Mục lục
Siêu Cấp Cưng Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - TruyenOnl


*********************************


Trong phòng, Thương Úc cúi người ghém kỹ chắn cho con, cong ngón trỏ có gò má mịn màng của bé, thấp giọng
nói: “Con nên trưởng th3ành rồi”
Nói bóng gió, trưởng thành rồi có thể cai sữa.
Anh mỉm cười xoay người, bé con ở sau lưng bỗng duỗi châ1n, bập bẹ một từ không rõ ràng: “Ba… ba…”
Thương Úc khựng người, đột ngột dừng chân.
Anh quay đầu nhìn bé co9n trong nôi muốn ngồi dậy mà yết hầu chuyển động không ngừng, xoay bước trở lại.
Bé con tỉnh ngủ, chớp mắt, chìa tay ra 3với Thương Úc: “Ba… ba.”
Mỗi lần bé chỉ có thể nói một chữ, nhưng êm tại hơn bất kỳ phát âm của người lớn nào. Thương 8Úc mím môi,
khụy gối ngồi xổm xuống bên cạnh nôi. Anh lại bế con vào lòng, cúi đầu khẽ hỏi: “Gọi ba là gì?”
Bé con nằm trên đầu vai anh, người thoảng hương sữa và mềm mại, giơ bàn tay bé nhỏ áp lên mặt anh: “Ba…
Ngày Mười bảy tháng Tám là thôi nôi của Thương Dận.
Lê Tiếu và Thương Úc đưa bé về Parma trước thời hạn. Thôi nôi được tổ chức ở nhà chính Parma.
Thương Tung Hải sai người đặc biệt chuẩn bị hơn hai mươi món đồ để bé con chọn đồ vật đoán tương lai.
Parma không có phong tục này, nhưng vì muốn sôi nổi nên mọi người vẫn hăng hái tổ chức.
Sau cùng, số đồ vật từ hai mươi mấy tăng đến hơn sáu mươi, trong đó còn có cả vật sống, là Thương Lục ngồi xếp
bằng trên thảm.
“Cháu trai, nhìn chú này, chú ở đây”
“Bé Ý, cháu cứ chọn đi, thích cái gì lấy cái đó.”
“Tiểu Toản gia, cố lên.”
Lạc Vũ ở bên cạnh đạp Truy Phong một cú, hất cằm với một vật ở xa: “Cậu bày cái đó à?”
Truy Phong ưỡn ngực gật đầu: “Sao nào, mới mẻ lắm đúng không?”
Mới mẻ cái đầu cậu!
Lạc Vũ câm nín liếc anh ta: “Cậu mất não à? Bày kiếm gỗ đào* Vì muốn Tiểu Toản gia lớn lên làm đạo sĩ trừ tà à?”


(*) Gỗ đào là loại gỗ chuyên dùng để trấn tà trừ ma.
Truy Phong giận đến mức giậm chân: “Cậu đừng có nói bừa, đó là kiếm gỗ đào đã được làm phép ở chùa, ông đây
bỏ một triệu để xin đấy, trừ tà giữ bình an”
Bên kia, ở sau đám người, Vệ Ngang ngây người nhìn hai khẩu Golden Desert Eagle kiểu tình nhân, nuốt nước bọt:
“Đây là… cậu Cả và mợ Cả bày sao?”
Lão Tiêu gật đầu cười ha hả: “Yên tâm, tôi xác nhận rồi, không có đạn”
Vệ Ngang lẳng lặng bật ngón cái, cậu Cả và mợ Cả ngầu thật.
Bé con tròn một tuổi đã có thể đi đứng cứng cáp, mặc bộ đồ liền thân màu be với đội tại cọp ở phía sau. Cậu bé
mím môi, vẻ mặt lạnh nhạt, thoạt trình trông bặm trợn gì đâu.
Lê Tiếu nghiêng người dựa góc bàn, ra hiệu về phía những món đồ: “Con chọn đi.”
Bé con ngửa đầu nhìn cô, đôi mắt to đen nhánh sáng rực lại nhìn sang Thương Úc bên cạnh.
Anh hơi nhếch môi, cụp mắt, bé con bắt đầu bước chân.
Lê Tiếu nhướng mày nhìn Thương Úc, đáy mắt hiện lên bất đắc dĩ và nghiền ngẫm.
Hình như bé con rất cuồng ba mình. Mấy giây sau, cậu bé cầm món đồ đầu tiên lên.
Theo tập tục, món đồ đầu tiên có thể dự đoán được tiền đồ, còn số lượng đồ vật được chọn không hạn chế nghiêm
ngặt.
Vậy nên, khi bé con cầm khẩu Desert Eagle lên, Thiên Thần Cư đầy ắp người lập tức lặng như tờ.
Đối với bé, súng lục vẫn khá là nặng, nên cậu bé dùng cả hai tay ôm vào ngực, chậm rãi đi vòng qua những món đồ
trên mặt đất, đi đến trước mặt Thương Úc, không nâng nổi sáng nhưng vẫn bập bẹ nói: “Ba ơi, của ba nè”
Thương Úc chợt nhướng mày, nhận lấy xem thử, đúng là khẩu Desert Eagle của anh.
Lê Tiếu thấy mà ghen tị.
Sau đó, bé con xoay người quay lại, cầm khẩu Desert Eagle thứ hai lên, đưa đến trước mặt Lê Tiếu: “Mẹ, của mẹ
nè.”
Lê Tiếu nheo mắt nhìn bé con, sao con có thể phân biệt được hai khẩu súng giống nhau như đúc, khẩu nào là của
ai?
Đáy mắt cô lướt qua tia sáng nhạt, chỉ vào đồng tiền trên sàn nhà, thử thăm dò: “Cái đó là của ai?”
Cậu bé con đi đến nhặt lên, sau đó chỉ tay: “Chủ Vân”
“Ôi trời” Không ít người trợn mắt há miệng: “Tiểu Toản gia… nhìn qua là nhớ?”
Hơn sáu mươi món đồ, được bao nhiêu người đặt lên sàn, bé lại nhớ hết?


Thương Tung Hải ngồi trên ghế bành chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt bé con, hiền hòa nói: “Văn Toản, lấy đồ
của ông nội đến đây.”
Bé con cũng không chê phiền, đi đến chỗ xa nhất trên thảm, muốn nâng bộ bát mài bằng mã não quý giá lên, nhưng
nặng quá bèn chỉ chỉ, cau mày nói: “Ông nội, nặng”
“Ha ha ha. Thương Tung Hải cười sảng khoái đi đến, đứng trước mặt bé con, ánh mắt hơi sáng: “Văn Toản, nói ông
nội nghe, nhiều đồ như vậy, con thích nhất cái nào?”
Bé con nhìn lướt qua rồi chỉ vào một thứ.
Mọi người nhìn theo ngón tay bé, là chiếc nhẫn Hắc Ưng.
Ba phút sau, bé con ôm năm món đồ, quay lại bên cạnh Lê Tiếu và Thương Úc.
Năm món đồ theo thứ tự là: chìa khóa xe, nhẫn Hắc Ưng, dao phẫu thuật, ngọc bội và một tấm chip điện tử.
Mấy món đồ mà bé con chọn đều do Thương Úc và Lê Tiếu bày ra, mỗi loại tượng trưng cho thân phận và thành
tựu của họ trong từng lĩnh vực.
Khi Thương Dận một tuổi rưỡi, Lê Tiếu muốn sinh đứa thứ hai.
Nhưng nói mấy lần với Thương Úc, anh cũng không có ý định này.
Hôm nay, Lê Tiếu cố ý để Lạc Vũ mang bé con sang biệt thự nhà họ Lê, phòng khách biệt thự rộng lớn trong yên
ắng khác thường.
Tám giờ tối, Thương Úc về nhà, vào cửa không thấy bóng dáng Lê Tiếu, hỏi Lưu Vân mới biết từ lúc về, cô không
hề xuống lầu.
Anh nhíu mày lộ rõ nếp nhăn, rảo bước lên cầu thang, đồng thời yêu cầu Lưu Vân gọi bác sĩ.
Nếu không phải Lê Tiếu thấy không khỏe, sẽ không ở mãi trên tầng như vậy.
Thương Úc đến phòng ngủ chính, vội đẩy cửa. Bên trong tối mờ, anh chỉ có thể phân biệt mơ hồ đường nét trên
giường.
Anh tiến đến, lòng bàn tay ấm áp đặt lên trán Lê Tiếu, giọng căng thẳng: “Tiếu Tiếu?”
Lê Tiếu đáp, kéo tay anh vào ngực mình: “Sao giờ anh mới trở về?”
“Thấy không khỏe sao không nói với anh?” Thương Úc rất lo cho sức khỏe của cô, cúi người áp lên mặt cô, kiên
nhẫn dụ dỗ: “Bác sĩ sẽ đến ngay”
Lê Tiếu không lên tiếng, len lén hôn lên mu bàn tay anh.
Yết hầu anh chuyển động, cúi đầu ngậm vành tại cô: “Khó chịu ở đâu, hử?”
Lê Tiếu vẫn không nói gì, cánh tay mảnh khảnh luồn ra khỏi chăn, vòng qua vai anh, nghiêng đầu hôn lên môi anh.


Dù là quá khứ hay hiện tại, Thương Úc chưa bao giờ có sức chống cự với sự chủ động của cô. Anh đè lên người cô,
nâng mặt cô lên đổi khách thành chủ.
Áo khoác rơi xuống đất, tay Lê Tiếu chui vào cổ áo anh: “Tối nay bé con không ở nhà”
Thật ra dù bé con có ở nhà cũng chẳng ảnh hưởng đến việc họ mây mưa.


Bé con khôn khéo hiểu chuyện, qua thôi nôi đã ngủ riêng.
Thương Úc đè tay cô lên ngực mình, khàn giọng nói: “Trước hết không được sinh đứa thứ hai, nghe lời”
“Dạ, được” Lê Tiếu nghiêng đầu mút yết hầu anh, mềm giọng đề nghị: “Vậy anh làm biện pháp đi, trong ngăn kéo có đấy.”
Dù gì… cô cũng đâm thùng hết rồi, không sợ không thể mang thai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Θ☪
ϑƴ ☪ųՇℯ30 Tháng mười, 2022 00:14
🐧🐧🐧
🐮
🐮29 Tháng mười, 2022 16:51
🐶🐶🐶
T
Th.Hà29 Tháng mười, 2022 13:58
:3
M
Meiii27 Tháng mười, 2022 23:33
M
Meiii27 Tháng mười, 2022 23:33
.
HN
Hồng nhung26 Tháng mười, 2022 23:01
❤️
A
Ale26 Tháng mười, 2022 13:31
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️26 Tháng mười, 2022 07:03
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️26 Tháng mười, 2022 06:48
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️26 Tháng mười, 2022 06:48
♥️
T
Thuận25 Tháng mười, 2022 22:35
T
Thuận25 Tháng mười, 2022 22:35
Kk
T
Thuận25 Tháng mười, 2022 22:35
PP
Phùng Phượng25 Tháng mười, 2022 09:08
C
Cutehotme24 Tháng mười, 2022 21:55
Hi
C
Cutehotme24 Tháng mười, 2022 21:42
N
Ngân24 Tháng mười, 2022 00:19
❤️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
Hi
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
Hi
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:02
Hi
BÌNH LUẬN FACEBOOK