị cả, chị hai, hai người cũng đừng ngây ra đó, mau giúp em đổ tiền trong hai chiếc túi này ra, xếp thành một đống, em muốn xem 10 tỷ tiền mặt, rốt cuộc có thể xếp đống thành ngọn núi sẽ lớn như thế nào” Tống Huyền Khanh ngoảng đầu liếc nhìn đám chị cả.
Mấy người chị cả mặt mày tràn ngập ngại ngùng, vội vàng đến giúp.
Tống Huyền Khanh làm như vậy đương nhiên là cố ý, bà lúc đó rõ ràng có thể cảm nhận được sự chế giễu của mấy người chị em đối với mình, cho nên bà nhìn thấy Lâm Thanh Diện trở về, mới tức giận như vậy.
Bây giờ Lâm Thanh Diện lấy 10 tỷ làm quà tặng cho bà, không nghi ngờ gì nữa đã khiến bà xả được cơn giận trước mặt mấy chị em bạn già này.
10 tỷ tiền mặt, xếp thành một ngọn núi nhỏ cao gần nửa mét, cho người ta cảm giác kích thích thị giác cực kỳ mãnh liệt.
“Aiya, em còn nói đứa con rể này sẽ không tặng cho em cái gì tốt đâu, không ngờ lại cho em một bất ngờ lớn như vậy, nếu đã như thế, vậy tạm thời không ép nó ly hôn với Bích Hoài nữa” Tống Huyền Khanh đắc ý nói.
Mấy người chị cả đều cười theo, lần này bọn họ hoàn toàn không có lòng đi so với Tổng Huyền Khanh, dù sao mặc kệ so cái gì, bọn họ đều không so được.
Sau đó Tống Huyền Khanh kêu Lâm Thanh Diện xếp chỗ tiền này lại, để vào trong phòng ngủ ở tầng 2, đoán chắc tối này bà ôm đống tiền này ngủ.
Mấy chị em bạn già của Tống Huyền Khanh ở lại biệt thự ăn bữa tối, chỉ có điêu từ sau khi Lâm Thanh Diện trở vê, bọn họ không có náo nhiệt như vậy nữa, vừa nghĩ đến Lâm Thanh Diện mang về 10 tỷ, trong lòng bọn họ liên thấy đố ky.
Ăn tối xong, mấy chị em bạn già cũng không muốn tiếp tục ở lại, bèn lần lượt rời khỏi vịnh Đằng Long.
Sau khi Tống Huyên Khanh tiễn mấy người đó, quay lại biệt thự, chỉ cảm thấy tinh thân thoải mái, vô cùng vui vẻ.
“Mẹ, mẹ cân nhiều tiền như vậy để làm gì, nếu như trong nhà dụ trộm đến, nhiều tiền như vậy, chắc chắn sẽ mất hết” Hứa Bích Hoài có chút bất mãn liếc nhìn Tống Huyên Khanh.
Tống Huyền Khanh mặt mày vô tư, mở miệng nói: “Là bản thân nó đồng ý với mẹ, hơn nữa bảo vệ trong nhà chúng ta con còn không biết, trộm muốn vào cũng không vào được, con đừng lo lắng”
“Mẹ, tiên con đã cho mẹ rồi, sau này mẹ đừng ép con ly hôn với Bích Hoài nữa” Lâm Thanh Diện mở miệng nói.
Tống Huyền Khanh khinh thường liếc nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Cái này phải xem biểu hiện của cậu, số tiền này chắc là số tiền cuối cùng của cậu rôi, bây giờ số tiền này đều nằm trên tay tôi, cậu lại trở thành tên nghèo kiết xác không một xu dính túi, cho nên sau này cậu nếu như dám tiếp tục hô to gọi nhỏ với tôi, cẩn thận tôi đến một miếng cơm cũng không cho cậu ăn”
“Bây giờ mau chóng đi rửa bát cho tôi, chuyện của cậu và Bích Hoài, khoảng thời gian này tôi tạm thời để yên, nhưng nếu như tôi tìm thấy người tốt hơn cậu, tôi vẫn sẽ bắt Bích Hoài gả cho người tốt hơn, cậu cho tiền rôi thế nào chứ, còn không phải bị gia tộc vứt bỏ hay sao, con gái tôi bây giờ chính là chủ tịch của công ty Hứa Gia, cậu căn bản không xứng với nó.”
Nói xong, Tống Huyền Khanh lên lầu đi xem số tiền đó của bà.
Lâm Thanh Diện thở dài bất lực, xem ra anh vẫn xem nhẹ trình độ vô lý của Tống Huyền Khanh rồi, có điều chỉ là 10 tỷ mà thôi, đối với Lâm Thanh Diện mà nói cũng không đáng gì, coi như khiến ngày sinh nhật Tống Huyền Khanh vui vẻ một chút, cũng đáng.
