Mục lục
Rể Quý Trời Cho
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1163: NHÀ HỌ VƯƠNG Ở TÂY BẮC

Trước đó, Vương Dã Nhạc đã ở đây rất lâu, căn bản không có nhìn thấy dược liệu vào lọt vào mắt của anh ta.

So với ở Tây Bắc của bọn họ, dược phẩm của nơi này, thật sự kém hơn rất nhiều.

“Ha ha, tuy cháu trai của tôi không tính là danh môn vọng tộc gì cả, nhưng bộ quần áo rách này của cậu, tôi vẫn là có thể tùy tiện đền”

Lời của người đàn ông vừa rồi nói xong thì nghe thấy đẳng sau truyền đến một giọng nói khinh thường.

Ông nội của cậu bé này không phải là người khác, chính là Trần Sở Thiên!

Lúc này có một số người bán thuốc đã nhận ra Trần Sở Thiên, bỗng chốc trong đám đông vang lên một cuộc tiếng nói bàn luận rần rần.

Chỉ có điều một cuộc bàn luận này cũng không có hướng về phía người đàn ông đó, ngược lại đều cảm thấy người đàn ông đó chết đến nơi rồi.

“Thì ra đứa trẻ này là cháu trai của viện trưởng, chẳng trách”

“Đúng thế, tôi vừa nhìn đứa trẻ này, đứng mực: như thế thì biết thân thể sau lưng của cậu bé chắc sẽ không đơn giản! Quả nhiên là vậy!”

“Ài, người đàn ông này vậy mà ngay cả viện trưởng Trần cũng dám chọc, sợ rằng cậu ta coi như là chết đến nơi rồi”

Mà lúc này tiếng bàn luận rần rần ở xung quanh, không có dọa Vương Dã Nhạc, ngược lại trong lòng Hứa Lệ Lệ lập tức trở nên buồn bực, cô ta không nên chạy tới lấy lòng Vương Dã Nhạc mà đi mắng cậu bé này.

Cậu bé này chính là cháu trai của viện trưởng Trần.

Ngộ nhỡ viện trưởng Trần phát hiện mình, đến lúc đó sợ rằng ngay cả cô ta cũng sẽ bị viện trưởng Trần xử lí. Cô ta nhân lúc mọi người không chú ý, từng bước từng bước lùi về phía sau, chầm chậm lùi về trong đám đông, trốn đi.

“Hứa Lệ Lệ, tôi nói cô đi đâu rồi, nửa ngày cũng không tìm thấy người, thì ra ở đây?”

Vừa khéo, Triệu Tuyết trong đám đông cũng phát hiện Hứa Lệ Lệ, lớn tiếng gọi.

Hứa Lệ Lệ bỗng bị dọa cho tái mét mặt mày, ắp bắp, nói không ra lời.

Tất cả mọi chuyện, tự nhiên không thể thoát khỏi mắt của Trần Sở Thiên, ông ta chỉ là mang vẻ mặt vô cùng khinh thường liếc nhìn Hứa Lệ Lệ, sau đó xoay người sang Vương Dã Nhạc.

“Cậu nói đi, cậu muốn bao nhiêu tiền, tôi có thể đền cho cậu”

Nghe tiếng bàn luận rần rần ở xung quanh, Vương Dã Nhạc cũng đại khái biết được người trước mặt, rốt cuộc có thân phận gì.

Ông ta chính là người tổ chức hội giao lưu lần này – Trần Sở Thiên.

“Viện trưởng Trần, ý mà ông nói là xem thường nhà họ Vương tôi sao?” Vương Dã Nhạc không hề tỏ ra yếu thế, lạnh lùng mỉm cười Thật ra người giống như viện trưởng Trần, bối phận quả thật bất phàm, nhưng thứ quan trọng hơn chính là địa vị xã hội tiềm ẩn.

Dù sao, tất cả mọi người đều sẽ sinh bệnh, một khi bắt đầu sinh bệnh, tự nhiên sẽ đến cầu Trần Sở Thiên.

Ngoài chuyện này ra, Trần Sở Thiên ngược lại không có tiền tài tích lũy cả, cho nên theo Vương Dã Nhạc thấy, Trần Sở Thiên căn bản không có gì có thể so được với anh ta.

“Viện trưởng Trần ông căn bản không cần để tâm đến cậu ta, tôi trước đó đã nhìn rõ rồi, người đó là tự mình làm hỏng quần áo, cố ý trách tội lên đầu cháu trai của ông”

Trong đám đông xung quanh đột nhiên nhảy ra vài người, tự xưng mình là người tận mắt chứng kiến sự việc.

Vương Dã Nhạc nghe thấy những lời này, hơi nhíu mày, cảm thấy vô cùng hoang đường. Dù sao trước khi Trần Sở Thiên xuất hiện ở chỗ này, những người này đều là đứng ở một bên yên lặng xem, căn bản không có một tí ý tứ muốn đi giúp cậu bé này.

Nhưng bây giờ, Trần Sở Thiên mời vừa xuất hiện, những người này vậy mà lập tức biến thành cỏ mọc đầu tường, bắt đầu trách tội Vương Dã Nhạc, thật không hổ là một đám người nghiêng theo chiều gió.

“Ha ha, chuyện này thật là đủ nực cười, chẳng lẽ người của chỗ này các ông đều là như thế sao?”

Vương Dã Nhạc bỗng cười lớn, sau đó trong ngữ khí tràn ngập sự khinh thường.

“Trần Sở Thiên, thật là nghe danh không bằng gặp mặt, tôi đã nghe nói về ông từ lâu, ông chẳng qua chỉ là một lang băm mà thôi”

Mọi người nghe thấy lời này, lập tức quay sang nhìn nhau.

Phải biết y thuật của Trần Sở Thiên, đó có thể tính là vang danh gần xa, nếu không ông ta căn bản sẽ không trở thành viện trưởng của bệnh viện tốt nhất.

Dù sao ông ta là người đã cứu rất nhiều người từ ranh giới sinh tử trở về, được ca tụng như Hoa Đà chuyển thế.

Còn Lâm Thanh Diện nghe thấy lời của Vương Dã Nhạc, lông mày lại nhíu lại, Vương Dã Nhạc vậy mà thuận miệng nói một bác sĩ là một tên lang băm, điều này quả thật là sự sỉ nhục lớn nhất đối với người hành yl “Ha ha”

Nghe thấy lời của Vương Dã Nhạc, Trần Sở Thiên chỉ cười to một tiếng, ngay cả ý tứ để tâm đến Vương Dã Nhạc cũng không có, liền sải bước đi lên bục chủ trì.

Ông ta hẵng giọng, sau đó tuyên bố với tất cả mọi người.

“Hội giao lưu dược liệu, bây giờ chính thức bắt đầu”

Sau đó bế cậu bé xoay người rời đi, chỉ để lại một đám người đứng ở đó, không biết nên nói gì, nhìn một màn này, trong lòng Lâm Thanh Diện vô cùng tán thưởng.

Quả nhiên, người hành y chính là có thực lực để làm vậy!

Mọi người bàn tán rần rần, chỉ có Vương Dã Nhạc nhìn thấy hành động của Trần Sở Thiên, trong lòng cảm thấy mặt của mình bị tát mạnh một cái!

Anh ta chọc giận đối phương như thế, đối phương vậy mà ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh ta lấy một cái?

Điều này khiến mặt mũi của cậu cả Vương như anh ta biết để ở đâu?

Vương Dã Nhạc nghĩ, bỗng nhìn cậu bé bên cạnh mình, ánh mắt khẽ đảo, đưa một tay ra, sờ vào.

trán của cháu trai Trần Sở Thiên.

Thuận theo cái sờ này của anh ta, cậu bé mặc đồ giả thành hiệp sĩ thời cổ đại, bỗng chốc mắt trợn ngược ngất ra đất.

“Tiểu Phu, cháu sao thế, Tiểu Phu!”

Nhìn một màn trước mắt này, mọi người bị dọa giật mình, Trần Sở Thiên vốn đã đang nói cười vui vẻ cũng từ trên sân khấu nhảy xuống, đặt cháu trai của mình nằm thẳng trên đất, bắt đầu các biện pháo sơ cứu.

