Y quyết đoán gỡ hạch ra khỏi hốc mắt trái, nhanh chóng lách người trà trộn vào thang máy kính trong suốt bên trong trung tâm mua sắm, nhấn nút lên tầng thượng, thang máy nhanh chóng di chuyển lên cao, Úc Ngạn tận dụng lợi thế về độ cao để quan sát các tên côn đồ của Bang Xe đang luồn lách trong đám đông, xác định sơ bộ số lượng và vị trí của chúng.
Tính cả tài xế xe van đang đậu bên lề đường, tổng cộng có sáu người, trong số năm người còn lại ngoài gã đàn ông mặt đầy sẹo bị chặt đứt tay, còn có một người là vật dẫn.
Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, tóc gần như che hết mắt, vẻ mặt u ám, hai tay đút vào túi quần, cúi đầu chậm rãi đi theo bức tường.
Sau gáy gã gắn một dị hạch màu bạc trắng, hoa văn trên bề mặt hạch là hình một con dơi đang dang cánh.
Thì ra là vật dẫn hạch cấp bạc, có lẽ gã có chút quyền lực trong Bang Xe, may mà lúc nãy y không đối đầu trực tiếp với chúng, lấy ít chống nhiều rất dễ bị bắt.
Úc Ngạn liên tục đi đi dừng dừng, muốn tìm cơ hội vơ vét vài hạch xanh cấp một từ đám côn đồ, nhưng lúc này tốt hơn hết nên chạy trước, y không có hạch cấp bạc mang tính tấn công, chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Y dự định trèo lên tầng thượng sử dụng hạch quái dị – Cánh diều hâu để chạy trốn.
Ngay khi thang máy đang di chuyển lên, người đàn ông bên dưới đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, từ từ ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua lớp kính dừng lại chính xác trên người Úc Ngạn.
Gã gửi tin nhắn cho những kẻ khác: “Tìm thấy thằng nhóc chặn xe tải của chúng ta rồi, tụi mày chặn lối ra của trung tâm thương mại đi, tao thấy nó muốn chạy lên sân thượng, đừng để nó lên.”
Người đàn ông tên là Kiều Uy, tất cả xe tải của Bang Xe ở quận Nam Hồng Ly đều do gã quản lý, lần trước gã không chỉ bị chặn xe mà còn bị tịch thu cả xe hàng, tổn thất mấy chục vạn, hắn đổ tất cả món nợ này lên đầu Úc Ngạn.
*
Úc Ngạn nhảy ra khỏi thang máy khi cửa vừa mở, luồn lách qua đám đông chạy về phía cầu thang, y đã nhìn thấy cánh cửa thủy lực ghi lối thoát hiểm, nhưng ngay khi y chạm tay vào, cửa đột nhiên khóa chặt, không thể đẩy mở.
“Khá khó chơi.” Úc Ngạn quay người chạy theo hướng khác, chạy lên tầng năm bằng thang cuốn. Ở đây rất vắng vẻ, vài cửa hàng trải nghiệm căn phòng bí mật không một bóng người, các cửa hàng khác cũng đều treo biển quảng cáo đang thi công, vui lòng đợi.
Thang máy phía trước hiện đang di chuyển lên, dừng lại ở các tầng phía dưới, Úc Ngạn trở nên cảnh giác, rút gậy bóng chày kiêu ngạo ra rồi lùi lại phía sau, trên tường phía sau có một cửa sổ bị khóa, cố lắm y mới chui ra khỏi được khe dưới cửa sổ.
Y chạy đến bên cửa sổ mở tay cầm đầy bụi rồi đẩy cửa sổ ra ngoài, bỗng cách đó không xa tràn tới một đám mây đen, trong đám mây là một đàn dơi ẩn hiện, chúng lao thẳng vào cửa sổ, tụ lại thành hình dáng một người đàn ông, Kiều Uy bắt lấy cổ Úc Ngạn, tay lớn kẹp chặt động mạch của y: “Thằng nhóc, không phải mày chạy giỏi lắm sao? Chạy tiếp đi?”
Úc Ngạn nghiến răng vung gậy bóng chày đập mạnh vào gã, những tay y bỗng tê dại, không biết từ đâu xuất hiện một con dơi hút máu cắn vào tay phải của y, Kiều Uy cười lạnh, tóc dài che khuất mắt tạo nên ánh nhìn hung tàn.
Gã chú ý đến máy phân tích lưu trữ hạch treo ở thắt lưng Úc Ngạn, liền gạt khóa giật mạnh xuống, cười nói: “Thứ này miễn cưỡng xem như bồi thường.” Rồi gã mạnh tay đẩy Úc Ngạn ra ngoài cửa sổ.
Ngã chết từ trên cao rất khó điều tra, cuối cùng thường bị kết luận là tự sát, đây là chiêu trò quen thuộc của Bang Xe để trấn áp dân thường phản kháng.
Kiều Uy mở máy phân tích lưu trữ hạch ra xem, cảnh tượng bên trong khiến gã vui như điên, trong máy có tám hạch được sắp xếp gọn gàng, chuyện khiến người ta líu lưỡi hơn là còn có cả hạch cấp vàng. Hộp dị hạch này chắc chắn sẽ bán được giá cao ngất ngưởng, thằng nhóc này có lai lịch gì, chỉ là thực tập sinh của Subway mà lại có trong tay những thứ quý giá như vậy.
Gã lẩm bẩm trong lòng, sợ đụng phải người không nên đụng, nhưng lòng tham khiến gã không thể bỏ qua, gã quyết định tối nay sẽ vượt biên, ra nước ngoài tận hưởng cuộc sống.
Kiều Uy ôm máy phân tích lưu trữ hạch vào ngực, vội vàng lẩn đến trước thang máy để tránh đám đông, đúng lúc đó thang máy chậm rãi dừng lại ở tầng năm, cửa mở sang hai bên, Kiều Uy chạm mặt với một cô gái trong thang máy – mái tóc dài đen trắng xen kẽ, khuyên tai hình xúc xắc xoay chuyển linh hoạt, khóe mắt tươi tắn nhưng sắc sảo, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã để lại ấn tượng sâu sắc, còn cái nhìn thứ hai thì khiến người ta cảm thấy cô không có ý tốt.
Kiều Uy khá tinh ý trong việc nhìn người, nên gã không bước vào thang máy mà lùi lại một bước, nhường cô gái đối diện đi trước.
Cửa thang máy tự động đóng lại, nhưng Nặc Lan bất ngờ đưa tay ra, chặn cửa thang máy sắp khép lại, cô mang đôi bốt dài qua gối bước ra khỏi thang máy, chiều cao 1m74 cộng thêm giày cao gót, khí thế của cô thậm chí còn áp đảo Kiều Uy.
Ánh mắt sắc bén của cô lướt qua vạt áo phồng lên của Kiều Úy, rồi trực tiếp túm lấy cổ áo của gã: “Người đâu?”
Kiều Uy còn định giả ngây, nhưng cửa sổ phía sau bị cây gậy bóng chày đập vỡ, nửa người Úc Ngạn treo lơ lửng ở mép cửa sổ, hét lên: “Chị Tiểu Lan, máy phân tích lưu trữ hạch của em ở trên người gã!”
Nặc Lan nắm lấy hạch trang bị cấp bạc trên ngón út tay trái, rút kiếm ánh sáng hư vô tỏa ánh sáng trắng nhợt nhạt ra, chém rách vạt áo Kiều Uy, thấy tình hình không ổn gã lập tức biến thành một đám mây đen, hóa thành một bầy dơi bay loạn trong căn phòng trống trải.
Kiều Úy gắn hạch cấp bạc, hạch quái dị – Dơi ma quái, cả cơ thể có thể hoàn toàn hóa thành bầy dơi, trong trạng thái quái vật, bầy dơi bị thương hay chết sẽ không làm tổn thương gì cơ thể chính và sức tấn công sẽ tăng lên sau khi hút máu.
Bầy dơi hút máu lao về phía Nặc Lan, chỉ cần lướt qua da trần của cô sẽ để lại vết thương rướm máu, Nặc Lan vung kiếm chém rụng hàng chục con dơi, xác dơi rơi rụng đầy trên sàn, nhưng những con dơi còn lại càng trở nên điên cuồng hơn, chúng tụ lại thành bầy lao xuống tấn công Nặc Lan, nếu bị chúng quấn lấy mà không thể thoát thân, kết cục cuối cùng sẽ bị hút khô máu.
“Ah!” Một con dơi cọ qua má của Nặc Lan, để lại một vết thương trên làn da trắng muốt.
Úc Ngạn khẽ chống hai tay nhảy vào từ cửa sổ, cúi người lăn vào trong đám dơi, chịu đựng những vết cắn xé của chúng mà chộp lấy máy phân tích lưu trữ hạch, rút ra hạch phòng ảo vừa lấy được từ phòng ảo bệnh viện Huyện Cổ tối qua – Quy Tắc, có khả năng thiết lập một quy tắc trong không gian giới hạn.
Y lớn tiếng nói: “Trong phòng này chỉ cho phép vũ khí lạnh đánh cận chiến.”
Hạch đỏ cấp một tỏa ra ánh đỏ hồng rực rỡ, trên bề mặt dị hạch xuất hiện một dấu cấm đỏ chéo, quy tắc đã được thiết lập.
Cùng lúc đó, những con dơi đang bay loạn trên không trung nhanh chóng tụ lại, Kiều Uy bị biến trở lại hình dạng ban đầu rồi rơi xuống đất: “Cái gì?”
“Đồ chó dám cắn mặt tôi…” Nặc Lan nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt, vô cùng tức giận, hai tay cầm lấy kiếm ánh sáng hư vô, dùng sức mạnh của đôi chân bật người ra, lưỡi kiếm vẽ nên một vệt dư ảnh, Kiều Uy hoảng hốt lùi lại, trước ngực và má trái cũng bị rạch một vết sâu tóe máu.
Về khả năng đối kháng một đấu một, khó ai cùng lứa có thể vượt qua Nặc Lan về thể thuật*, huống chi kiếm ánh sáng hư vô của cô là hạch trang bị cấp bạc đã tiến hóa cộng hưởng, phạm vi chém giết cực lớn, lực sát thương không thể bàn cãi.
*thể thuật – Taijutsu là một thuật ngữ chung trong võ thuật Nhật Bản để chỉ bất kỳ kỹ năng, kỹ thuật hoặc hệ thống võ thuật chiến đấu nào sử dụng các chuyển động của cơ thể được mô tả như một kỹ năng hoặc hệ thống chiến đấu tay không. Taijutsu là một từ đồng nghĩa với Jujutsu.
“Rút, rút nhanh.” Kiều Uy hoàn toàn không thể chống đỡ nổi vài hiệp tấn công dữ dội như vậy, huống chi bên cạnh còn có Úc Ngạn đang cầm cây gậy bóng chày trang trí Halloween lộn xộn phá phách, lúc thì vụng trộm đập sau gáy gã, lúc lại thúc vào sau đầu gối, khiến gã không thể chống đỡ, gã tìm cơ hội trốn thoát đá văng cửa sổ nhảy ra ngoài, hóa thành đám dơi đen rồi trốn chạy.
“Bọn họ đông người, chúng ta cũng đi thôi.” Úc Ngạn kéo Nặc Lan còn chưa hết giận xuống lầu, không dám đi thang máy sợ bị vây bắt, chỉ có thể chạy xuống thang cuốn, sau khi nhanh chóng rời khỏi trung tâm thương mại, hai người chạy về hướng trạm tàu điện ngầm gần nhất.
“Chị sợ đông người chắc?” Nặc Lan tức giận nghiến răng, giày cao gót gõ xuống đất phát ra tiếng lộp cộp.
“Bọn họ có súng.”
“…” Nặc Lan khẽ hừ một tiếng.
“Chị đến đây làm gì thế?” Úc Ngạn hỏi.
Nặc Lan ngẩn người: “Cứu cậu chứ sao. Thấy cậu bị vây bắt, không có chị cậu ra đây được à?”
Cô nói như thể điều đó là hiển nhiên, khiến Úc Ngạn hơi bối rối. Quan hệ của họ chỉ là đồng nghiệp mà thôi, mới quen biết vài ngày ngắn ngủi, y tự hỏi liệu mình có ra tay cứu giúp đồng nghiệp khi họ đang gặp nguy hiểm không, có lẽ có, nhưng chắc chắn đó là kết quả sau khi cân nhắc lợi hại.
“Cảm ơn… ừm.”
“Nếu để lại sẹo, chị sẽ đánh cậu một trận để xả giận.” Nặc Lan vừa chạy vừa không quên lấy điện thoại ra soi vết thương trên mặt.
“Vâng… xin lỗi.”
Muốn vào trạm tàu điện ngầm gần nhất, họ phải băng qua khu phố thương mại rẽ ra khỏi con hẻm vắng.
Úc Ngạn quan sát xung quanh và phía sau, quả nhiên Kiều Uy không chịu buông tha, tập hợp vài người còn lại đuổi theo, một khi vào khu vực không người, chúng có thể sẽ nổ súng, cướp lấy dị hạch quý giá trong máy phân tích lưu trữ hạch.
“Phải cắt đuôi chúng.” Úc Ngạn lấy điện thoại của Nặc Lan, tìm kiếm trò chơi bên trong, đáng tiếc điện thoại của Nặc Lan có rất ít trò chơi, chỉ có vài trò phổ biến, sau một hồi tìm kiếm, Úc Ngạn mở Vương Giả Vinh Diệu ra, bật chế độ xếp hạng nói vào điện thoại, “James Salanka, chọn hai anh hùng chặn chúng lại.”
“Hai đứa không ra được, sao chặn?”
“Vua trò chơi cấp vàng mà ngay chuyện đơn giản vậy cũng không làm được sao, đi theo em, đi đường này.” Úc Ngạn dẫn Nặc Lan đi vòng xa hơn, đến giữa ngã tư khu mua sắm, nơi có hai màn hình 3D khổng lồ đối diện nhau, Úc Ngạn nắm lấy cổ tay Nặc Lan, lao vào giữa hai màn hình.
Khi điện thoại của Nặc Lan đến gần màn hình 3D, hai màn hình khổng lồ bị một lực mạnh quấy nhiễu, chuyển hình ảnh thực tế thành cảnh trong trò chơi, James và Salanka trên màn hình tiếp cận hiện trường, chờ Úc Ngạn và Nặc Lan băng qua ranh giới, James cưỡi một con cá voi tròn trĩnh lao ra khỏi màn hình 3D, nhảy lên không trung theo hình vòng cung: “Con cá béo này khó điều khiển quá, anh sắp bị hất xuống rồi! Gì đây, đây là không khí của thế giới loài người đúng không? Mùi vị không giống chỗ chúng ta ở.”
James đâm sầm vào nhóm Kiều Uy, sau đó biến mất vào màn hình đối diện, Salanka mặc trang phục sát thủ lao ra khỏi màn hình, cầm kiếm chớp nhoáng quanh người bọn chúng, những kẻ cầm súng đều ôm cổ tay kêu la đau đớn rồi ngã xuống đất, cuối cùng, Salanka lạnh lùng cầm bầu rượu hồ lô biến vào màn hình bên kia, các màn hình khổng lồ bị nhiễu lập tức trở lại bình thường.
“Chết tiệt, đó là cái gì vậy?” Kiều Uy bị đâm ngã lập tức hóa thành một đám dơi đen để tránh thương tổn từ Salanka, rồi theo dấu Úc Ngạn và Nặc Lan chạy vào con hẻm, một vài con dơi tách khỏi đàn, truyền tin tức đến nơi các tay chân Bang Xe khác đang tụ tập.
“Thật lợi hại.” Nặc Lan vừa chạy vừa cúi đầu nhìn điện thoại, James đắc ý nằm dài trên màn hình chờ được khen, Salanka nhắc nhở: “Đừng nhìn anh ta nữa, ngẩng đầu lên mà nhìn đường, coi chừng ngã đấy.”
Khu phố mua sắm đã trở nên hỗn loạn do sự xâm nhập của Bang Xe, khách hàng tụ tập lại hóng hớt, những người trong trung tâm thương mại cũng đổ xô đến cửa sổ sát đất để quan sát, hai cô gái đang uống trà chiều chờ Nặc Lan trở lại cũng bị chen lấn xô đẩy đến trước cửa kính.
Cô gái tóc xoăn dài màu lanh kinh ngạc chỉ vào một góc rẽ dẫn vào con hẻm hẹp: “Bọn họ có phải đang đuổi theo Tiểu Lan không, bọn họ có súng kìa. Công ty Tiểu Lan cấm dùng súng mà.”
“Đi xem sao.” Nhện nữ đặt lọ sơn móng tay đang sơn dở xuống, liếc qua tình hình của Nặc Lan, kéo cô bạn đi xuyên qua đám đông ra ngoài, “Không lái xe sang của bà, quá nổi bật.”
“Không lái xe, lái mặt trăng.” Cô tinh nghịch chớp mắt.
–