Chiêu Nhiên giơ tay trái giữ lấy cằm Úc Ngạn, tỉ mỉ quan sát gương mặt này, Úc Ngạn như bị kìm kẹp sắt cố định không thể nhúc nhích, chỉ có thể ngẩng mặt lên đối diện với đôi mắt đỏ tươi đó.
Trên người y, Chiêu Nhiên ngửi thấy mùi hương chất dịch không mùi lây nhiễm của mình, đúng là con người nhỏ bé bị mình làm bẩn. Giống hệt với Tiểu Ngạn, đến cả vị trí những nốt ruồi nhỏ trên mặt cũng không sai lệch chút nào.
Chiêu Nhiên chăm chú nhìn vào con mắt trái trắng bệch của y, dần dần trở nên đờ đẫn.
Bởi vì mỗi khi liên kết vào trò chơi, Úc Ngạn luôn đeo hạch lấy vật trong tranh, nhờ vậy y có thể kịp thời lấy ra hộp mở rộng hạch trong trò chơi để sử dụng các dị hạch khác, khi lần đầu bước vào Trấn Nhật Ngự và gặp quái vật nhiều tay, Úc Ngạn cũng đeo chính viên hạch này.
“Là em.”
Đáy mắt Chiêu Nhiên ẩn hiện ánh sáng đỏ.
Úc Ngạn vô thức nắm chặt cây dùi phá giáp trượt khỏi tay áo, chuẩn bị chống cự để nhân cơ hội trốn thoát, nhưng ngay lập tức cổ tay y bị Chiêu Nhiên nắm chặt trong lòng bàn tay.
Khi nhìn thấy cây dùi phá giáp Chiêu Nhiên sững người trong giây lát rồi đột nhiên kéo y vào lòng, cằm anh áp vào mái tóc ngắn đen nhánh của Úc Ngạn, Úc Ngạn có thể nghe rõ nhịp tim dồn dập của anh, không thể giấu được cảm xúc kích động, giống như người thợ mỏ khốn khổ nhiều năm cuối cùng cũng đào được vàng:
“Là em sao?”
Úc Ngạn còn đang suy nghĩ nên bịa ra lý do gì để làm cho anh tin thì bỗng nhận ra, toi rồi, hình như anh ấy hiểu lầm.
Nếu anh luôn nghi ngờ mình đã nhận nhầm người suốt thời gian ở bên Tiểu Ngạn chờ cậu trưởng thành, thì hôm nay gặp lại mình chẳng phải sẽ càng khẳng định nghi ngờ đó sao.
“Chờ chút đã!” Úc Ngạn cố gắng đẩy anh ra khỏi người mình, “Nghe tôi giải thích đã.”
“Không nhớ ra anh?” Bị con người nhỏ bé kháng cự đẩy ra, Chiêu Nhiên hơi hoang mang, nhưng vẫn nắm chặt cổ tay Úc Ngạn ngăn y chạy trốn, “Là em gọi anh đến phải không? Anh đã đợi rất lâu rồi. Anh không phân biệt được khuôn mặt con người, nếu nhận sai người xin em tha thứ cho anh.”
“Anh không nhận sai, cậu ấy chỉ chưa lớn thôi.” Úc Ngạn rất sốt ruột nhưng chỉ có thể kiên nhẫn giải thích từng từ một cho con quái vật mờ mịt, “Tôi là tương lai của cậu ấy, khoa học kỹ thuật của nhân loại anh không hiểu đâu, chỉ cần biết vậy là được rồi, hơn nữa bây giờ tôi cũng không phải là thực thể, anh nghĩ là đã nhìn thấy tôi nhưng thực tế tôi vẫn đang nằm ở thế giới của mình…”
Nếu vì sự xuất hiện của mình mà thay đổi quá khứ, khiến Chiêu Nhiên từ bỏ Tiểu Ngạn mà đi theo một ảo ảnh chỉ xuất hiện nhờ liên kết trò chơi thì tương lai sẽ càng thêm hỗn loạn, thậm chí không chắc mình ở tương lai có còn tồn tại hay không.
Chiêu Nhiên hơi khom lưng, nghiêng đầu đến gần để nghe kỹ, hàng mi dày nhẹ nhàng rũ xuống, chăm chú quan sát biểu cảm sốt ruột của cậu bé khi nói.
“Anh có tin những gì tôi nói không đấy.” Úc Ngạn giải thích một hồi, thực ra ngay cả bản thân mình y cũng không thể thuyết phục nổi, đến giờ y vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ quy luật của việc dựa vào trò chơi để du hành về quá khứ là gì.
“Tin chứ. Tinh linh nhỏ du hành thời gian của anh.” Chiêu Nhiên im lặng lắng nghe hết lời giải thích dài dòng của y, ánh mắt đề nghị nhìn y, “Vậy em có thể đưa anh đến thế giới của em không, anh không tìm được đường.”
“Không được, anh chỉ có thể chờ thôi.”
“Phải chờ bao lâu nữa?”
“Khoảng bốn năm nữa.” Úc Ngạn sẽ tỉnh dậy vào rạng sáng ngày 22 tháng 1 năm M022, đối với anh thì đó là chuyện của bốn năm sau.
“Nhưng anh rất nhớ em. Sau này anh sẽ có em chứ?”
Úc Ngạn gãi đầu: “Anh có hiểu tôi nói gì không thế, cậu ấy lớn lên sẽ trở thành tôi.”
“Anh sẽ có em chứ?” Chiêu Nhiên nhìn thẳng vào mắt y, đôi mắt đỏ rực tràn đầy sự mong đợi và khát khao mãnh liệt.
“Tôi… Anh không hiểu tiếng người à? Cậu ấy chính là tôi, tôi chính là cậu ấy, chúng tôi là một người.”
“Nói cho anh biết đi.” Chiêu Nhiên dần mất kiên nhẫn, hai tay đặt sau lưng Úc Ngạn, khóe môi nứt lên trên, cổ họng phát ra những âm thanh ùng ục vội vàng.
Cuối cùng Úc Ngạn đành thỏa hiệp, hai tay đặt hai bên cơ thể nhẹ nhàng xoa hông Chiêu Nhiên: “Sẽ có.”
Cơn thịnh nộ không ngừng của Chiêu Nhiên lập tức tan biến, anh nhẹ nhàng nắm tay Úc Ngạn, cúi xuống hôn sâu vào môi y, tay giữ chặt sau đầu Úc Ngạn làm y không thể trốn thoát.
Đầu lưỡi Chiêu Nhiên linh hoạt, đắm chìm tìm kiếm vào tận sâu bên trong, Úc Ngạn gần như không thể thở, đầu óc choáng váng, mùi hương gỗ khô ráo dễ chịu lấp đầy tâm trí y.
Cuối cùng Chiêu Nhiên cũng buông y ra, mắt anh cong lên: “Thật tốt, bây giờ chết cũng mãn nguyện rồi.”
Nếu Tiểu Ngạn nhìn thấy cảnh này thì sao mà chịu cho nổi. Úc Ngạn vùng vẫy hai lần, nghĩ thầm cảm ơn người phỏng vấn, đã cho y trải nghiệm cảm giác việc ngoại tình mà còn chơi xe chấn.
Chiêu Nhiên vẫn chưa hôn đủ, thậm chí muốn làm gì đó quá đáng hơn, Úc Ngạn cố giữ lý trí đẩy mặt anh ra, tìm một lý do mà y biết Chiêu Nhiên sẽ chấp nhận để đánh lừa anh: “Anh đã đến xã hội loài người rồi, không thể hành xử như quái vật được, biết sao không, loài người sẽ nghĩ rằng nụ hôn như vậy là khiêu dâm, không tốt đâu.”
Quả nhiên Chiêu Nhiên dừng lại, liếm môi, trông hơi tổn thương.
Con quái vật này rất dễ bị lừa, giống như tên ngốc bị cây gậy gỗ cắm trên chậu trói lại.
Không đúng, đợi đã.
Nếu đứng trước mặt y là Chiêu Nhiên của bốn năm trước, vậy có lẽ anh vẫn chưa bị dính phải lời nguyền “không thể nói”.
“Đúng rồi, tôi có chuyện muốn hỏi anh.” Úc Ngạn bước đến ghế sofa rồi ngồi xuống, đặt gậy bóng chày kiêu ngạo vào giữa hai chân, cánh tay chống lên gậy nâng cằm, “Tôi muốn hỏi từ lâu rồi, lần đầu tiên anh gặp tôi là khi nào?”
Chiêu Nhiên ngồi xuống ghế đơn, co một chân lên, cằm đặt trên đầu gối, ngay cả dưới ánh sáng chói của đèn trần trong phòng khách, màu tóc và da của anh cũng không nhạt đi bao nhiêu.
“Trong hang băng ở trấn Nhật Ngự, em được một chiếc thuyền nhỏ đưa vào lãnh địa của anh, trên người anh lúc đó đầy những sinh vật phát sáng, không biết cách làm sạch, chỉ biết đâm đầu vào đá cuội khiến toàn thân đầy vết thương, em đã giúp anh rửa sạch.”
“Sao lại vậy được?” Úc Ngạn đếm ngón tay suy nghĩ, “Lúc đó tôi vô tình bị kẹt bug vào đó, nếu quá khứ thay đổi vì tương lai thay đổi, thì về lý thuyết quá khứ phải có một điểm khởi đầu để tương lai thay đổi mới đúng, anh chưa từng làm gì sao?”
Triết học của loài người quá phức tạp, quái vật không hiểu.
“Golija rất giỏi.” Chiêu Nhiên tựa má lên đầu gối, ánh mắt luôn dõi theo khuôn mặt Úc Ngạn.
“Hử? Là ai?”
“Thủ lĩnh gia tộc Nhật Ngự Mẹ Băng Biển Cực. Các thành viên trong gia tộc đều có thể ước một điều ước với bà ấy, cả đời chỉ có một cơ hội, điều ước đó nhất định sẽ thành hiện thực.”
“Anh sống với anh hai từ khi còn rất nhỏ, anh ấy thường làm đồ chơi cho các con non trong gia tộc, đập đá thành các hình dạng khác nhau để dỗ tụi anh, anh thích những viên đá tròn màu đen, thường xuyên đòi anh ấy đập đá cho mình.”
“Anh mang một viên đá đen mà anh hai tặng đến trước mặt Golija, nói với bà ấy mong muốn của anh là để viên đá nhỏ này sống lại và ở bên mình suốt đời.” Chiêu Nhiên mỉm cười, “Điều ước đó chắc chắn sẽ thành hiện thực, dù phải đợi bao lâu đi chăng nữa.”
“Vậy, trong lòng anh có coi cậu ấy và tôi là cùng một người không?” Úc Ngạn lắc đầu, “Tôi nghĩ là không, anh dường như chỉ đang ở bên cạnh cậu ấy để chờ đợi tôi, anh thích cậu ấy thật không?”
“Vì các em là cùng một người, anh yêu em thì cũng có nghĩa là yêu em ấy.” Chiêu Nhiên cười nhẹ, “Em đến đây bằng phương tiện gì? Nếu anh phá hủy thứ đó, có phải sẽ giữ được em mãi ở đây không?”
Úc Ngạn sững người.
Nếu anh thực sự làm vậy, có lẽ ý thức của y sẽ bị mắc kẹt mãi ở năm M017 và cơ thể y sẽ mãi mãi nằm trong trạng thái hôn mê ở chuồng ngựa nhà chú Sở.
“Vậy còn cậu ấy thì sao?” Úc Ngạn bực bội nghiến răng.
“Có hai người cũng tốt mà.” Chiêu Nhiên nhướng mày, “Gây rối thì sẽ gây rối gấp đôi à? Anh có thể dạy dỗ cả hai cùng lúc.”
Úc Ngạn cũng bị chọc tức, quái vật này lúc trẻ thật không biết lý lẽ, y đứng dậy định tự đi tìm Tiểu Ngạn trở lại, dù sao thư mời cũng ở trên người Tiểu Ngạn, muốn lên du thuyền Muses thì chỉ có cách bám theo bọn họ.
“Đi đâu thế? Em đi rồi, anh sẽ nói với em ấy anh không thích em ấy, anh chỉ thích em.” Chiêu Nhiên quay người nằm bò lên lưng ghế sofa, nhìn y đầy tự tin.
Trước ngày hôm nay, Úc Ngạn thường hay ghen tị với bản thân trong quá khứ vì được ở bên cạnh Chiêu Nhiên suốt nhiều năm và có nhiều kỷ niệm, nhưng bây giờ, Úc Ngạn càng ngạc nhiên hơn trước sự ngang ngược và tính hoang dã chưa được thuần hóa của anh vào thời điểm này.
“Được thôi, anh đi tìm cậu ấy về đây.” Úc Ngạn tức giận không chỗ xả, kéo tay anh đi ra ngoài.
“Em ấy tự mình giận dỗi chạy ra ngoài, anh tìm thấy em ấy rồi thì làm được gì, khiêng về để tiếp tục làm bậy sao?” Chiêu Nhiên ngồi vững như núi, một tay để yên cho Úc Ngạn kéo, tay kia lười biếng đỡ đầu, “Em xem em ấy cắn anh làm trên tay toàn là dấu răng này, chỉ cần dạy dỗ một chút là làm ầm lên, quỷ nhỏ hư đốn đó lúc nào cũng bắt nạt anh.”
“Sao anh không đối xử tốt với cậu ấy một chút, dịu dàng một chút không được à? Anh có biết nói chuyện không thế?” Úc Ngạn nhìn thẳng vào ánh mắt nóng rực của Chiêu Nhiên, túm lấy tóc anh, “Tôi cảnh cáo anh, Chiêu Nhiên, nếu anh còn ghét bỏ tôi thêm một câu nữa thì tôi sẽ quay về tương lai để giết chết anh.”
Chiêu Nhiên hơi ngửa mặt cười để lộ răng nanh nhìn bồ hóng giận dữ nhảy tưng tưng dưới đất.
Anh bất ngờ chú ý thấy trên mu bàn tay trái Úc Ngạn có một vết sẹo bỏng, lúc trước bị dùi cui điện cao áp làm bỏng một mảng da to bằng đồng xu, đến giờ vẫn chưa lành.
“Ồ, xem ra có ai đó không bảo vệ em tốt này.” Chiêu Nhiên nâng cổ tay của y lên quan sát kỹ, nụ cười thu lại, im lặng nhìn hồi lâu, chậm rãi hỏi, “Thế nào là dịu dàng chút, anh không biết, em dạy anh đi.”
“Đầu tiên,” Úc Ngạn rút tay lại, đấm nhẹ vào lòng bàn tay, “Bình thường gọi cậu ấy là ngoan yêu, hôn ôm nhiều hơn, khi ngủ thì để cậu ấy gối lên tay, không được nói những lời đe dọa như không cần em nữa.”
“Chỉ thế thôi à.” Chiêu Nhiên liếc nhìn đồng hồ treo tường, không nhanh không chậm đứng dậy, lấy áo khoác, vặn mở cửa chống trộm bị khóa, mang giày đi ra ngoài.
Úc Ngạn vội vàng theo sau: “Cậu ấy nói tối nay sẽ đến sòng bạc học cách gian lận.”
Chiêu Nhiên không gật đầu cũng không lắc đầu, theo lộ trình đã định đi vào con đường quanh co, cứ như biết rõ Tiểu Ngạn sẽ đi đâu vậy.
Gần quán bar Ranh Giới Mất Trật Tự có một sòng bạc ngầm, Úc Ngạn lần theo vào sâu bên trong. Trong không khí ngập tràn mùi khói thuốc rượu và nước hoa gay mũi, còn có một mùi máu tanh gây buồn nôn.
Ba đến năm nhóm con bạc không biết đang xem trò gì mà tất cả đều dừng lại, không còn tập trung vào ván bài và xúc xắc nữa mà đều nhìn về một hướng, bảo vệ của sòng bạc phân tán khắp nơi, dường như đang tìm kiếm ai đó.
Nghe người biết chuyện nói lúc chạng vạng có một cậu thiếu niên đặc biệt đến tìm cao thủ chơi bài nổi tiếng trong vùng là ông Lệ, nhờ ông truyền dạy một số kỹ thuật đánh bạc.
Cậu thiếu niên có thái độ rất chân thành, nhưng cái nghề kiếm ăn này đâu thể dễ truyền dạy cho người ngoài, ông Lệ định trêu đùa cậu thiếu niên, chỉ vào một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi cùng bàn nói, “Nhóc, gã nợ tôi ba triệu mà chưa trả, cậu giết gã trước mặt mọi người, lấy ba ngón tay của gã để đổi lấy ba chiêu từ tôi, dám không.”
Người đàn ông nợ tiền là một tay anh chị ở khu này, ông Lệ cũng kiêng dè thế lực đứng sau gã, không dám động tới, nhưng không ngờ cậu thiếu niên lại gật đầu, lập tức cầm dao nhảy lên bàn rồi lao tới người đàn ông, không nói một lời chặt ba ngón tay của gã, chuẩn bị đâm nhát dao tiếp theo kết liễu gã.
Ông Lệ không ngờ đứa trẻ có khuôn mặt học sinh này lại dám làm như vậy, không kể ông bị máu bắn lên mặt mà còn suýt nữa bị đám con bạc kích động chen lấn đẩy xuống gầm bàn.
Nghe xong Úc Ngạn vội vàng đội mũ trùm đen nhánh che kín mít mặt, tránh bị thằng nhóc có cùng khuôn mặt với mình gây rắc rối.
Y cùng Chiêu Nhiên tiến về phía trung tâm vòng xoáy đang sôi sục, đi qua một chiếc đồng hồ đứng cao bằng người trưởng thành, Úc Ngạn nhạy bén liếc nhìn chiếc đồng hồ một cái, Chiêu Nhiên cũng dừng lại một chút ở đó nhưng rồi tiếp tục đi vào trong.
Khi Chiêu Nhiên đã vào trong, Úc Ngạn nhân lúc không ai để ý gõ nhẹ vào vỏ đồng hồ.
Cánh cửa tủ dưới đồng hồ khẽ mở ra một khe hẹp, thế mà Tiểu Ngạn lại trốn trong đó, mặt và tay đầy máu ra dấu im lặng với Úc Ngạn.
“Họ Lệ lật lọng, không dạy tôi thì thôi còn gọi bảo vệ đến bắt tôi.” Tiểu Ngạn tức giận phàn nàn với con trai.
“Cậu chọc giận tay anh chị có thế lực không bắt cậu thì bắt ai. Cậu nghĩ gì vậy, nghề kiếm ăn của người ta sao có thể dạy cậu được. Trốn ở đây làm gì, chạy đi.”
Úc Ngạn kéo Tiểu Ngạn ra khỏi đồng hồ đứng, tránh đám đông rồi chạy về phía lối ra.
Bàn tay của Tiểu Ngạn rất nóng, bước chân có chút luống cuống, vấp ngã lên người Úc Ngạn, trán nóng hổi.
Úc Ngạn vừa cõng vừa kéo cậu đi, Tiểu Ngạn mơ màng bám theo phía sau, mê mang lẩm bẩm: “Không còn thời gian nữa.”
Bảo vệ của sòng bạc đều đang tìm cậu, Úc Ngạn phải dẫn cậu trốn chui trốn nhủi, lén đánh gục một tên canh cửa rồi tìm cơ hội trốn ra ngoài.
Khoảng mười phút sau, Chiêu Nhiên bước ra khỏi cửa sòng bạc, từ xa đã thấy hai người co ro trong cơn gió lạnh đêm đông.
Anh tiến lại gần, cởi chiếc áo khoác đẫm máu ra, do dự một chút giữa hai người, rồi mặc lên người Úc Ngạn trong ánh mắt kinh ngạc từ chối của y.
Lông mi Tiểu Ngạn run rẩy, cắn chặt môi, ánh mắt đầy thù địch chuyển sang người Úc Ngạn.
Úc Ngạn: “Anh cố tình gây sự phải không…”
Chiêu Nhiên cúi người, xách nách Tiểu Ngạn lên rồi bế cậu trong vòng tay mình, để cậu nằm sấp trong ngực mình, nhíu mày liếc nhìn Úc Ngạn: “Gì cơ?”
“… Mọi việc anh làm đều rất khéo léo.”
–