“Nguy hiểm quá, cũng may thời gian kết nối ngắn.” Kỷ Niên ngồi trong đống linh kiện, gặm thịt bò khô mang từ ngoài vào, “Trong vòng mười phút từ khi liên kết, não của ngài vẫn phân biệt được ảo hay thật, tương đương với thời gian bảo vệ người mới, qua mười phút, đại não sẽ tự động thích nghi với môi trường, đến lúc đó nếu bị thương hoặc chết, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tinh thần.”
“Rất nhiều hạn chế trong cảnh.” Chiêu Nhiên xoa bóp thái dương đau nhức, “Hành động của tôi bị hạn chế trong phòng nhỏ, không thể làm những hành động khác.”
“Đúng vậy, cho nên tối nay chúng em sẽ đi tìm phòng ảo trống để thử liên kết lần hai, nếu thuận lợi, hành động sẽ không bị hạn chế nữa.”
“Bồ Hóng Đen Nhánh mạnh thật ấy, vừa nãy anh ta tấn công lính cai ngục gào thét, đánh ngất anh. Đẹp thật sự, khuôn mặt lạnh lùng, tốc độ lại nhanh, kể từ giờ em sẽ là fan anh ta.” Úng Trịnh ngẩng đầu lên khỏi máy tính, “Là người của chúng ta ạ, sao lại không thông báo cho anh ta khi bắt đầu kết nối vậy.”
“Đương nhiên là có thông báo rồi.” Kỷ Niên ngặm thịt bò khô, lắp ráp một con vít nhỏ với những bộ phận vô dụng trên mặt đất, bò khắp nơi bằng bánh răng đơn giản.
“Vậy cậu nhóc… Cố ý.” Cuối cùng Chiêu Nhiên cũng thoát khỏi cơn choáng váng, vỗ trán, nhìn restream của Bồ Hóng Đen Nhánh, chỉ để lộ nửa gương mặt dưới và bàn điều khiển, hai tay phối hợp với nhau, khóe miệng vẫn giữ nụ cười như đã tính kế. Nắm chuẩn đúng mười phút bảo vệ người mới chạy tới phá đám, nhóc thối này.
Vận hạnh thử thiết bị là một quá trình khá dài, Chiêu Nhiên vẫn ở lại công ty để kiểm tra, Úc Ngạn ở nhà một mình, hôm nay nhiệm vụ livestream kết thúc sớm, khá nhàm chán.
Y đã thành thói quen chỉ huy đám tay nhỏ, lúc thì gọi Đáng Tin đi đổ nước tắm, lúc thì gọi Không Đáng Tin xoa vai xoa lưng cho mình, sai Điên tới phòng bếp nấu cơm, gọi Kẻ Nát Rượu tới tủ lạnh lấy Coca, để Thẹn Thùng và Ngây Thơ cầm điện thoại chơi game, duo ngọt ngào.
Nhóm tay nhỏ cam tâm tình nguyện ở với y, bầu không khí vui vẻ hòa thuận, những tay nhỏ khác không có tên chen chúc đứng thành vòng tròn cạnh giường, hâm mộ ngước nhìn, thỉnh thoảng lại lén lút sờ Úc Ngạn, nhưng một khi bị bọn Đáng Tin phát hiện chúng sẽ được một trận no đòn, dù vậy chúng vẫn làm như không biết mệt.
Ngay sau nửa đêm, cuối cùng cũng có người gõ cửa.
Úc Ngạn đang chơi game thì tiện tay ném điện thoại đi, nhảy xuống giường chạy tới mở cửa, cúi đầu mày mò cửa khóa cửa tự động, lười biếng lẩm bẩm: “Anh không cần quay về đâu, em trải qua cùng bọn nó cũng rất tốt.”
Tiếng chuông gió lướt nhẹ qua tai, Úc Ngạn kéo cửa ra, vừa vặn đối mặt với khuôn mặt trắng như ma. Trên má ông lão đánh phấn hồng tròn xoe, hai mắt trống rỗng không chút gợn sóng.
“Thương nhân nửa đêm?” Úc Ngạn khẽ giật mình, 0 giờ thứ năm hàng tuần sẽ có thương nhân nửa đêm đến nhà vật dẫn để chào hàng, có điều vì sao ông ta lại có thể tìm tới nhà Chiêu Nhiên, không biết dựa vào gì để xác định vị trí người mua nữa.
Cụ già khom lưng vén áo choàng lên, lần này vẫn mang theo ba mặt hàng như thường lệ.
Mặt hàng thứ nhất là một tag màu đen như chiếc túi không gian đa chiều, tên sản phẩm là ‘Hộp mở rộng hạch’.
Tên sản phẩm: Hộp mở rộng hạch
Hiệu quả: Thêm 4 ngăn lưu trữ hạch trong máy lưu trữ hạch, thể tích không thay đổi.
Giá: 4500 đồng
“Mở rộng nhưng thể tích không đổi? Đồ tốt.” Úc Ngạn không nói một lời thanh toán, máy phân tích lưu trữ hạch có tổng cộng tám rãnh hạch, nếu mua hộp mở rộng hạch thì có thể mang thêm bốn dị hạch nữa, hoàn toàn xứng đáng với giá này.
Ngoài việc nhận mười lăm vạn phí bằng sáng tác cải tiến máy phân tích lưu trữ hạch, y còn nhận được mười vạn tiền thưởng từ công ty khi hoàn thành nhiệm vụ phá giải phòng ảo thẩm mỹ viện, bây giờ Úc Ngạn không còn là cậu sinh viên sài 2.000 đồng tiền sinh hoạt mỗi tháng nữa, mua cả đống đồ không cần chớp mắt.
Mặt hàng thứ hai là một dị hạch tím cấp ba, kết cấu bề mặt của dị hạch có hình dạng như một cuốn sách đang mở.
Tên sản phẩm: Hạch công năng – Đảo ngược truyện cổ tích.
Giá: 6000 đồng
Dị hạch thương nhân nửa đêm bán chưa bao giờ ghi tác dụng, cho nên khi mua đều đánh cược như chơi cờ bạc, chỉ có thể dựa vào chủng loại và tên gọi để suy đoán khả năng cơ bản.
Nhưng dị hạch trong tay Úc Ngạn cũng đã gần hết, thay đổi dị hạch cấp cao không tốt với cơ thể, giờ thứ hữu dụng nhất với Úc Ngạn là một ít dị hạch cấp thấp.
Cứ mua vậy, chờ làm xong ủy thác của công ty game Grey Crow, chắc chắn công ty sẽ phát rất nhiều tiền thưởng, với lại mấy ngày nay livestream cũng nhận được kha khá quà tặng.
Mặt hàng thứ ba là một bộ quần áo, cũng là màu đen, phía trên có ít hoa văn trang trí màu đỏ, sau lưng còn có một đôi cánh dơi nhỏ.
Tên sản phẩm: Bộ đồ ác ma nhỏ.
Bộ đồ làm từ da của ác ma trấn thủ phòng ảo tháp Nghiêng, đã ngâm trong đầm lầy nghiệt chướng và máu tanh mấy năm trời, từ lâu đã nhuốm mùi tà ác.
Hiệu quả chính: Dễ dàng ép buộc một ác vật trong tháp Nghiêng
Hiệu quả phụ: Bay vào ban đêm
Giá: 10 vạn, 10 đồng tiền âm phủ.
Úc Ngạn đếm tới đếm lui, xác nhận nó là 10 vạn chứ không phải 1 vạn.
Chỉ là bộ áo quần thôi mà, mười vạn? Hàng cao cấp làm theo yêu cầu à.
“Giờ tôi không có tiền âm phủ, ngày mai tôi lên mạng đặt mua, chỗ mấy người có dùng ngân hàng Thiên Địa không, có gì ông cứ giữ nó lại, tuần sau quay lại nhé.”
*Ngân hàng Thiên Địa: là một ngân hàng hư cấu được tạo ra để tôn vinh người quá cố, và nó cho phép tổ tiên sống một cuộc sống hiện đại và hạnh phúc trong một không gian khác.
Đôi mắt cụ già chìn chằm chằm vào chỗ trống, vén áo choàng lên, đưa mã QR thanh toán.
Thương nhân nửa đêm sẽ chỉ đưa ra những sản phẩm phù hợp nhất với khách hàng, quần áo bọn họ bán đều là phiên bản giới hạn, nếu có khách hàng mua thì bộ áo quần đó sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt những người mua khác nữa, nhưng nếu khách hàng không mua, họ sẽ tiếp tục chào hàng cho người khác, cho đến khi có người mua, và mặt hàng này sẽ biến mất khỏi danh sách bán hàng của họ mãi mãi.
Cụ già không quan tâm Úc Ngạn có muốn hay không, không mua nổi thì ông đi thế thôi.
“Từ đã, ông có nghe không vậy, để hàng lại cho tôi.” Úc Ngạn núm lấy áo choàng của cụ già, lặp đi lặp lại vào tai ông ta. Cửa nhà vẫn luôn mở cửa, nhóm tay nhỏ đang đứng ở cửa hóng chuyện cũng tự nhiên ra giúp đỡ Úc Ngạn, có một bàn tay còn tóm lấy ông không cho ông rời đi, suýt nữa xé áo quần của ông thành áo quần của người ăn xin.
Úc Ngạn lập tức cúi người mang giày vào: “Mấy đứa đè ông ta lại, giờ tao tới nghĩa trang công cộng trộm tiền.”
Khuôn mặt cứng ngắc của cụ già không có biểu cảm gì, nhưng tâm hồn ông đã đổ mồ hôi đầm đìa, cố gắng trốn thoát, vị khách này rõ ràng có thể trực tiếp cướp của ông, ấy thế mà lại giữ ông chạy đi kiếm tiền trong đêm.
Khu biệt thự vào lúc nửa đêm đặc biệt yên tĩnh, dưới ánh đèn đường trên con hẻm rợp bóng cây, một bóng người bị ánh sáng kéo dài mờ ảo chậm rãi đến gần.
Ngay khi bước chân của Chiêu Nhiên xuất hiện, nhóm tay nhỏ trên người thương nhân nửa đêm tan tác như ong vỡ tổ, rút lui khỏi cụ già như thủy triều, lẻn về nhà để thực hiện nhiệm vụ của mình, ai giặt quần áo thì đi giặt quần áo, ai chùi nhà thì đi chùi nhà.
Thương nhân nửa đêm thấy chủ nhân ngôi nhà đã về, ông lập tức chỉ vào Úc Ngạn, thầm phàn nàn với Chiêu Nhiên, cụ già quá thấp, nhảy lên nhảy xuống trước mặt Chiêu Nhiên rất buồn cười.
“Nếu em ấy thích thì ông cứ giữ cho em ấy.” Chiêu Nhiên cười nói, một bàn tay nhỏ không có tên vội vàng bò ra khỏi nhà, kẹp một đồng xu trong ngón tay, đặt vào tay thương nhân nửa đêm.
“Này xem như tiền đặt cọc tiền âm phủ.”
Thương nhân nửa đêm cứng đờ há miệng, cắn đồng xu, một trong số ít chiếc răng còn sót lại bị gãy, ông nhét đồng xu vào áo choàng, tay lắc chuông vàng rồi từ từ biến mất vào màn đêm.
Chiên Nhiên đóng cửa lại, treo áo tró lên trên tủ giày, thay dép: “Ông già kia chỉ có thể lừa gạt tiền của một đứa nhóc như em, ông ta sẽ lại đến nữa, em mua hết hàng của ông ta luôn à, sao thế, hôm nay là thứ năm điên cuồng à.”
“Nhiền tiền, cũng vô dụng, tiêu hết.” Úc Ngạn cầm mấy thứ vừa mua trong tay, chân trần đi theo Chiêu Nhiên.
Hành lang hơi dài, Chiêu Nhiên cởi áo khoác xong, mới nới lỏng cà vạt rồi đi về phía phòng khách. Úc Ngạn theo anh đi vào, thỉnh thoảng lại lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt nhìn xuống tay Chiêu Nhiên, lắc lư theo biên độ bước đi.
“Ngốc gì thế.” Chiêu Nhiên vừa đi vừa giải thích, “Ông ta không phải muốn tiền vàng mã bình thường, mà là vật bồi táng trong tòa tháp Nghiêng, tháp Nghiêng kia đã trở thành phòng ảo, muốn tiền vàng mã thì phải vào trong mới lấy được.”
“Vậy vì sao anh lại có?”
“Chủ nhân của phòng ảo tháp Nghiêng có chút giao tình với tôi, đưa tôi hai xu làm kỷ niệm, một xu trả giúp em rồi đấy.”
“Ồ.” Úc Ngạn ngây ngẩn một lúc, đột nhiên vươn hai ngón tay ra, thử cầm tay phải Chiêu Nhiên.
Qua đôi găng tay da hươu thô ráp, hơi ấm truyền qua lòng bàn tay.
Cả người Chiêu Nhiên chấn động, bàn tay phải thậm chí toàn bộ cánh tay phải đều cứng đờ. Anh theo bản năng muốn thoát khỏi, nhưng Úc Ngạn lại nhìn anh với ánh mắt mong đợi, như thể một ánh mắt từ chối sẽ khiến y tổn thương.
Anh im lặng siết chặt ngón tay, nắm tay Úc Ngạn trong lòng bàn tay mình.
Khoảng cách máy mét ngắn ngủi đột nhiên trở nên rất dài, Chiêu Nhiên bực bội xé toạc cà vạt ném lên ghế sô pha, cố nén sự thôi thúc muốn tiêu hóa con côn trùng nhỏ tự chui vào bẫy ruồi.
Anh ngồi trên ghế sofa, Úc Ngạn cũng tự nhiên ngồi vào lòng anh, úp sấp trên ngực Chiêu Nhiên.
Nhóc con này quen tự nhéo mình, vốn anh muốn về nhà dạy dỗ y, bởi vì trong quá trình vận hành thử thiết bị y cố ý phá đám, nhưng thay vào đó, y lại chỉ nằm dặt dẹo ở đây, giống như uất ức lắm không bằng.
“Có phải anh định nhốt em không.” Úc Ngạn nghiên đầu nhìn anh, “Em mới vừa ra khỏi cửa đã bị chúng nó bắt quay về.” Y chỉ vào nhóm tay nhỏ trên mặt đất.
“Sao phải ra ngoài.”
“Chán lắm.”
“Sao lúc tôi ở nhà em không nói chán, khi đó tôi sẽ dẫn em ra ngoài chơi.”
“Anh ở nhà thì không chán.” Úc Ngạn nằm trên ngực Chiêu Nhiên, vòng hai tay ra sau đầu anh, rãnh rỗi loay hoay mũi dao dùi phá giáp.
Có lẽ y chỉ vô thức chơi đùa, mà cũng có khi một giây sau dùi phá giáp sẽ đâm qua xương sọ của anh, ở chung với quỷ nhỏ này mang lại cho Chiêu Nhiên cảm giác như mở blind box, giờ phút nào cũng chuẩn bị tâm lý trấn áp bằng vũ lực.
Má Úc Ngạn thỉnh thoảng cọ vào tai anh, tiếng bàn tay nhỏ bé bận rộn trong bếp lúc đêm khuya cùng không khí ẩm ướt từ phòng giặt lan truyền giữa hai người, gò má lạnh lẽo của Úc Ngạn áp vào má anh, hơi thở khẽ cọ sát vào cổ anh.
Chiêu Nhiên nhắm mặt lại, kéo quỷ nhỏ ra khỏi người mình, ấn vào gáy y, hôn lên khóe môi Úc Ngạn. Úc Ngạn không ngờ mình được đáp lại, y nâng mặt Chiêu Nhiên lên hôn thật sâu, đầu lưỡi của y cạy mở những chiếc răng sắc nhọn, trong quá trình hay bị đâm phá, mùi máu tanh thoang thoảng bị nuốt chửng vào khoang miệng.
Úc Ngạn cầm lấy tay anh.
“Tháo găng tay ra.” Y được một bước lại muốn tiến lên một bước, thấp giọng đòi hỏi liên tục, mò mẫm tìm khóa kéo găng tay Chiêu Nhiên, có lẽ do đổ mồ hôi nên hơi khó cởi, Úc Ngạn liền dùng miệng cắn, muốn cắn một góc rồi kéo xuống, nhưng trong lúc vội vàng lại vô tình cắn phải đầu ngón tay Chiêu Nhiên.
Đồng tử Chiêu Nhiên co lại, sau đó chuyển sang màu đỏ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
“… Chỉ có thể cởi một tay.” Nếu không sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.
Chiêu Nhiên đặt nhẹ cổ tay còn lại của mình lên lưng dưới của y, vừa nhớ lại bàn tay bị anh hai trêu tức từ nhỏ đến lớn là bàn tay dơ, vừa hy vọng Úc Ngạn không biết, cho nên mới sẵn lòng chạm vào chỗ bẩn thỉu như vậy.
“Tắt đèn, đừng nhìn chằm chằm nữa.”