Người ta nói hạch nghề nghiệp – Siêu đầu bếp của ông được truyền lại từ đời cha ông đã giúp ông tăng tốc độ chế biến và khả năng phán đoán phần nào của nguyên liệu có thể ăn được, những loại thịt và thực vật kỳ lạ chưa từng nghe tới, chỉ cần chạm vào là có thể nếm được mùi vị trong tâm trí, kết hợp với vị giác nhạy bén và tài năng ẩm thực, ông dễ dàng kết hợp nguyên liệu lại với nhau, mùi thơm của các nguyên liệu hòa quyện hoàn hảo khiến người ta phải ngạc nhiên trước tài nghệ thần kỳ của ông.
Nguyên liệu chính bao gồm chim ăn xác, các loại cành cây (rau củ) còn sót lại của gia tộc Hoa Hành, châu chấu khổng lồ, tôm băng biển cực và bò Dodo từ biên giới phía Bắc của Hoa Hành.
Những con chim ăn xác mọc đầy lông bị ném hết vào biển băng, thu hút một bầy sứa ác mộng u linh đến, sứa tiết ra dịch hòa tan sáng chói, sau khi hòa tan chúng tiêu thụ lớp lông độc của chim ăn xác, chẳng mấy chốc đã xử lý sạch sẽ hàng trăm con chim ăn xác, bầy sứa u linh ăn uống no nê, vui vẻ bơi lội trong nước.
Con dao sắc múa lên như hoa, siêu đầu bếp giơ tay chém xuống, nhanh chóng xử lý nội tạng độc của chim ăn xác, phần không ăn được bị ném vào giỏ mây, khi giỏ đầy ắp, hoa hồng thủy tinh sẽ kéo chúng ra bờ nước rồi đổ hết vào trong.
Cổ thụ Nhật Ngự Huyền Linh sinh trưởng dưới nước, những thứ táp nham rơi xuống rễ cây bị hệ thống rễ đầy sức sống cuốn lấy, kéo vào lớp cát bùn để chậm rãi hấp thụ. Bọt nhựa cây màu vàng chảy ra khỏi vỏ cây, Nhật Ngự Trù cũng tróc ra từ đấy, tạo thành những bọt vàng lớn nhỏ khác nhau trôi nổi xung quanh cổ thụ, mặt ngoài bọt mở ra một lỗ nhỏ để hút máu và mảnh thịt còn sót lại trong nước, làm vùng nước bị máu và mảnh vụn của chim ăn xác làm bẩn nhanh chóng trở nên trong vắt. Những bọt nhựa cây chứa đầy miếng thịt thơm ngon quay lại bám lên thân cây chị của mình, thảnh thơi tiêu hóa.
Sau khi xử lý sạch sẽ chim ăn xác từ trong ra ngoài sẽ được phết lên một lớp nước sốt mật rồi xiên vào dây leo Hoa Hồng Thủy Tinh, sau đó nướng trên lửa, củi đốt do gia tộc Hoa Hành cung cấp. Mùi thơm nồng lan tỏa, sói săn ngồi trước đống lửa canh chừng độ lửa giúp đầu bếp, đuôi sói khi thì vẫy sang trái, khi thì vẫy sang phải, sau đó đành nằm xuống, cằm tựa lên móng vuốt, trong mắt chỉ có con chim nướng.
Vỏ của châu chấu khổng lồ quá cứng nên siêu đầu bếp chọn cách lột vỏ rồi chiên giòn, lớp mỡ khi xử lý chim ăn xác được dùng để nấu dầu, miếng thịt non màu hồng tươi ngon được tẩm bột trộn với trứng chim và bột bào tử, thêm chút vụn nấm cay băm nhỏ rồi cho vào nồi chiêng, khi thụt chạm vào dầu nóng sẽ bật lên bọt khí vàng óng, tỏa ra mùi thơm phức.
Trong lúc chiên siêu đầu bếp cũng đồng thời điều chế gia vị, những loại gia vị mà ông và Sói Săn thu thập từ các loại thực vật hoặc đá ong trong Thế Giới Mới được bày ra thành một hàng, ông lấy một chút bột gia vị có màu sắc khác nhau từ mỗi hộp, rắc lên miếng thịt châu chấu vừa mới chiên xong, tạo nên mùi thơm lan tỏa khắp nơi.
Món chính là bò Dodo do Xạ thủ Băng Tiễn cắt nhỏ, bắn ra hai mươi mũi tên băng lột sạch da bò con rồi cắt rời các khớp xương cứng.
Phần lớn các loài trong Thế Giới Mới đều có kích thước khổng lồ, ba con bò Dodo mà sói săn bắt được có chiều cao trung bình khoảng hai mét sáu, lớn hơn lạc đà của thế giới loài người một chút, nhưng đây mới chỉ là những bò con mới trưởng thành, sói săn có những quan điểm riêng về độ mềm của nguyên liệu.
Dị thể không phân định rạch giữa đồng loại và thức ăn, coi mọi sinh vật ngoài gia tộc đều là thức ăn, đây chính là nguyên nhân gây ra các cuộc tranh chiến gia tộc trong Thế Giới Mới.
Thậm chí trong cùng gia tộc cũng tồn tại một chuỗi thức ăn nhất định, tuy nhiên, khi một sinh vật trong gia tộc phát triển “cảm xúc và tư duy,” chúng sẽ không còn bị coi là thức ăn, điều này có thể được xác định bằng việc chúng có tạo ra các sợi tơ tinh thần hay không.
Ba con bò Dodo được mổ xẻ mượt mà, các phần thịt khác nhau được chế biến bằng các phương pháp nấu nướng khác nhau như chiên, xào, nướng, hầm, khi xử lý nội tạng và máu bò, cá sấu cổ đại nằm chầu chực bên cạnh bàn siêu đầu bếp, há cái miệng sâu như hang động ra, tất cả nội tạng và xương cốt đều ném vào miệng cá sấu.
“Ăn nhiều thế này, không biết lần thức dậy tới sẽ là khi nào đây nữa.” Cáp Bạch ra lệnh Hoa Hồng Thủy Tinh đặt những chiếc bánh mì McClantir vào lò đá để nướng rồi bảo Bất Hóa Xuyên mang một ít đá lạnh thật về chuẩn bị pha nước uống từ quả chua, quả chua mọc trong hang băng địa cực chứa một lượng nhỏ dịch thần kinh gây ảo giác, tương đương với rượu trong Thế Giới Mới.
Viên Minh Hạo đứng bên cạnh giúp anh ta ép nước quả chua rồi rót nước ép màu hồng phát sáng vào những chiếc ly bằng đá trong suốt, sau đó pha thêm một ít nước, còn bọn trẻ thì thêm nhiều nước hơn rồi lần lượt thả đá vào từng ly.
Mùi thơm của thịt và rau củ lan tỏa khắp biển băng, mũi Xá Xá Già nhúc nhích hai lần, Úc Ngạn cũng tỉnh dậy khỏi giấc ngủ ngắn, cái đầu lông xù chui ra khỏi lớp lông thỏ: “Đang nấu món gì vậy?”
Xá Xá Già bò dậy, chạy như bay về phía bàn ăn.
Lớp băng đá tinh thể rộng lớn làm mặt bàn, cốc và đĩa ăn đều được làm từ đá trong suốt của Bất Hóa Xuyên, món chính dọn lên bàn, Úc Ngạn cẩn thận ngửi ngửi bát thịt bò sốt đỏ trước mặt, rồi dùng đũa tinh thể gắp một miếng lên thưởng thức.
Vừa cho vào miệng đã cảm nhận được vị tươi ngon bùng nổ, thịt mềm mịn, kết hợp với nước sốt gia vị đặc biệt, quả thật là một món ngon chưa từng có ở thế giới loài người.
“Hương vị này, thật tuyệt vời.” Úc Ngạn nhắm mắt, liếm liếm môi, nếu có thể ăn kèm với một bát cơm trắng thì càng tuyệt hơn.
Xá Xá Già nhấm nháp món rau trang trí đẹp mắt, đầu lưỡi hồng khuấy giữa những chiếc răng thỏ, ăn rộp rộp rồi hút lấy một sợi dây leo dài. Sói săn nằm bên đĩa chim nướng ngấu nghiến một cân thịt, nuốt luôn cả xương giòn và lớp da, mỡ thơm phức chảy dọc theo răng nanh xuống sàn.
Siêu đầu bếp hài lòng thỏa dạ, vuốt nhẹ chòm râu nâu nhạt dưới cằm.
Nhưng cũng có những người khế ước không quen ăn thịt dị thể (nguyên nhân chủ yếu là do sợ), họ không ngớt lời khen ngợi tài nghệ của Cáp Bạch, ở Thế Giới Mới mấy ngày trời, đã lâu rồi họ không được ăn đồ ăn của con người, xúc động cắn một miếng đùi gà hầm khoai tây rồi nhét thêm một miếng thịt bò sốt đậm đà vào miệng.
Chiêu Nhiên ngồi khoanh chân bên cạnh, dùng cơ thể chắn cho Úc Ngạn ngồi ăn trong góc nhỏ yên tĩnh, tránh phải trả lời câu hỏi của người khế ước và các thân tộc khác, đồng thời anh vẫn dành ra ba tay để gắp thức ăn cho Úc Ngạn.
Úc Ngạn uống một ly rượu quả chua, vị chua chua ngọt ngọt lạnh lạnh, rất ngon, bất cẩn lại uống thêm một ly nữa.
Sau đó đầu óc Úc Ngạn bắt đầu mơ màng, tựa vào một cánh tay của Chiêu Nhiên mà ngủ gà ngủ gật.
Không ngờ chỉ hai ly rượu quả lạnh đã khiến y ngã gục, Chiêu Nhiên vừa dùng hai tay cầm bát đũa, vừa dùng hai tay bế Úc Ngạn lên đùi, rồi nhẹ nhàng đưa y về phía những tộc nhân khác: “Mau lại đây, em ấy ngủ rồi, mấy anh chị sờ thử xem.”
Nhóm thân tộc liền xúm lại, Sói săn liếm tóc của Úc Ngạn, đom đóm xanh đậu trên chóp mũi y, dây leo Hoa Hồng Thủy Tinh quấn quanh ngón tay út Úc Ngạn.
Cáp Bạch lắc đầu, xoa đầu Úc Ngạn. Thực hiện lời hứa không dễ dàng, trước đây mình đã xem thường y rồi.
Úc Ngạn nhắm mắt bị mọi người vây quanh, dù đã say nhưng thực ra chưa ngủ hẳn, thế nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, cậu chẳng thể ngủ nổi mà tỉnh thì lại ngại không dám tỉnh, quái vật ngu ngốc này rốt cuộc đang làm gì thế này, khoe khoang chú chó con mới mua à?
Bị sờ mò khắp người đến ngứa ngáy, y không chịu nổi nữa, giả vờ như sắp tỉnh, lật người ôm chặt lấy Chiêu Nhiên, vùi mặt vào ngực anh. Chịu, mau đưa em đi đi, Úc Ngạn nói thầm trong lòng.
Chiêu Nhiên lập tức ôm chặt bằng hai tay: “Được rồi, không được sờ nữa. Da con người mỏng lắm, chạm nhẹ thôi cũng làm tổn thương rồi.”
Cáp Bạch cười nói: “Ai mà chưa từng thấy con người, có yếu đến mức đó không?”
Viên Minh Hạo ló đầu chen vào: “Dù sao thì em không có.”
Hoa Hồng Thủy Tinh chính nghĩa không thể làm ngơ, nở ra một chùm hoa mộng rồi lấy ra bằng chứng út cưng chơi trò quá đà trong âm thầm, tố cáo út cưng biết rõ con người mong manh mà vẫn buông thả làm ẩu.
“Ồ–?” Các thân tộc đồng loạt quay sang nhìn Chiêu Nhiên sau đó quay đầu nhìn Cáp Bạch, vì Chiêu Nhiên là một tay Cáp Bạch nuôi nấng nên anh ta phải chịu trách nhiệm chính.
Sắc mặt Cáp Bạch tái mét, bóp nát chiếc nĩa tinh thể trong suốt.
Mấy người khế ước thì thầm bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ Chiêu Nhiên.
“Hả?” Viên Minh Hạo chống cằm ngẩn ngơ, “Trọng điểm của mọi người nằm ở đâu thế? Ý là giới tính của bạn đời dị thể không quan trọng? Ở Thế Giới Mới này dị thể có kết đôi cũng chẳng quan tâm đến chuyện đó?”
Úc Ngạn quay lưng về phía bàn ăn, mặt áp sát vào bụng Chiêu Nhiên, ngón tay níu chặt lấy áo anh, không dám động đậy, giờ mà tỉnh dậy chỉ có thể đối mặt với cái chết xã hội của mình. Nghe tiếng cười khẽ của Chiêu Nhiên trên đầu, y mới bừng tỉnh nhận ra quái vật xảo quyệt này cố ý, thế là nghiến răng cấu vào thịt dưới sườn anh.
“Đồ ăn rất ngon, em cảm ơn nhiều. Mấy anh chị cứ tiếp tục dùng bữa, em đưa em ấy đi nghỉ.” Chiêu Nhiên đặt đũa xuống, bế Úc Ngạn ra khỏi lửa trại sáng rực.
Khi đã rời xa nơi ồn ào, Chiêu Nhiên ngồi xuống bên bờ biển, tiện tay đào một cái hố nhỏ trên cát rồi đặt Úc Ngạn vào đó rồi lấp cát lại chôn chân y xuống, dù gió biển không mạnh, quái vật hùng mạnh vẫn lo lắng con người nhỏ bé này sẽ bị gió mạnh của Thế Giới Mới thổi bay.
“Giờ thì anh không xấu hổ nữa à? Hay trước giờ sự e thẹn ngây thơ đó đều là giả vờ?” Úc Ngạn túm lấy một lọn tóc dài của anh chất vấn.
“…” Thực ra từ lúc ở bàn ăn cho đến giờ tai của Chiêu Nhiên vẫn luôn đỏ ửng. “Anh muốn mọi người nhanh chóng xem em là người nhà. Chúng ta là người yêu nên phải công khai sớm, nếu không anh chị sẽ nghĩ chúng ta chỉ có mối quan hệ khế ước bình thường, mà thế thì không đủ. Đừng lo, ngày mai mọi người sẽ hoàn toàn xem em như người trong nhà rồi.”
Úc Ngạn phủi cát khỏi người, ngồi đối diện trên đùi Chiêu Nhiên, chăm chú nhìn vào đôi mắt hồng đá quý ấy một lúc rồi ôm lấy cổ anh, áp sát ngực vào nhau.
Bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng sóng vỗ vào bờ biển, cơ thể mềm mại của con người trong lòng khiến Chiêu Nhiên cảm thấy ấm áp, anh nhẹ nhàng vuốt ve eo Úc Ngạn: “Khi còn nhỏ anh chẳng có việc gì để làm nên đi thám hiểm khắp nơi, đã chứng kiến rất nhiều kỳ tích kinh ngạc, đáng tiếc là các anh chị của anh ai cũng bận, không có thời gian đi thưởng thức cùng anh. Em có muốn ở lại Thế Giới Mới với anh một thời gian không?”
“Muốn.” Úc Ngạn đáp ngay lập tức, “Khi nào thì khởi hành?”
“Anh còn một việc cuối cùng phải làm.”
Thế giới cũ đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng, rất cần một trận tuyết trắng cứu rỗi–
Cánh cửa ở thành phố Ân Hi vẫn chưa đóng.
*
Nhật Ngự Hi Hòa là ứng cử viên tốt nhất để đóng cánh cửa đó và cũng chỉ có anh mới dám thực hiện việc này. Bởi vì các gia tộc đều tỏ thái độ không rõ ràng, những gia tộc yếu hoặc gần vết nứt đã chịu không nổi sự phiền nhiễu, rất căm thù cánh cửa mở toang đó, muốn nó đóng lại ngay lập tức, nhưng một số gia tộc bảo thủ vẫn hy vọng cánh cửa đó được giữ nguyên, vì họ đang lên kế hoạch xâm lược thế giới cũ.
Phần lớn các gia tộc trung lập, dù cũng có thủ lĩnh là dị thể đã hóa bướm, nhưng họ không dám mạo hiểm đi đóng cửa, vì lo sợ sẽ xâm phạm đến lợi ích của một số gia tộc mạnh.
Còn gia tộc Nhật Ngự hiện tại đã niết bàn tái sinh nhờ hóa bướm của Thần Chiến Tranh, đánh bại được gia tộc Hoa Hành hùng mạnh và thiết lập uy tín đáng kể, giờ đây bất kể Chiêu Nhiên làm gì cũng đều được người khác tin tưởng.
Nếu như nói có chuyện gì có thể giúp Chiêu Nhiên nhanh chóng nổi danh, thì đó chính là “đóng cửa”.
Úc Ngạn dùng thân phận người khế ước của Nhật Ngự Hi Hòa bày tỏ với quân đội loài người đang đóng tại thành phố Ân Hy rằng, nếu họ thả ra Đức Mẹ Tường Vi ra, Nhật Ngự Hi Hòa sẽ xuất hiện để đóng cửa.
Công văn khẩn cấp nhanh chóng được gửi tới các cơ quan liên quan, chính phủ cấp cao lập tức tổ chức hội nghị khẩn. Úc Ngạn thì chẳng hề vội vã, cánh cửa chưa đóng ngày nào, nhân gian sẽ càng tiến gần hơn đến địa ngục.
Trong mấy ngày chờ đợi kết quả, Úc Ngạn trở về chi nhánh Ân Hy của công ty Subway, yêu cầu tổ công nghệ thông tin điều một ít máy bay không người lái đến để chuẩn bị quay toàn cảnh quá trình quái vật đóng cửa.
Trong văn phòng chi nhánh Ân Hy, Kỷ Niên và Nặc Lan đều không có mặt, Ung Trịnh thì đang ngả lưng trên ghế máy tính tìm tòi, chỉ có mình Phượng Hí là đang chăm chỉ làm việc.
Nghe tin tổ trưởng quay về, Phượng Hí hăng hái chạy ra mở cửa: “Tổ trưởng Úc! Món quà quý giá mà anh để lại cho em thật là…” Cô ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông tóc dài màu hồng đứng sau lưng Úc Ngạn liền cẩn thận im lặng. Quái vật ấy, không biết có nên gọi là tổ trưởng Chiêu không.
“Vất vả rồi.” Chiêu Nhiên đưa ra một hộp quà, bên trong đựng một số loại quả từ Thế Giới Mới và món tráng miệng do anh hai làm đưa cho Phượng Hí, đôi mắt anh cong như vầng trăng lưỡi liềm, hàng lông mày mảnh mai, đôi mắt như chứa đầy dòng nước xuân êm dịu.
Phượng Hí rụt rè nhận quà, cô ngại ngùng gọi một tiếng “tổ trưởng Chiêu”. Thực khó mà so một tổ trưởng Chiêu dịu dàng như gió xuân với quái vật hung bạo trong kén lại với nhau, nếu nói về tính khí, tổ trưởng Úc còn giống quái vật hơn ấy chứ.
Ung Trịnh tháo tai nghe xuống: “Chị Tiểu Lan về trụ sở chính rồi, Kỷ Niên đang ở nhà máy điều chỉnh một số máy móc.”
“Lâm Khuê đã về chưa?”
“Chưa.” Ánh mắt Ung Trịnh đầy nghi ngờ, nhắc đến hành tung của Lâm Khuê, chị Tiểu Lan cũng chỉ im lặng thở dài, hắn cứ tưởng Lâm Khuê chết rồi, định báo cáo với trụ sở chính, nhưng chị Tiểu Lan lại không cho bảo chờ thêm chút nữa.
“Cậu có định quay lại làm việc không?”
“Có chứ, nhưng trước hết tôi phải nghỉ phép năm đã, tôi vất vả thế mà.” Úc Ngạn ngồi lên bàn làm việc, bắt chéo chân, xoay bút trong tay, “Tôi muốn về quê kết hôn.”
Chiêu Nhiên đang đứng trước máy lọc nước bị sặc một ngụm nước.
“À.” Ung Trịnh vừa chơi game vừa đáp lại cho có, “…Hả?”
Năm ngày sau, Đức Mẹ Tường Vi bị quân dội giam giữ trong hầm trú ẩn dưới lòng đất đã được bí mật thả ra.
Con ốc tinh thể màu hồng khổng lồ như một ngọn đồi được xe bọc thép vũ trang chở đến thả trước cánh cửa, Đức Mẹ Tường Vi bò ra khỏi lồng bảo vệ, khi đi qua cánh cửa bà như cảm nhận luồng hơi thở mạnh mẽ phát ra từ cơ thể Chiêu Nhiên.
“Xin lỗi, thủ lĩnh.” Chiêu Nhiên đứng trước cửa, cúi đầu thăm hỏi bà, “Nỗi buồn của bà tôi rất đồng cảm, đây là việc duy nhất tôi có thể làm cho bà.”
Đức Mẹ Tường Vi e dè trước sức mạnh của anh, dù không cam lòng nhưng cũng đành chấp nhận, bà chầm chậm bò vào cửa, dị thể ở Thế Giới Mới chen chúc trong cửa để quan sát, những đàn thạch sừng tinh thể chờ đợi trên cánh đồng hoang, trông ngón dõi theo mẹ trở về.
Úc Ngạn ngồi trên tảng đá đổ nát từ xa quan sát tình cảnh trước cửa, đợi đến khi bóng dáng Đức Mẹ Tường Vi hoàn toàn biến mất, y giơ tay ra hiệu cho máy bay không người lái bắt đầu ghi hình.
Quân đội vẫn dè chừng Chiêu Nhiên, những điểm ngắm đỏ trên vũ khí chưa từng rời khỏi ngực anh.
Chiêu Nhiên mặc cho chấm ngắm laser nhắm vào mình, chậm rãi bước về phía cửa chính đang mở, khi anh bước đến gần, cơ thể phát ra ánh sáng vàng cộng hưởng với cánh cửa vô hình, cơ thể dần biến thành quái vật, cánh tay kéo dài, xương ngón tay tiến hóa thành vuốt quỷ màu đỏ sẫm, mái tóc dài tung bay, khi anh đến gần cửa số lượng cánh tay ngày càng nhiều, cơ thể phình to, hình dáng con người biến mất.
Khi chạm vào cửa chính, Chiêu Nhiên đã biến thành một quả bóng tay quỷ rối rắm, trong cơ thể anh phát ra sóng ánh sáng vàng, mặt đất dưới chân hóa thành vực sâu, quái vật như một mặt trời đang trỗi dậy từ vực sâu.
Anh không còn là quái vật xương trắng nữa, giờ đây Nhật Ngự Hi Hòa và đồ đằng mặt trời của anh trông gần giống hệt nhau.
Tay quỷ tiếp xúc với cánh cửa vô hình, một tay không đủ, năm hay mười cánh tay cùng ép lên cánh cửa vô hình ấy, quái vật gầm nhẹ, những móng vuốt quỷ bắt đầu đẩy mạnh vào bên trong.
Không gian xung quanh cửa chính bắt đầu méo mó, cảnh quan của Thế Giới Mới xâm nhập vào thành phố bị đẩy lùi, trên bầu trời, ánh sáng mặt trời nghiền nát vòng sao, dường như hai thế giới đang va chạm dữ dội, vòng sao bùng nổ thành các mãnh vỡ, dần lùi về phía trong cửa.
Chiêu Nhiên phô diễn sức mạnh đủ để đảo lộn trời đất.
Các chấm ngắm laser tập trung trên cơ thể quái vật lần lượt hạ xuống, các binh sĩ nhận lệnh rút lui, nhường chỗ cho quái vật thi triển sức mạnh của mình.
Úc Ngạn nhảy xuống khỏi đống đổ nát, biến thành một đàn dơi đỏ máu, bay về phía quái vật. Khoảng cách giữa người khế ước và dị thể nhanh chóng rút ngắn lại, sức mạnh của tay quỷ cũng được tăng cường đáng kể.
Cánh cửa vô hình bị quái vật nhiều tay ép lại, cảnh quan Thế Giới Mới thu hẹp dần theo đường khe cửa, cuối cùng chỉ còn lại một vệt nhỏ. Lực cản của cánh cửa tăng lên, quái vật nóng nảy lao vào, tiếng gầm gừ cáu kỉnh vang dội làm rung chuyển mặt đất, sỏi đá nhảy múa, kính chống đạn của xe bọc thép bị sóng xung kích mạnh mẽ làm vỡ nát, toàn bộ tàn tích của thành phố đều rung rắc sụp đổ.
Khe hẹp cuối cùng bị quái vật ép phẳng, quái vật giơ tay quỷ lên gầm rú, giải phóng sức mạnh vĩ đại chưa từng trải nghiệm.
Úc Ngạn đáp xuống bên cạnh quái vật, con người nhỏ bé đứng cạnh quái vật có sức mạnh hủy diệt trời đất, càng làm nổi bật sự chênh lệch về kích thước giữa họ.
Nhưng khi bàn tay của y chạm vào một trong những móng vuốt sắc nhọn của quả bóng quái vật tay quỷ cao bằng ba tầng, quái vật như được xoa dịu, bình tĩnh lại, đưa một móng vuốt đủ lớn để nắm trọn một con người, nhẹ nhàng áp vào bàn tay nhỏ bé của Úc Ngạn.
Máy bay không người lái đã ghi lại toàn bộ quá trình đóng cửa, có lẽ sự giao thoa thực sự giữa hai thế giới cũ và mới nằm trong khung hình cuối cùng.
Chiêu Nhiên thu nhỏ lại thành hình dạng bán quái vật, đưa tay đỡ người khế ước của mình lên, ôm lấy y vào khuỷu tay phải, rồi xuôi theo vết nứt còn lại trên cửa đi về phía đông, vượt qua ranh giới thành phố, máy bay không người lái cũng bay theo họ, cùng tiến vào thành phố Hồng Ly.
Quái vật màu hồng cao 2,4 mét đi lại giữa khu phố hỗn loạn thu hút không ít ánh nhìn, đặc biệt là khi trong lòng anh còn ôm một chàng trai trẻ.
Cách xử lý dị thể của Chiêu Nhiên rất đơn giản và thô bạo, anh cầm trong tay một chiếc giỏ do hoa hồng thủy tinh đan thành, bên trong giỏ hình thành một xoáy nước, tay quỷ tùy ý bắt những dị thể đang lộng hành trên đường phố ném thẳng vào giỏ gửi trả chúng về Thế Giới mới, chiếc giỏ này thực chất là một cánh cửa hoa có chức năng dịch chuyển.
Có điều anh ta nhặt ve chai rất thuần thục, tay quỷ sờ một lần, quậy hai lần đống rác hoặc hộp đồ lộn xộn là đã có thể túm ra vài dị thể đang phá hoại bừa bãi.
Dù là dị thể hung dữ đến đâu, dưới sóng ảnh hưởng của Chiêu Nhiên chúng đều im thin thít, chạy tan tác như ong vỡ tổ, cuối cùng bị tay quỷ dễ dàng bắt lấy, bị ném vào giỏ như giẻ rách.
Úc Ngạn lấy thẻ công tác Subway của mình treo lên cổ, để mặt ghi rõ chức danh Tổ trưởng Tổ khẩn cấp hướng ra ngoài, lắc lư đi trước quái vật, Chiêu Nhiên đi chếch phía sau, trên môi luôn nở nụ cười nhẹ, khi không có dị thể để nhặt, quái vật luôn nghiêng đầu nhìn Úc Ngạn, mỗi khi nghe y nói chuyện, quái vật đều trịnh trọng chú ý đến ánh mắt của Úc Ngạn.
Hai người đi đến đâu, khu phố đó sẽ lập tức trở lại yên bình.
Chiêu Nhiên nhận ra máy bay không người lái đã theo dõi họ suốt đoạn đường, thấy khá hoang mang. Úc Ngạn lắc ngón tay: “Làm việc tốt phải để cả thiên hạ biết mới được.”
Chiêu Nhiên khẽ nhíu mày: “Đó là giả dối.”
Úc Ngạn lắc đầu không tán đồng: “Giả dối và ác thật, em chỉ có thể làm được hai điều này thôi, anh chọn đi.”
Chiêu Nhiên không biết làm sao, ít nhất thì đó cũng là điều tốt, không thể đòi hỏi quá nhiều ở Úc Ngạn.
Liên tiếp mấy ngày liền, Chiêu Nhiên đều cùng Úc Ngạn đi tuần tra khắp các con phố, tổ tuần tra Subway cũng đã khôi phục lại công việc hàng ngày, những dị thể ẩn nấp trong các góc khuất của thành phố giảm đi nhanh chóng, người dân về cơ bản đã quay lại công việc và cuộc sống bình thường.
Hơn nữa, hình như trên cả nước đang cùng say mê một chương trình thời sự, đó là xem cựu tổ trưởng và tổ trưởng hiện tại của Tổ trật tự khẩn cấp đi nhặt ve chai, tay quỷ kẹp lấy ném những dị thể gây rối khắp thành phố vào giỏ thu dọn chúng, khiến khán giả cảm thấy vừa thoải mái vừa an tâm.
Không ít người nghi ngờ về thân phận dị thể của Chiêu Nhiên, nhưng đoạn video ghi lại toàn bộ quá trình từ khi Chiêu Nhiên ở dạng người đến khi hóa thành quái vật đóng cửa đã được tổ công nghệ thông của Subway tranh nhau phát trên các phương tiện truyền thông, lời giải thích từ bộ phận PR của Subway như sau: Tổ trưởng tổ trật tự khẩn cấp Úc Ngạn có năng lực xuất chúng, đã thuần phục được dị thể cấp cao, giúp người dân thành phố Hồng Ly có đời sống ổn định.
Dù vậy, chủ đề được bàn luận nhiều nhất vẫn là về Chiêu Nhiên, anh vừa là cựu tổ trưởng tổ trật tự khẩn cấp vừa có thể hóa thành quái vật đóng cánh cửa tai họa, quan trọng nhất là khuôn mặt của anh rất hợp với thẩm mỹ của loài người, ở những thành phố chưa bị dị thể tấn công nghiêm trọng, nhiều người vẫn còn mơ hồ về khái niệm dị thể, họ chỉ thấy Chiêu Nhiên như một đấng cứu thế với hàng loạt hành động của mình, và reo hò muôn năm cho quái vật hồng.
Tên tuổi của Chiêu Nhiên đã vang dội như tuyết trắng rơi vào khắp mọi nhà, nhưng chỉ có bản thân anh vẫn không hay biết gì, vẫn nhàn nhã tuần tra các con phố trong hình dạng con người, tránh làm mình quá nổi bật giữa đám đông. Khi đi ngang qua một quán ăn, chiếc TV trước cửa đang phát tin tức.
Thực ra, một giây trước TV trong cửa kính vẫn đang phát đoạn video quái vật hồng nhặt ve chai, nhưng khi Chiêu Nhiên bước tới, bỗng xuất hiện một tin tức đặc biệt.
Bệnh viện thành phố Hồng Ly cuối cùng cũng đã chào đón đứa trẻ sơ sinh đầu tiên kể từ khi thảm họa xảy ra. Người cha đứng bên giường sản phụ, ôm cô con gái mới chào đời và người mẹ khóc nức nở, người thân của họ cũng vui mừng tột độ trước ống kính.
“À, không tệ nhỉ. Mọi thứ cũng đang dần ổn định,”
Một bản tin khác vào buổi trưa cho biết, một tên tội phạm truy nã đang lẩn trốn đã bị Cục Diều Hâu bắt giữ, tên tội phạm này đã phạm nhiều tội ác, trong thời gian lẫn trốn đã cưỡng hiếp và giết chết một cô bé 13 tuổi. Cảnh sát đã phục kích nhiều ngày, cuối cùng bắt được gã ta tại một quán bar ngầm.
“Là gã à,” Úc Ngạn bước đến bên cạnh Chiêu Nhiên, khoanh tay dựa vào bồn hoa cùng anh xem TV trong cửa kính, “Em nghe cô Hai nói, tên này biết mình khó thoát tội nên uống thuốc diệt cỏ để tự sát, nhưng cảnh sát Diệp đã cứu gã, đưa gã đến bệnh viện rửa dạ dày, nhưng cũng vô ích, miệng, thực quản và ruột của gã đều bị loét, các cơ quan nội tạng tổn thương và suy yếu, mỗi ngày đều phải chịu đựng đau đớn, chỉ muốn chết đi. Nhưng cảnh sát Diệp lại không cho phép, còn mời đồng nghiệp có khả năng trì hoãn cái chết, buộc gã phải sống đến khi ra tòa, tội gì cũng phải tính hết, không thể bỏ sót.”
“Em cũng biết mà, cảnh sát Diệp tuyệt đối không bao giờ khoan nhượng, cô ấy quá chính trực và rất cố chấp.”
“Em vốn không quan tâm những chuyện này mà,” Chiêu Nhiên giơ tay đặt lên đầu Úc Ngạn, “Đổi tính rồi à? Hay là em quen ai trong số đó?”
“Bức tượng <Cô gái đi trong đêm> ở Tháp Nghiêng, được bộ trang phục thợ săn ma Vương triệu hồi, bức tượng cầm đèn pin đó đã giúp em trong kén, giờ chắc cô bé ấy đã hoàn thành công việc của mình, đạt được ước nguyện.”
Hai người đứng xem TV thêm một lúc rồi cảm thấy chán nên rời đi, vừa rời chân, trên TV lại phát sóng đoạn phim về hành đồng cứu thế quái vật hồng.
“Em đã xin ông chủ nghỉ phép năm chưa? Mùa này rồng đang di cư, ở Thế Giới Mới có một nơi rất đẹp, nếu lỡ thì phải chờ đến lần di cư tiếp theo,” Chiêu Nhiên nghiêng người khẽ mời, “Mời em hẹn hò với anh.”
Anh vẫn rạng rỡ dưới ánh nắng đầu hạ, mái tóc dài đỏ tươi không hề phai màu.
Úc Ngạn thất thần nhìn khuôn mặt của anh, tâm trí mơ màng trước sắc đẹp, lập tức đồng ý: “Em ngang ngược xin nghỉ thì ông chủ cũng chẳng làm gì được em.”
Lúc hai người đi tuần tra qua công viên trung tâm, Chiêu Nhiên nghe thấy có người gọi tên Úc Ngạn, anh ngoảnh đầu nhìn quanh, thấy một người phụ nữ dắt theo cậu con trai nhỏ, vừa vẫy tay chào họ vừa chạy đến.
Chiêu Nhiên nhận ra gươm mặt người phụ nữ. Sắc mặt anh thoáng thay đổi, nụ cười dần biến mất.
Úc Ngạn cũng quay người lại, sau khi nhận ra người mẹ nở nụ cười rạng rỡ, đồng tử y hơi co lại.
“…Ừm, lỡ mất mùa di cư của rồng cũng không sao, chờ lần sau cũng được.” Chiêu Nhiên tinh ý đi thêm vài bước, giữ một khoảng cách nhất định để tránh bị nghi ngờ.
“Ngạn Ngạn, thật sự là con sao? Đã sáu bảy năm rồi, không ngờ còn có thể gặp lại.” Người mẹ nhanh chóng bước tới, bảo cậu con trai nhỏ gọi người: “Gọi anh đi con.”
Cậu bé cầm trên tay cây kẹo bông gòn hình gấu mẹ mua cho, nhìn tấm thẻ công tác trên ngực Úc Ngạn, nhỏ giọng thắc mắc: “Đây là tổ trưởng Úc trên TV mà mẹ.”
Chiêu Nhiên bước tới đứng dưới tán cây xa xa, rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa, lặng lẽ quan sát họ.
Nhưng không ngờ Úc Ngạn lại nhìn thẳng phía trước, không nói một lời lướt qua người mẹ và cậu em trai.
Y cứ thế bước tới chỗ Chiêu Nhiên làm Chiêu Nhiên rất bất ngờ, anh vội dập tắt điếu thuốc vừa châm, ném vào thùng rác.
“Ai thế?” Chiêu Nhiên biết rồi còn hỏi.
“Một người dân dẫn con đi dạo thôi.” Úc Ngạn không biểu lộ cảm xúc, giọng nói cũng không có chút biến đổi nào.
“…” Chiêu Nhiên ôm vai y đi về hướng khác, liếc mắt nhìn hai mẹ con phía sau, họ vẫn đứng yên tại chỗ, không đuổi theo.
“…Giữa hai người không có hận thù, chỉ có nuối tiếc.” Chiêu Nhiên không kìm được mà an ủi, anh nhìn xung quanh một lúc, vừa hay thấy có một xe bán hàng gần đó, bèn tới mua một cây kẹo bông gòn hình trái tim màu hồng rồi đưa cho Úc Ngạn, sau đó nắm lấy tay kia của y.
Úc Ngạn siết chặt tay anh, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra rồi ngước mí mắt lên: “Em không có nuối tiếc, thứ duy nhất nuối tiếc là cái cơ thể yếu đuối ngày xưa thôi. À, tcòn một điều tiếc nuối nữa, đó là chưa từng làm tình với quái vật hồng bán quái hoá.”
–