“Em đã nói rồi, lòng tham của mẹ em chính là cái động không đáy, anh thật ngây thơ” Hứa Bích Hoài nhìn Lâm Thanh Diện, mặt mày cũng đầy vẻ bất lực.
Lâm Thanh Diện mỉm cười, mở miệng nói: “Ít nhất khoảng thời gian này mẹ sẽ không gây phiền phức cho chúng ta, số tiền này cũng không cho không”
Nói xong, anh ta bèn thu dọn bàn ăn, đi rửa bát.
“Em rửa cùng anh” Hứa Bích Hoài thấy Lâm Thanh Diện đi vào phòng bếp, đi theo anh vào trong.
Rửa bát xong, sau khi thu dọn hết mọi thứ, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đi tắm, khi muốn đi tắm, Lâm Thanh Diện đảo mắt, đi theo sau Hứa Bích Hoài, muốn cùng vào phòng tắm.
Hứa Bích Hoài phát hiện Lâm Thanh Diện đi theo đằng sau mình, cô lập tức dừng lại, quay lại nhìn anh, mở miệng hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Đi… đi tắm” Lâm Thanh Diện hơi lắp bắp nói.
“Vậy anh tắm trước đi, em lát nữa sẽ tảm” Hứa Bích Hoài trực tiếp tránh ra, có điều cô không có đi xa, mà giả bộ nhìn vào bức tranh trên tường bên cạnh phòng tắm.
Ám thị này của mình, chắc đã rất rõ ràng rồi nhỉ? Tim Hứa Bích Hoài đập thình thịch, có hơi căng thẳng.
Lâm Thanh Diện nghe Hứa Bích Hoài nói như vậy, mặt mày bất lực, chỉ đành một mình lững thững đi vào trong phòng tắm.
Hứa Bích Hoài nhìn thấy Lâm Thanh Diện cứ như thế đi vào, bỗng tức giận giậm chân, trong lòng nghĩ cái tên ngốc này sao lại không biết động não vậy, người ta giả vờ như thế, anh sao không thể to gan hơn một chút chứ.
Sau khi Lâm Thanh Diện tắm rửa xong, Hứa Bích Hoài tức giận đùng đùng đi vào phòng tắm, mày mặt Lâm Thanh Diện ngơ ngác, trong lòng nghĩ Hứa Bích Hoài sao đi tắm mà hỏa khí lại lớn như thế, chẳng lẽ gần đây công việc ở công ty quá bận?
Lát nữa anh mát xa cho cô thư giãn một chút.
Rất nhanh, Hứa Bích Hoài tắm xong, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm bước ra.
Cô lần này thật sự liều rôi, nếu như như thế này Lâm Thanh Diện cũng không nhìn ra cách nghĩ của cô, vậy hôm nay cô tấn công Lâm Thanh Diện!
“Tắm xong rồi à, anh mát xa cho em nhé” Lâm Thanh Diện thấy Hứa Bích Hoài trở ra, lập tức đứng dậy, muốn mát xa cho cô.
Nhưng khi anh nhìn thấy bờ vai trắng nõn sáng bóng của Hứa Bích Hoài, cùng hai chân thon dài lộ ra bên ngoài thì lập tức ngây người.
Hứa Bích Hoài vốn xinh đẹp, sau khi tắm xong, mái tóc ướt khiên cô trở nên quyến rũ ma mị, bây giờ trên ngươi cô lại chỉ co một chiếc khăn tắm, mặc dù vị trí quan trọng không có lộ ra ngoài, nhưng điều này lại hấp dẫn người khác nhất.
Cộng thêm khi Hứa Bích Hoài hít thở, ngực phập phổng, chiếc khăn tắm đó tùy lúc cũng lên xuống theo. Hứa Bích Hoài đóng cữa lại, mắt nhìn thẳng Lâm Thanh Diện, gò má hơi ửng đỏ.
“Anh.. Anh chắc chắn chỉ masa cho em thôi không?” Hứa Bích Haoì dùng giọng nói dịu dàng mở miệng nói.
Cô cũng cảm thấy câu này của minhg dường như đã tương đối rõ ràng, Lâm Thanh Diện cho dù có ngốc hơn nữa chắc chắn có thể nghe ra ý tứ trong lời nói này.
Lâm Thanh Diện nuốt nước bọt, nơi bụng dưới truyền đến một luồng khí nóng.
Hứa Bích Hoài đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ… cô muốn cùng mình sinh bảo bảo rồi sao?