“Trang nhật ký này anh chưa xem.” Thấy y giấu tờ giấy đi Chiêu Nhiên khá tò mò.
“Trang nào anh cũng không nên xem, đọc trộm nhật ký của người khác rất bất lịch sự.” Tình cảm của Úc Ngạn dành cho Chiêu Nhiên đã không còn là cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên như vài ngày trước nữa, nghĩ lại những chi tiết từng trải qua cùng nhau, hai người đã làm không ít việc thân mật xấu hổ ở các góc của ngôi nhà này, mặc dù miệng nói cứng nhưng mặt y đã đỏ bừng.
“Thật sao?” Chiêu Nhiên xoay y lại đối diện mình bế lên ngồi trên lưng ghế sofa, “Thật sự bất lịch sự hay em lại đang trêu đùa anh?”
“Không trêu đùa anh.” Úc Ngạn lắp bắp cũng không thể tính là bất lịch sự, dù sao y cũng biết Chiêu Nhiên sẽ đọc nên cố tình viết như một bức thư tình ngụy trang thành nhật ký.
“Vậy thì anh xin lỗi, từ giờ anh sẽ không đọc trộm nữa.” Chiêu Nhiên cúi người, hai tay chống lên lưng ghế sofa bên cạnh Úc Ngạn, “Nhưng em phải nói chuyện với anh nhiều hơn, anh muốn em tìm anh trò chuyện.”
“Dạ.” Úc Ngạn ôm lấy cổ anh. Sau khi tìm lại ký ức thời niên thiếu, mỗi khi Chiêu Nhiên đến gần tim y lại đập mạnh. Vì Tiểu Ngạn quá thích quái vật này lại không giỏi ăn nói, chưa bao giờ dám mở miệng bày tỏ tình cảm chỉ biết giấu kín sự mê đắm thời niên thiếu vào trong lòng.
Nhưng giờ thì khác rồi Úc Ngạn nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt đen láy hỏi: “Làm không?”
Bị con người nhỏ bé nghiêng đầu mời gọi ai mà chịu cho nổi, Chiêu Nhiên vùi vào cổ y từ từ hít thở, những chiếc răng nhọn để lại vết cắn trên da vai rồi hôn từ cổ lên môi y, hôn sâu theo cách thô bạo mà quái vật thích nhất, đôi tay mạnh mẽ dễ dàng bế y lên chậm chậm đi vào phòng ngủ.
Úc Ngạn dựa sát vào anh hỏi: “Sao anh lại biến thành quả bóng xương khô, không khôi phục lại được à?”
“Đồng hồ bất thường dùng để khôi phục và ghép lại thi thể của em, khả năng của anh mỗi lần chỉ chọn một mục tiêu, lúc đó anh không còn đủ sức để phục hồi bản thân.”
“Ừm.” Úc Ngạn ngồi quỳ trên giường hai tay đặt lên eo anh, hôn lên vết thương ở bụng, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm quanh mép đường khâu rồi hôn dọc theo đường nhân ngư xuống phía dưới.
Chiêu Nhiên nhìn xuống, thở dốc dồn dập.
Không chỉ riêng tâm trạng Úc Ngạn thay đổi, mà Chiêu Nhiên cũng đã tìm thấy câu trả lời an tâm trong kết cục của phòng ảo – Úc Ngạn không thể rời xa anh, dù sợ hãi trước vẻ ngoài tàn ác hay bị sức mạnh cuồng bạo đe dọa, cảm xúc ỷ lại vào anh của Úc Ngạn còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng.
Anh nhấc bả vai Úc Ngạn lên, quái vật có rất nhiều cách tận hưởng, việc tận hưởng con người nhỏ bé khiến anh vô cùng cẩn thận lại rất vui vẻ, chỉ cần khéo léo điều chỉnh giữa sự tàn nhẫn và yêu thương, không thể giống như khi còn nhỏ chơi với viên đá đen yêu thích mà ra tay quá nặng.
“Trên người em không được có mùi của quái vật khác, có làm chuyện quá đáng với cậu ta không? Anh muốn xóa sạch nó.”
“Anh bốn năm trước không tính là anh à? Đừng cố tình gây sự với em… Tiểu Nhiên dễ thương thật đấy, ngây thơ đàng hoàng, eo hình như còn rất dẻo… Ưm…”
Trong khoảnh khắc cuối cùng, anh nắm lấy cổ Dụ Ngạn, không có găng tay ngăn cách, ngón tay mềm mại bóp chặt đường hô hấp của Úc Ngạn, khiến y đau đớn chẳng chịu được, nhưng lại càng cảm nhận sâu sắc sự “trừng phạt” mà Chiêu Nhiên dành cho mình.
Một lúc lâu sau Úc Ngạn mới ngừng run rẩy, nằm rạp trên ngực Chiêu Nhiên thở dốc.
Chiêu Nhiên vuốt ve lưng y, mồ hôi mỏng trên lưng dính vào lòng bàn tay Chiêu Nhiên rồi thấm vào da.
Được vuốt ve quá thoải mái, Úc Ngạn nheo mắt nằm yên mí mắt díp lại.
Y nghịch sợi dây bạc mỏng trên ngực Chiêu Nhiên, liếm một cái rồi mút nhẹ, làm đầu dây đỏ lên.
Chiêu Nhiên nhẹ nhàng nhấc gáy y lên: “Sao em còn sức mà nghịch ngợm vậy.”
“Xinh đẹp, của em.”
Ngoài cửa sổ bắt đầu có tuyết rơi, những bông tuyết như lông ngỗng bị gió thổi đập vào kính phát ra những tiếng động nhỏ dày đặc, tích tụ thành một lớp tuyết trên khung cửa, trong đêm tuyết khó khăn của những con vật lang thang trên đường phố, Úc Ngạn lại có một bờ ngực ấm áp để ngủ, quái vật cũng có một em bé nhỏ để ôm, thật đáng mừng.
“Ngoan yêu, em đã từng nghĩ về việc kết hôn chưa?”
“Ừm… bảy tuổi đã nghĩ rồi. Lớn lên thì không nghĩ nữa.” Úc Ngạn buồn ngủ đến nỗi nói chuyện cũng lơ mơ.
“Trong thời gian đi học cũng không thích ai khác sao?”
“Không, không thích người, em là quái tính luyến ái, tay đẹp sẽ được cộng điểm.”
Đầu tai Chiêu Nhiên đỏ bừng, lén đưa tay trái không đeo găng cho y: “Vậy hôm nay nắm tay anh ngủ, được không?”
Tất nhiên là được, chuyện này rất dễ giải quyết. Úc Ngạn hoàn toàn không thấy có vấn đề gì, chỉ có Chiêu Nhiên cảm thấy bản thân thật xấu xa nhưng lại vui vẻ.
*
Kỳ nghỉ của thực tập sinh cuối cùng cũng kết thúc, ban ngày phải đi làm.
Úc Ngạn tắt chuông báo thức, tóc rối bù xù mắt nhắm mắt mở đi rửa mặt.
Buồn ngủ quá, mở mắt không thấy Chiêu Nhiên lại càng bực.
Chiêu Nhiên không có ở đây, có lẽ đã đến công ty trước khi mặt trời mọc để tránh ánh sáng mặt trời.
Y chỉ thu dọn đồ đạc đơn giản, mặc mũ trùm đen nhánh đeo túi lên vai rồi đi ra ngoài.
Đưa mũ trùm đen nhánh cho Tiểu Ngạn mặc một thời gian, trong lúc đánh nhau đã bị rách khá nhiều chỗ trông rất tả tơi.
Không sao cả, Úc Ngạn dùng chân đóng cửa đút tay vào túi đi tới ga tàu điện ngầm.
Y đã khôn ngoan hơn, biết đi đường tắt để tránh bị theo dõi.
Khi đến trước cửa công ty, ánh mắt mấy vệ sĩ áo đen đứng gác nhìn y khá kỳ lạ, rỉ tai thì thầm cười trộm sau lưng Úc Ngạn.
“Cậu nhóc này tiêu rồi, tổ trưởng Chiêu vừa mới sáng đã nổi giận, giờ chắc vẫn chưa nguôi đâu.”
“Nghe nói là vì chuyện thực tập sinh bắn súng ngoài đường bị tố cáo, Cục Diều Hâu cử người đến tra hỏi, sếp lớn phải cười làm lành cả buổi mới đưa họ đi được sau đó gọi tổ trưởng Chiêu vào phê bình.”
“Hồi xưa với tính khí của tổ trưởng Chiêu chắc đã mắng thực tập sinh đến khóc rồi, giờ không biết chừng có khi bắt cậu ta cuốn gói đi luôn.”
Nghe thấy vậy Úc Ngạn chột dạ, rón rén tới cửa văn phòng của Chiêu Nhiên quan sát tình hình quân địch qua khe cửa.
Các thành viên khác trong tổ đã đi hết chỉ còn Tiểu An và Tiểu Tề đứng ở bên trong, Chiêu Nhiên bưng cốc nước uống, nhẹ nhàng nói: “Hai người cô cậu có tác dụng gì không, chuyện nổ súng ở phố mua sắm mà không hề hay biết? Không biết đi trấn an người dân chặn lại tố cáo sao?”
Tiểu An đan tay sau lưng bào chữa: “Chuyện này là do tổ tuần tra quản lý mà.”
Tiểu Tề thì mặt lạnh lùng tai tự động phớt lờ lời Chiêu Nhiên.
Chiêu Nhiên nói: “Thôi, chuyện này không trách cô cậu, phải hỏi tổ tuần tra của Nguyên Tiểu Oánh, ban ngày ban mặt mà để lũ côn đồ vào khu phố thương mại may mà không có ai thiệt mạng, không thì dự án săn dị thể của chúng ta ở thành phố Ân Hy cũng sẽ gặp nguy đấy.”
Tiểu An: “Chuyện này suy cho cùng là lỗi của Úc Ngạn, cậu ấy lấy đâu ra súng chứ?”
Chiêu Nhiên ho khẽ một tiếng: “Anh đưa.”
Tiểu An: “…”
Chiêu Nhiên: “Bỏ sự thật sang một bên, không thể trách thực tập sinh. Hành vi của thực tập sinh vốn không ổn định chuyện gì cũng có thể làm được, cần phải có kế hoạch ứng phó khẩn cấp, hiểu chưa.”
Tiểu An: “Có thể đừng bỏ qua…”
Tiểu Tề: “Theo camera giám sát nếu cậu ấy không nổ súng, Nặc Lan có thể đã bị bắn chết, so sánh giữa hai việc này thì việc sau ảnh hưởng lớn hơn đến dự án săn dị thể. Xét về lý trí hành động của cậu ấy đã giảm thiểu tối đa thiệt hại của chúng ta.”
Vèo—
Một chiếc máy bay giấy được gấp từ giấy kẻ ngang bay chậm từ trên không tới, lượn quanh trước mặt Tiểu An và Tiểu Tề một vòng, cuối cùng đáp xuống chỗ tóc xoăn của Chiêu Nhiên.
Tiểu Tề thờ ơ, Tiểu An cố gắng nhịn cười.
Úc Ngạn chen vào khe cửa lén lút lộ nửa cái đầu, lúng túng nhe răng cười với Chiêu Nhiên nhưng không hề mất lịch sự.
“Hai cô cậu đi đi chiều không cần đến nữa, dù sao cũng không có việc gì.” Chiêu Nhiên phất tay.
Hai người rời đi lướt qua người Úc Ngạn, Tiểu An vẽ hình thánh giá trước ngực, tỏ ý thương tiếc cho thực tập sinh sắp phải đối mặt với cơn bão giận dữ.
Úc Ngạn theo thói quen định nắm tay Chiêu Nhiên đột nhiên bị tiếng hét của Tiểu An cắt ngang, chỉ vào tay Úc Ngạn sắp chạm tới: “Ê! Người mới đừng giẫm mìn, tổ trưởng ghét nhất chuyện này, cậu sắp bị đuổi đấy…”
Tiểu Tề bất đắc dĩ kéo cô nàng gào to đi, trước khi đi còn đóng cửa lại.
Sau khi hai người họ đi Chiêu Nhiên nằm xuống ghế sofa, nói: “Tề Kỳ và An Gia Phúc đều là người của anh, lẽ ra anh nên nói với em trước, có việc gì cứ tìm họ nhờ giúp đỡ.” Anh mở máy bay giấy ra, bên trong viết một câu “Xin lỗi.”
“Chuyện nhỏ thôi, anh sẽ giải quyết. Em nhớ kỹ bất kể tình huống nào, việc bảo vệ mạng người đầu tiên luôn là đúng.” Chiêu Nhiên gấp lại máy bay giấy như cũ, đặt gọn gàng vào ngăn kéo, “Ăn sáng chưa?”
“Chưa, dậy muộn.” Úc Ngạn vuốt mái tóc xù chưa chải gọn.
“Lại đây.” Chiêu Nhiên ngoắc tay lấy một bọc giấy trong ngăn kéo ra, Úc Ngạn nhận lấy mở từng lớp ra, bên trong là hai miếng bánh mì hình tam giác.
Bề ngoài rất kỳ lạ, có nhiều đốm đỏ như nấm độc, không biết ăn thế nào.
Úc Ngạn thử cắn một miếng nhỏ, cảm giác rất đậm đà, bông xốp nhưng dai, bên trong chảy ra mứt quả màu xanh phát sáng, ngọt thanh không ngấy.
Ngon quá đi, hương vị quen thuộc quá, hồi nhỏ đã từng ăn rồi.
Hai tay y cầm bánh mì ngồi bên bàn ăn, một bên má phồng lên, không có tiệm bánh nào có thể làm ra món ngon như thế này, từ nguyên liệu đã thua rồi, đây là món ăn quê nhà của Chiêu Nhiên, tên là McClantir.
“Lấy đâu ra vậy ạ?”
“Anh hai làm đấy, định mang cho bọn nhỏ đi dự hội thao trường, anh tình cờ gặp trên đường nên tiện tay cướp về.” Chiêu Nhiên giơ ngón trỏ “suỵt”, “Anh phải làm việc, em không có nhiệm vụ gì thì tự chơi đi nhé, buổi chiều ký hợp đồng thực tập chuyển lên chính thức.”
Ai muốn chơi chứ, Úc Ngạn trải tờ giấy nháp ra, yên lặng nằm nhoài lên bàn tô tô vẽ vẽ.
Thông tin về điểm yếu của Chiêu Nhiên thu được từ phòng ảo trên du thuyền Muses rất quan trọng, cần phải sắp xếp kịp thời để nghiên cứu phương án mới — Kế hoạch giết chồng phiên bản hai.
“Đồng hồ bất thường, Roulette, lá cờ thần chiến tranh, Vòng quay Vĩnh Cửu, hạch thứ năm là gì?”
“Nhật Ngự Hi Hòa.” Chiêu Nhiên trả lời.
“Có điểm tương đồng với Hồng Ly Hỏa Tinh của Nữ Bọ Cạp, phần trước là địa danh.” Úc Ngạn viết tên hạch lên giấy để so sánh, “Nghĩa là nó được hình thành từ ảnh hưởng trực tiếp của tâm nguồn bức xạ của thị trấn Nhật Ngự, đúng không?”
“Đúng vậy, dị thể có hạch Nhật Ngự trong cơ thể đều được coi là thân tộc, có thể hiểu tương tự như huyết thống thuần khiết.”
“Anh chỉ còn lại hai hạch, xem ta Roulette và lá cờ thần chiến tranh vẫn còn, khả năng đồng hồ bất thường đã suy giảm, chắc chắn không còn nữa.”
“Hạch Nhật Ngự không còn nữa à?” Úc Ngạn bỗng ngẩng đầu lên, “Vậy không có hạch này, gia tộc anh còn công nhận huyết thống của anh không…?”
Chiêu Nhiên vẫn chăm chú nhìn vào máy tính, bận rộn với công việc trên tay, mãi không trả lời.
–
Bánh mì McClantir
Artist: Mặc TrúcBất Ngữ @Phòng Sự Vụ Tháp Nghiêng – Lân Tiềm Studio