Vương Dã Nhạc bắt lấy cơ hội, đi vài ba bước, nhanh chóng lên bục chủ trì, nhẹ nhàng vỗ vào micro, sau đó mở miệng nói với tất cả mọi người.

“Trần Sở Thiên, ông không phải là nói mình là thần ý nổi danh gần xa hay sao? Ông không phải khinh thường từ lang băm mà tôi vừa rồi nói ông sao? Nếu như y thuật của ông thật sự cao minh như thế, vậy bây giờ để xem thử ông có thể cứu được người cháu trai của ông hay không”

Một màn này xảy ra quả thật quá đột ngột, cả hội trường bỗng chốc loạn thành một nồi cháo.

Rất nhiều người đều đứng ra một cách tự phát, có người nghĩ đối sách, thậm chí có không ít người lục tìm các loại dược liệu, chủ động dâng cho Trần Sở Thiên.

Mỗi người đều muốn kêu Trần Sở Thiên thử y thuật của mình, hoặc là dùng dược liệu mà mình mang đến.

Dù sao nếu như thật sự có thể cứu được Tiểu Phu, vậy bọn họ có thể bám vào cây đại thụ như Trần Sở Thiên rồi, bọn họ ở giới y dược trong thành phố này, có thể làm những gì mình muốn.

“Các người im lặng hết cho tôi!” Trần Sở Thiên bỗng tức giận quát lên.

Cho dù là vừa rồi ông ta bị Vương Dã Nhạc sỉ nhục là đồ lang băm, ông ta cũng có thể xem như không nghe thấy, nhưng bây giờ cháu trai của ông ta gặp nguy hiểm đến tính mạng, ông ta cũng không thể giống như lúc đầu, duy trì sự bình tĩnh nữa.

Mọi người xung quanh nghe thấy lời này của.

Trần Sở Thiên, lập tức toàn bộ đều yên tĩnh trở lại, mà Trần Sở Thiên cũng rất nhanh ổn định tiếng lòng của mình, bắt đầu thể hiện y thuật của mình.

“Hay là, đưa tới bệnh viện? Dù sao chỗ này không có thiết bị y tế”

€ó người đề nghị đưa Tiểu Phu đến bệnh viện gần nhất, dù sao sợ hình như khéo quá hóa vụng, cho dù viện trưởng Trần y thuật cao siêu, ở trong tình trạng thiếu thốn thiết bị, cũng khó thể cứu được một mạng.

€ó điều, tình huống trước mắt, điều này rõ ràng chính là không có khả năng.

Vị trí của nơi này, cách bệnh viện gần nhất cũng có một khoảng cách dài nhất định.

Ngộ nhỡ vừa đến muộn thì sẽ bỏ lỡ thời gian cứu chữa tuyệt nhất.

Huống chỉ, dựa vào số lượng dược liệu có tại đây hôm nay thì đã vượt qua rất nhiều bệnh viện tầm trung.

“Viện trưởng Trần, cháu trai của ông mặt mày xanh tím, mạch tượng lại rất bình ổn, nhìn trông giống như bị trúng kịch độc, không bắng thử phối hai gốc dược liệu của chỗ tôi?

Ông cụ Trương đứng ở bên cạnh mở miệng nói.

Nói xong lời này, ông ta còn từ trên tay lấy ra hai gốc dược liệu trân quý, có công hiệu thanh nhiệt giải độc rất lớn.

Cái gọi là quan tâm quá ắt loạn, trong lòng Trần Sở Thiên lúc này cũng hỗn loạn vô cùng, nghe thấy lời này của ông cụ Trương, đột nhiên gật đầu.

Ông ta nhận lấy hai gốc dược liệu trong tay của ông cụ Trương, cẩn thận phối thuốc. Đợi sau khi ông ta phối xong, vội vàng đút cho Tiểu Phu uống.

Ai biết cái này vừa uống vào, không những cháu trai không có xuất hiện bất cứ dấu hiệu chuyển biến tốt nào, ngược lại càng tồi tệ hơn.

Tiểu Phu vốn chỉ là ngất đi, bây giờ sắc mặt vậy mà đều trở nên trắng bệch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK