Mục lục
Rể Quý Trời Cho
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1287: THƯƠNG NGUYÊN GIỚI

Thương Nguyên Giới.

Đây là một đại lục tách khỏi địa cầu, tràn ngập linh khí.

Trong cung điện hùng vĩ có một người đang. ngồi rất ngay ngắn, ông ta chính là Từ Bách Tranh, là người thống trị cao nhất của Thương Nguyên Giới, ở hai bên trái phải của ông ta cũng có hai người ngồi rất ngay ngắn.

Hai người này là anh em ruột của ông ta, là Từ Trọng Hiểu và Từ Thúc Nhân: Trên mặt đất có từng luồng sương trắng đang lăn lộn, nhưng mà dạng sương mù như thế này là do linh khí đã tạo thành.

Ngày hôm nay, ba người bọn họ đều trình diện trong cung điện, chuyện như vậy đã lâu lắm rồi chưa từng xảy ra.

Lông mày của Từ Bách Tranh nhíu chặt lại, ria mép của ông ta đã hơi bạc, nhưng mà trên người của ông ta ăn mặc rất tinh xảo, mỗi một sợi bạc đều được chăm sóc rất tỉ mỹ.

“Khởi bẩm giới chủ”

Một người Thương Nguyên Giới mặc trên người bộ quần áo hoa mỹ cưỡi trên một con voi nhanh chóng chạy tới.

“Nói đi, có phải là có tin tức của Nguyệt Nhi?”

Từ Bách Tranh hỏi.

Người ở phía dưới sau khi bước xuống từ trên lưng con voi, gật đầu nói: “Gần với con đường nối giữa Thương Nguyên Giới của chúng ta cùng với địa cầu, cảm nhận được chút hơi thở của tiểu công chúa, chỉ là»: “Chỉ là cái gì?”

Nhị trưởng lão Từ Trọng Hiểu tàn khốc hỏi.

Người cúi đầu thấp giọng nói: “Chỉ là hơi thở của nhị công chúa vô cùng yếu ớt, rất có thể đã… thành một tia tàn hồn”

“Nói bậy!”

Từ Trọng Hiểu bóp nát cái chén ngọc ở trong tay, tức giận nói guyệt Nhi chính là tiểu công chúa Thương Nguyên Giới của chúng ta, cảnh giới đã đạt đến Hóa Cảnh đỉnh phong, chứ đừng nói chỉ là trên người của nó còn có giấu một viên đan dược thần cấp, chỉ dựa vào cái bọn sâu kiến ở địa cầu cũng có thể đả thương nó? Chắc chắn là do cậu đã tính sai rồi”

Nhìn thấy Từ Trọng Hiểu nổi giận, người kia càng vùi đầu sâu hơn nữa, bị dọa đến nỗi toàn thân run rẩy.

“Anh hai, anh đừng tức giận”

Từ Thúc Nhân trầm giọng nói: “Thanh Trúc đã đi tìm Nguyệt Nhi rồi, có sự trợ giúp của cậu ta, chắc là Tiểu Nguyệt không có chuyện gì đâu”

“Không sai, có Thanh Trúc ở đó, tôi cũng không tin là có người nào có thể làm tổn thương Nguyệt Nhi”

Giới chủ Từ Bách Tranh bình tĩnh nói.

Một Hóa Cảnh đỉnh phong, một là nửa bước thần cảnh, sự tồn tại đó ở địa cầu quả nhiên được xem như là sự tồn tại có thể đi ngang.

“Đúng vậy, giới chủ nói đúng, để tôi chạy trở về lối đi, chuyện này sẽ biết rõ ràng”

Người ở phía dưới nói, lúc chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên ở cách đó không xa truyền đến một tiếng cười như chuông bạc.

“Ba, thật ngại quá, con tới trễ.”

Người chưa tới đâu thì âm thanh đã đi đầu, sau đó một mùi thơm ngát đánh tới, một cô gái ăn mặc rất xinh đẹp xuất hiện trong đại sảnh.

Dung mạo của cô ta và Tiểu Nguyệt cực kỳ tương tự nhau, chỉ là giữa lông mi có mấy phần tàn khốc.

Cô ta chính là chị gái ruột của Tiểu Nguyệt, Từ Tuyết Nhi.

“Tuyết Nhi, trên cung điện cấm cho phụ nữ bước vào đây, con là con gái của ba, nhưng con không thể phá hư quy định được, con đi xuống đi”

Linh thú hộ chủ, nhìn thấy chủ nhân của mình bị người ta khi dễ, nó trở nên tức giận không nhịn được mà thở phì phò với Từ Tuyết Nhi.

“Cái con súc sinh chết tiệt này”

Lông mày của Từ Tuyết Nhi nhíu lại, bàn tay đánh ra linh lực cực kỳ lớn trực tiếp bám vào trong lòng bàn tay.

Chỉ là một lúc, con voi to lớn đã đạt đến Hóa Cảnh liền ngã xuống mặt đất, vang lên tiếng vang ầm ầm, không tiếp tục đứng dậy được nữa.

Mồ hôi lạnh của người đàn ông trẻ tuổi túa ra, không dám lên tiếng.

“Con yêu thú do cậu nuôi dưỡng lại không biết thế nào là tôn ti trật tự, tôi đã giải quyết thay cho cậu rồi, không trách tôi đó chứ”

“Thuộc hạ có tài cán gì lại có thể mời công chúa xuất thủ, con súc sinh này thuộc hạ đã sớm muốn giết chết nó”

Người đàn ông trẻ tuổi vội vàng nói.

“Được rồi, cậu đi ra ngoài đi, sau khi điều tra chuyện này cho rõ ràng thì lại đến bẩm báo, nhớ kỹ một khi sự thật là tàn hồn của Nguyệt Nhi thì nhất định đưa nó về Thương Nguyên Giới”

“Tuân mệnh”

Người đàn ông trẻ tuổi vội vàng rời khỏi đi ra ngoài cung điện, đối mặt với người phụ nữ thay đổi bất thường như là Từ Tuyết Nhi, anh ta cũng không dám đảm bảo một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì.

Đợi sau khi người đàn ông trẻ tuổi đi rồi, Từ Tuyết Nhi quay người lại cười nói với Từ Bách Tranh: “Ba thấy con xử lý như vậy có được không?”

Từ Bách Tranh nhẹ gật đầu: “Con làm không sai, chỉ là sát sinh trên cung điện có chút thiếu sót”

“Tuyết Nhi làm việc rất quả quyết, thật ra thì em rất tán thưởng”

Từ Trọng Hiểu mở miệng nói: “Là chị thì phải có dáng vẻ của chị, không giống như Nguyệt Nhi, rời khỏi Thương Nguyên Giới lâu như vậy mà lại không thu hoạch được cái gì, thật sự không biết là nó làm việc như thế nào”

“Được rồi, hiện tại còn chưa biết sống chết của Nguyệt Nhi, chúng ta không nên chỉ trích ở đây, nhưng mà tôi thật sự không tin trên thế giới đó còn có người nào có thể làm Nguyệt Nhi bị thương đến nỗi chỉ còn một tia tàn hồn” Từ Bách Tranh nói, trong mắt lóe lên tia sát khí.

“Ba, đừng quên ở trên thế giới này có một thằng nhóc tên là Lâm Thanh Diện, lần này Tiểu Nguyệt rời khỏi Thương Nguyên Giới không phải là bởi vì để đối phó với anh ta à?”

Từ Tuyết Nhi nhẹ giọng nói.

“Lâm Thanh Diệt Từ Bách Tranh liên tiếp gật đầu, dù là ông ta ở Thương Nguyên Giới nhưng mà đối với cường giả ở địa cầu ông ta rõ như lòng bàn tay.

“Cho dù có phải là cậu ta hay không, nói tóm lại trong mấy tháng trước chúng ta đã cảm giác được nguyên thần của Ma Thần Tu La tiêu tan, năm đó ông †a đã phong bế lối đi, khe hở càng lúc càng lớn, con nghĩ là không bao lâu nữa lối đi sẽ hoàn toàn được mở.

ra, đến lúc đó đó chính là thời cơ tốt nhất để Thương Nguyên Giới của chúng ta bước vào địa cầu”

“Ha ha, chúng ta đã chờ đợi ngày này mấy trăm năm rồi” Từ Trọng Hiểu cười nói.

“Lý Mộ Bạch, Quý Trường Thanh, bao gồm cái thằng nhóc Lâm Thanh Diện đó, đến lúc đó chúng ta phải đuổi cùng giết tận!”

Ánh mắt của Từ Thúc Nhân lạnh lùng, ông ta đều là một người lãnh khốc vô tình.

Nguyên thần của Ma Thần Tu La đã tiêu tan, nỗi lo lắng sau cùng của Thương Nguyên Giới đã biến mất, hiện tại bọn họ chỉ cần yên lặng chờ đợi, chờ đợi một ngày có thể thành công tiến vào địa cầu…

Trong hang động dưới vực sâu của khu rừng sương mù.

Lâm Thanh Diện đã tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, một giấc ngủ này trọn vẹn ngủ sáu tiếng đồng hồ.

người nhỏ màu vàng ở trong đầu lười biếng ngáp một cái, nhìn có vẻ như là đã khôi phục nhiều hơn.

Mà đều làm cho Lâm Thanh Diện cảm thấy kinh ngạc đó chính là người nhỏ màu vàng đại biểu cho thần hồn của mình không chỉ tinh khiết hơn so với lúc.

trước, trên khuôn mặt của nó lại còn có thể nhìn thấy được sự thay đổi của cảm xúc.

Cái này quá là thần kỳ!

Lâm Thanh Diện rất là hưng phấn, anh hiểu được điều này có nghĩa là thần hồn chi lực của mình đã tăng lên không ít.

“Đã như vậy, hiện tại bắt đầu luyện tập thuật hấp thụ linh khí”

Lâm Thanh Diện ngồi xếp bằng, nghĩ đến năm đó sau khi Ma Thần Tu La luyện thuật hấp thụ linh khí thì tạo ra tu la chi thể, anh cũng rất mong chờ đến lúc cảnh giới của mình có thể tăng lên mấy cấp.

Dựa theo phương pháp của bí thuật, Lâm Thanh Diện tỏa ra sức mạnh hồn lực của mình.

Thần hồn thức tỉnh có thể dễ dàng bắt được tất cả linh khí ở xung quanh.

Lập tức tất cả linh khí ở xung quanh hang động này liền vọt về phía của Lâm Thanh Diện từ bốn phương tám hướng.

Linh khí càng nhiều, cuối cùng lại trở thành một luồng khí xoáy.

Lâm Thanh Diện mở hai mắt ra, khẽ quát một tiếng, trong nháy mắt toàn bộ hồn lực của mình đều phóng ra bên ngoài, hợp thành với cơn lốc được tụ hợp bởi Thương Nguyên Giới.

Trên trán của Lâm Thanh Diện rịn mồ hôi, lúc này anh mới ý thức được tại sao năm đó Ma Thần Tu La lại nói không đến Hóa Cảnh đỉnh phong thì không thể tập loại bí thuật này.

Lâm Thanh Diện đã có thần hồn chỉ lực mà lại còn như vậy, nếu như đổi lại là người tu hành tinh thần chỉ lực căn bản cũng khó kiên trì trong một khoảng thời gian dài.

Chỉ là Lâm Thanh Diện cũng không để ý đến một chuyện, thần hồn trời sinh của mình, anh có thể ngưng kết được cơn lốc này, thậm chí năm đó Ma Thần Tu La cũng không có cách nào làm được.

Trước đó dung hợp đan dược, Lâm Thanh Diện đã sớm học xong như thế nào là tập trung tinh lực, lúc này anh hết sức chăm chú.

Sau khi cơn lốc gia nhập vào hồn lực, thể tích càng ngày càng lớn hơn.

Lâm Thanh Diện cản chặt răng, nếu như muốn hấp thụ hết toàn bộ linh khí này thì nhất định phải để cho hồn lực của mình chiếm thế thượng phong trong cơn lốc.

Nữa tiếng đồng hồ sau, trên người của Lâm Thanh Diện đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng mà sự cố gắng không uổng phí, sau khi đấu tranh một phen hồn lực.

đã hoàn toàn dung hợp với toàn bộ linh khí.

“Thu”

Lâm Thanh Diện nghiêm giọng quát lên, thu hồi thần hồn chỉ lực.

€ơn lốc to lớn đó cùng với thần hồn chỉ lực cùng nhau tiến vào trong cơ thể của Lâm Thanh Diện.

Cảm giác trong cơ thể tràn ngập Thường An thực sự quá tốt.

Lần đầu tiên Lâm Thanh Diện cảm thấy phong phú như thế, anh lau mồ hôi ở trên trán, lại thay đổi tinh thần một lần nữa, anh ý thức được chắc có lẽ là mình sắp đột phá rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK