Vỏ kén bắt đầu tan rã từ mái vòm, những sợi tơ kén tan thành các mảnh vụn phát sáng màu hồng nhạt, từng mảnh một dần hòa nhập vào cơ thể của Chiêu Nhiên.
Khi kén tan rã, các vỏ ốc tinh thể gắn trong tơ kén lần lượt rơi xuống, Chiêu Nhiên nằm yên trên mặt đất, những vỏ ốc tinh thể trong suốt rơi rụng rải rác xung quanh anh, làm nền cho cơ thể tái nhợt đang dần hồi phục sức mạnh
Ánh nắng chiếu qua khe hở của vỏ kén, soi rọi lên mái tóc dài bạc trắng phai màu của Chiêu Nhiên, nhưng dưới sự nuôi dưỡng của các mảnh vụn kén, những lọn tóc rối bù bắt đầu phát ra ánh hồng rực rỡ.
Những vết thương trên người anh nhanh chóng lành lại, ngay cả vết thương tàn khốc vừa bị móc ra hai viên hạch cũng lành lặn như xưa.
Dưới cơ thể đang say ngủ của anh, một tia sáng vàng tỏa ra hình thành đồ đằng mặt trời, đồ đằng vàng tượng Phật quay tròn phát ra tiếng ù ù, dấu ấn mặt trời trên ngực Úc Ngạn cộng hưởng với nó, cũng tạo thành một đồ đằng mặt trời xoay tròn khác dưới chân.
Úc Ngạn bước tới phía trước, mặt trời xoay tròn dưới chân cũng di chuyển theo, khi y đến gần Chiêu Nhiên, khoảnh khắc hai đồ đằng mặt trời xoay tròn chạm vào nhau, viền ngoài của chúng ăn khớp với nhau như những bánh răng định mệnh, bắt đầu quay đồng bộ cũng đồng thời thắp lên những điểm sáng vàng rực rỡ.
Bên ngoài hố tinh thể, những binh sĩ cầm súng chuyển từ trạng thái báo động cấp một chuyển sang hạ nòng súng xuống, tháo kính râm để ngắm nhìn cảnh tượng chấn động trước mắt. Tiểu Quỷ Rắn Đen quay đầu ngước nhìn, dị thể trẻ tuổi chưa từng chứng kiến cảnh tượng hóa bướm, chỉ cảm thấy ngài Hi Hòa giờ đây tỏa sáng hơn bao giờ hết.
Kỷ Niên thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống đất lau mồ hôi lạnh trên trán, lúc này Ung Trịnh mới nhận ra bàn phím của mình bị đập nát, xót xa hít một hơi.
Chung Ý Thâm ngước nhìn cảnh tượng những mảnh vụn ánh sáng vàng rơi rụng khắp bầu trời, mơ tưởng mong ước ngắm nhìn một lúc rồi cất đi chiếc đèn biển sâu, thành công lui binh. Lần sau gặp lại Úc Ngạn, đó sẽ là lúc đối phương thực hiện lời hứa.
Tiểu Ngạn vứt gậy bóng chày xuống, vội vàng chạy đến bên Chiêu Nhiên, ngồi xổm xuống cạnh mái tóc dài mềm mại đỏ tươi của anh, cẩn thận vuốt ve từng ly từng tí, trong tóc lập lòe những mảnh vàng nhỏ, ánh lên lấp lánh.
“Xinh đẹp quá.”
Úc Ngạn vẫn đứng lặng nhìn, cho đến lúc này y vẫn chưa hoàn toàn nhận thức được giấc mơ cuối cùng mà y đã dành nửa đời để thực hiện, giờ đã trở thành hiện thực.
Tiểu Nhị tiến lại gần bên y, hai tay chống lên gậy quý ông, chiếc đồng hồ trên bộ lễ phục nhà ảo thuật đã kết thúc đếm ngược, trở về vị trí 0: “Linh hồn lang thang làm sao có thể khế ước với dị thể? Chuyện đó mà cậu cũng tham gia, trí tuệ và sức mạnh của cậu rõ ràng kém xa chúng tôi, tôi thật sự không cam lòng.”
“Tôi không biết phải mong cậu làm gì, có lẽ tôi chỉ hy vọng cậu từ chối kéo tôi ra đây, chúng ta sẽ không ai có được anh ấy, cuộc đời này chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, coi như tôi phí công vô ích.”
“Nhưng tôi cũng đã hiểu, chúng tôi đều chỉ là những kẻ qua đường, cuối cùng thì cả kẻ liều lĩnh nhanh nhẹn hay kẻ cố chấp khôn ngoan đều không bằng cậu.”
“Cậu đã lấy được trang phục sợ săn Ma Vương rồi, lần tới đến Tháp Nghiêng, hãy tiêu diệt tôi hoàn toàn. Tôi đã nhìn thấy câu trả lời của thế giới này, chẳng còn gì luyến tiếc nữa.”
Đồ đằng mặt trời trên mặt đất biến mất, những hoa văn và ánh sáng cuối cùng khóa lại trên ngực Úc Ngạn, tượng trưng cho việc hoàn thành khế ước.
Ngón tay của Chiêu Nhiên khẽ động, anh tỉnh dậy từ giấc ngủ say, chống tay xuống đất ngồi dậy, mái tóc dài xoăn đỏ rực rung lên, thi thoảng rơi ra những mảnh ánh sáng vàng.
Khi mở mắt ra, người đầu tiên anh nhìn thấy là Úc Ngạn trong bộ trang phục săn ma vương, vạt áo đen đỏ tả tơi bị lửa ma trơi thiêu đốt tung bay phấp phới. Trong lòng anh nghĩ thì ra sứ giả địa ngục cũng có thể đặt đồ may riêng, may mà khi còn sống anh đã làm không ít việc tốt, đây là điều anh xứng đáng được nhận.
Ánh mắt anh chuyển sang trái, thấy Tiểu Nhị trong bộ lễ phục nhà ảo thuật.
Anh sững lại rồi bỗng nhiên lại nhìn thấy Tiểu Ngạn đứng gần nhất đang lén lút vuốt tóc mình, cậu mặc mũ trùm đánh nhánh. Tiểu Ngạn bị anh nhìn chằm chằm, cắn môi kéo dây khóa lên cao nhất, dây kéo kêu meo một tiếng.
Chiêu Nhiên sờ lên trán, nhắm mắt lại rồi lặng lẽ mở ra lần nữa. 1, 2, 3, số lượng vẫn không thay đổi.
Chiêu Nhiên ngỡ ngàng, đứng dậy quay đầu nhìn mọi thứ xung quanh — chỉ còn một vòng kén thấp bé còn sót lại, máy gacha nhuốm máu, nhóm binh sĩ cầm súng, vòng sao trên trời nối liền với ánh nắng mặt trời và đôi mắt rực sáng đầy tôn sùng của Tiểu Quỷ.
“…” Chiêu Nhiên cúi xuống nhìn vào lòng bàn tay đeo găng tay nửa bàn, mọi cảm giác yếu ớt và đau đớn luôn ám ảnh anh giờ đã hoàn toàn biến mất, anh không còn cảm nhận được sự tồn tại của dị hạch nữa, cơ thể anh giờ vô cùng nhẹ nhõm, tựa như đã hoàn toàn thoát khỏi năm chiếc gông xiềng xích kìm hãm sức mạnh bên trong.
Và người anh hùng đã tháo gỡ năm chiếc gông xiềng xích ấy, đang ở ngay trước mắt.
Úc Ngạn lẩm bẩm: “Qua cửa rồi.” Cơ thể vốn đã kiệt quệ không còn khống chế nổi mà đổ về phía trước, Chiêu Nhiên vội vàng đỡ lấy y, trên người tỏa ra mọc ra những sợi tơ tinh thần đỏ như máu, từ khắp các lỗ chân lông đâm vào trong cơ thể Úc Ngạn, truyền vào chất dịch không màu lây nhiễm, chữa lành những nội tạng bị tổn thương và xương gãy.
“Vết thương nặng quá. Em… dựa vào đâu mà đứng vững vậy…?” Chiêu Nhiên cúi xuống nâng mặt y lên, dùng mu bàn tay lau đi vết máu bẩn, gạt đi những giọt máu và nước mắt chảy ra do liên tục đổi hạch ở xung quanh hốc mắt trái.
“Adrenaline? Em cũng không biết nữa.” Úc Ngạn thừ người trả lời.
Sau khi dị thể hóa bướm, khả năng hồi phục bằng chất dịch không màu lây nhiễm mạnh hơn trước, Úc Ngạn cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Đôi mắt mờ đục của y vừa trong lại thì đột nhiên nghiến răng đầy quyết tâm, dùng đầu húc mạnh vào Chiêu Nhiên, nhân lúc anh ngã ngửa ra đất, y nhảy lên bụng anh giẫm hai cái thật mạnh rồi ngồi xuống.
Thanh máu dày đặc gấp đôi trên đầu Chiêu Nhiên hiển thị anh chỉ giảm 0,0001 điểm sát thương và đã bị lớp khiên chặn lại.
“Anh thật đáng chết, em sẽ mãi mãi hận anh.” Cuối cùng Úc Ngạn quỳ gối trên người anh, hai tay túm lấy cổ áo đồng phục trợ lý của Chiêu Nhiên, nhắm mắt lại, “Quái vật không có trí tuệ, anh dựa vào đâu mà dám nghi ngờ em…”
“Quái vật nào biết đánh giá sức mạnh của anh hùng chứ? Chẳng phải mấy con boss trong game khi xuất hiện đều tự tin mình sẽ chiến thắng sao…” Chiêu Nhiên xoa đầu y, “Anh đã coi thường em, xin lỗi em, xin lỗi.”
“Bây giờ không có thời gian để tính sổ với anh, về nhà rồi tính tiếp.”
Tiểu Ngạn đứng từ xa, Tiểu Nhị lặng lẽ quan sát họ, cảm giác phấn khích sau khi vượt qua cửa tử và lật ngược tình thế khiến cậu đồng cảm, ngoại trừ việc… chiến thắng này không thuộc về mình.
Cảm nhận được ánh mắt của hai Bồ Hóng còn lại đang hướng về mình, Chiêu Nhiên nhìn về phía họ, đôi tay quỷ được triệu hồi mọc lên từ mặt đất, móng vuốt màu đen tím biến thành những bàn tay mềm mại, dịu dàng cuốn lấy họ.
“Úc Ngạn. ” Chiêu Nhiên dịu dàng gọi tên họ.
Tiểu Nhị ngồi xổm xuống, đặt gậy quý ông sang một bên, úp mặt vào khuỷu tay. Bỗng cậu cảm nhận được một luồng hơi ấm bao quanh cơ thể, cậu mở mắt ra mới phát hiện mặt đất dưới chân mình cũng xoáy lên một vòng ánh sáng mặt trời, trong thoáng chốc cậu nhìn thấy Chiêu Nhiên thuộc về mình xuất hiện trước mắt, đôi tay ấy xuyên qua hư không, ôm cậu vào lòng.
Đôi môi Tiểu Nhị run rẩy, ôm chặt bóng dáng hư ảo đó, nước mắt tuôn trào: “Em rất nhớ anh.”
Còn Tiểu Ngạn thì nhìn thấy du thuyền Muses đang tiến lại từ đường chân trời xa xôi trên biển, đồ đằng mặt trời dưới chân Tiểu Nhiên với mái tóc dài tung bay trên boong tàu tương ứng với mình từ xa.
“Úc Ngạn.”
Người kia gọi tên của mình.
*
Bệnh viện tràn ngập mùi thuốc sát trùng, Nặc Lan mở mắt, chiếc đèn chùm trên trần nhà đập vào mắt cô.
Cơ thể không có cảm giác gì khó chịu, cô ngửi thấy mùi bệnh viện quen thuộc nhưng lại không nhớ nổi tại sao mình lại nằm ở đây.
Cô nghiêng đầu nhìn thấy Phượng Hí nằm trên giường bệnh bên cạnh, đắp một tấm chăn mỏng trên người, bờ vai vốn dĩ đã bị nghiền nát nay đã hồi phục hoàn toàn, không còn vết thương nào.
“Nghiền nát?” Nặc Lan dồn sức ngồi bật dậy, mái tóc đen xõa xuống sau lưng, cô sờ nắn các khớp và da thịt trên cơ thể mình, không còn chút đau đớn nào.
Cô vội vã nhặt chiếc điện thoại bên cạnh gối lên, ngón tay chạm vào một vật lạ nằm trên đó.
Đó là một viên hạch vàng cấp ba đã được lau sạch, Roulette. Dưới hạch là một tấm bùa cảm ơn giấy vàng chữ đỏ.
Tương tự, bên cạnh gối của Phượng Hí cũng có một tấm bùa cảm ơn, trên đó đặt một viên hạch vàng cấp ba, lá cờ thần chiến tranh và thanh đao đường đen Tử Phi Ngư nằm gọn bên cạnh.
Cô bé quá mệt mỏi, trở mình mà vẫn chưa tỉnh lại.
“Thành công rồi?” Nặc Lan nhặt viên hạch vàng và lá bùa lên, lấy tay che miệng, nước mắt lưng tròng.
Trong điện thoại, hai anh em JS đang ngó qua màn hình để xem viên hạch vàng tượng Phật cấp ba. James chỉ mới được lắp ghép một nửa, phần dưới vẫn còn đang trong tình trạng vỡ vụn, cậu vươn tay chạm vào mặt ngoài viên hạch vàng ấm áp, Salanka ngạc nhiên nói: “Đây là phần thưởng dành cho chúng ta à.”
*
Cuộc chiến ở Biển Băng Địa Cực đang diễn ra ác liệt, tình hình không mấy khả quan.
Mặc dù đồng hồ đếm ngược đang xoay tròn trên bầu trời tạo ra áp lực rất lớn cho họ, nhưng gia tộc Hoa Hành vẫn không rút lui, mà chọn cách tấn công toàn lực, quyết tâm san bằng Biển Băng Địa Cực trước khi kết thúc đếm ngược 73 phút.
Chỉ huy của họ là nghệ sĩ âm nhạc Sivoric, với hạch trang bị – đàn vi-ô-lông cấp vàng có thể gia tăng đáng kể sức chiến đấu của tất cả các loài thực vật trong phạm vi bức xạ khi chơi, việc đưa ra quyết định tấn công mạnh mẽ cũng đòi hỏi sự dũng cảm và quyết đoán.
Gia tộc Nhật Ngự thì sĩ khí suy sụp, đang chìm trong đau buồn vì thành viên nhỏ tuổi nhất trong gia tộc sắp qua đời, sự xuất hiện của Úc Ngạn không tăng thêm bao nhiêu lòng tin, vì Nhật Ngự Hi Hòa quá mạnh, chênh lệch sức mạnh quá lớn, khả năng thành công rất nhỏ.
Và thực tế đã chứng minh điều đó.
Kết thúc 73 phút đếm ngược, biển băng thê lương im lặng như tờ, không ai xuất hiện từ vòng xoáy của mắt dịch chuyển và đấng cứu thế của gia tộc Nhật Ngự cũng không đến như đã hẹn. Trên bầu trời, những vầng cực quang vàng nhấp nháy không rõ nguyên nhân.
Mười lăm phút sau khi kết thúc đếm ngược, gia tộc Hoa Hành bắt đầu tổng tấn công.
Những dây leo Nhẫn đông to bằng thân cây trải dài qua biển, phủ kín mặt băng một màn xanh, còn côn trùng và chim chóc của gia tộc Hoa Hành đổ xô ra, đội hình dày đặc che khuất vòng sao trên bầu trời.
Cáp Bạch ngước nhìn đồng hồ treo lơ lửng trên cao, đồng hồ đã ngừng đếm ngược, anh ta khẽ mắng: “Tên khốn này… lần này không đánh cũng phải đánh. Xá Xá Già đâu rồi?!”
Thỏ khổng lồ Xá Xá Già đang nằm dài trên băng, miệng ba múi nhai lá của hoa hồng thủy tinh để lấp đầy bụng, cô nghỉ ngơi dưỡng sức, hoàn toàn không có ý định lao vào trận chiến.
“Anh cũng hiểu, giờ quyết chí tiến lên chỉ dâng mạng vô ích thôi.” Xá Xá Già vừa nhai lá vừa nói, “Nếu út cưng không đến thì đừng ai lên.”
“Thời gian thỏa thuận đã qua rồi.” Thực ra Cáp Bạch đã cảm nhận được sự dao động mạnh mẽ từ phương Nam xa xôi truyền đến nhưng anh ta vẫn không dám chắc liệu những gợn sóng mang hy vọng ấy thực sự có nghĩa gì.
Trời đất mờ tối, vòng xoáy ở trung tâm mắt dịch chuyển trên sông băng bỗng nhiên tăng tốc.
Những gợn sóng màu vàng lấp lánh tỏa ra từ nơi đó, nhóm thân tộc Nhật Ngự đồng loạt cảm nhận được sự cộng hưởng mạnh mẽ và lời triệu tập, họ không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía đồ đằng con mắt dựng đứng trên sông băng biển cực.
Một lọn tóc dài màu hồng nhạt phấp phới trong gió, một quái vật tươi đẹp hoa lệ bước ra khỏi vòng xoáy, theo sau là Quỷ Hủy Nha.
Chiêu Nhiên đang trong trạng thái bán quái hóa, mái tóc dài màu đỏ tươi kéo lê trên mặt đất, chiều cao của anh đạt tới 2,4 mét, trước đây ở trạng thái bán quái hóa, anh chỉ là bộ xương hồng, nhưng giờ đây máu thịt đã tái sinh, khuôn mặt trắng muốt, đôi mắt như ngọc, cánh tay và chân đều thon dài, phần cuối cánh tay chuyển từ màu trắng sang móng quỷ đỏ sẫm.
Úc Ngạn ngồi trên vai anh trông vô cùng nhỏ bé, y ngước nhìn chiếc đồng hồ đã dừng đếm ngược trên bầu trời, nhỏ giọng phàn nàn: “Đến trễ rồi, xấu hổ quá, tất cả là tại Tiểu Nhị thích làm màu.”
“Mọi người ước hẹn thời gian?” Chiêu Nhiên cũng chú ý đến dấu vết còn sót lại trên bầu trời.
“Đúng vậy, Tiểu Nhị đã để lại đếm ngược 73 phút trước khi đi, khoe khoang khoác lác khi thời gian kết thúc sẽ quay lại đánh bại chúng. Xem ra cậu ta cũng chẳng phải là người tính toán không bao giờ sai.”
“Cậu ta đã không tính thời gian chúng ta quay lại bệnh viện cứu người.”
Lúc quái vật di chuyển, mái tóc dài xoăn hồng nhạt đung đưa, rải xuống những ngôi sao vàng.
Úc Ngạn nghịch tóc dài của anh: “Kho vật phẩm da dẻ của anh đẹp thật, em cũng muốn mặc thử.”
Quái vật nâng móng vuốt đỏ sẫm lớn như lá cây nhiệt đới nhón lấy một ít ánh vàng từ ngọn tóc rồi rắc lên mái tóc Úc Ngạn, khiến nó cũng trở nên sáng lấp lánh.
Úc Ngạn cầm cuốn sách ma thuật bìa cứng của gia tộc Nhật Ngự và Hoa Hành, bắt đầu lật đọc từng trang.
Giới thiệu vắn tắt Gia tộc Nhật Ngự – thành viên nữ:
Mẹ Băng Biển Cực, Golija, tên đầy đủ là Nhật Ngự Hoang Hải, đứng đầu trong số nữ thân tộc, là thủ lĩnh của gia tộc Nhật Ngự, bà là con sứa khổng lồ với toàn thân màu xanh huyền bí, có khả năng liên kết cảm giác để tạo ra ảo cảnh, giúp mỗi con non chưa bước vào kỳ trưởng thành trong gia tộc thực hiện một ước vọng.
Hoa hồng Thủy Tinh, Dung Dung Nguyệt, tên đầy đủ là Nhật Ngự Nguyệt Hành, đứng thứ hai trong các nữ thân tộc, là một chiến binh khống chế, sử dụng nhừng cành chắc chắn và gai nhọn sắc bén làm vũ khí, cành lá đóa hoa có mặt ở khắp nơi, vừa có khả năng giới hạn sức mạnh vừa có khả năng tấn công. Có thể lưu trữ ký ức trong nụ hoa, Hoa mộng có thể phát lại những cảnh tượng mà chị đã chứng kiến. Cành cây mục nát sẽ hóa thành đom đóm xanh.
Huyền Linh phát nổ, Linh Linh Bạo, tên đầy đủ là Nhật Ngự Huyền Linh, đứng thứ ba trong các nữ thân tộc, là một pháo thủ ngư lôi dưới đáy biển, là một cổ thụ sinh trưởng dưới đáy biển, cây kết quả thành hình tròn trong suốt, trong quả chứa đầy dung dịch axit áp suất cao phát sáng, khi bị va chạm quả sẽ phát nổ sau ba giây.
Ác Mộng U Linh, tên đầy đủ là Nhật Ngự U, đứng thứ tư trong các nữ thân tộc, là một sát thủ vô công rồi nghề tụ tập thành đàn dưới đáy biển, bản thể của cô là những con sứa độc nhỏ bé nhưng vô cùng đông đảo, chúng trôi dạt không mục đích dưới đáy biển, một khi đã bám vào mục tiêu, chúng sẽ như cơn ác mộng u linh không chết không ngừng, hàng loạt sứa độc nhỏ rực rỡ màu sắc kéo đến, tra tấn mục tiêu cho đến chết.
Cá Sấu Cổ Đại, tên đầy đủ là Nhật Ngự Mai, đứng thứ năm trong các nữ thân tộc, là một chiến binh cận chiến bùng nổ, cá sấu khổng lồ có toàn thân đen nhánh, thường sống trong các đầm nước ngọt sâu, mỗi lần ăn có thể duy trì năng lượng trong nhiều năm, nằm ngủ dưới đáy nước suốt hàng năm trời khiến mọi người thường lo lắng sợ cô đã chết. Lực cắn khủng khiếp của cô có thể nghiền nát cả những tàu thủy khổng lồ.
Thỏ Tuyết Băng Cực, Xá Xá Già, tên đầy đủ là Nhật Ngự Xá Xá Già, đứng thứ sáu trong các nữ thân tộc, là một chiến binh tiên phong, là một cô thỏ khổng lồ có bộ lông thay đổi màu sắc theo nhiệt độ môi trường, sợ lạnh, bộ lông mềm mại có thể chống chịu sát thương và cũng có thể cất giấu vật phẩm để vận chuyển. Lực va đập kinh người, cô tự nhận mình đã từng đấu tay đôi với gấu Bắc Cực và húc bay nó đến Nam Cực, nhưng tính xác thực chưa được kiểm chứng.
Giới thiệu vắn tắt Gia tộc Nhật Ngự – thành viên nam:
Sò Băng Mắt Ma, Cáp Bạch, tên đầy đủ là Nhật Ngự Bách Mục, đứng đầu trong các nam thân tộc, có khả năng khống chế mạnh mẽ, bản thể là một chuỗi nhãn cầu, thường trú ngụ trong vỏ sò khổng lồ, khi nhãn cầu đối diện với mục tiêu, mục tiêu sẽ bị định thân hoàn toàn cho đến khi rời mắt, nhưng những nhãn cầu ấy sẽ bám theo ánh nhìn của mục tiêu khiến họ khó mà thoát thân.
Xạ Thủ Băng Tiễn, tên đầy đủ là Nhật Ngự Lăng, đứng thứ hai trong các nam thân tộc, anh là một xạ thủ tầm xa, bản thể là một con cá bắn nước trong suốt, có khả năng hút nước ngọt đã lọc vào khoang cơ thể rồi nén lại, sau đó bắn ra những mũi tên băng từ miệng, mỗi lần tích đầy nước ngọt, anh ta có thể bắn ra liên tục 20 mũi tên băng.
Tổ Đom Đóm Cỏ Mục, tên đầy đủ là Nhật Ngự Khô, đứng thứ ba trong các nam thân tộc, là một sát thủ lính gác, những con đom đóm xanh tia chớp có mặt khắp nơi, khi ánh sáng lụi tắt chúng có thể hoàn toàn ẩn giấu mọi dấu vết, thường trú ẩn dưới tán lá của Hoa Hồng Thủy Tinh, chờ khi hoa hồng xông vào trận địa địch, chúng sẽ bay ra từ dưới tán lá để thu hoạch, khi chết xác của chúng sẽ chìm vào hệ rễ của Hoa Hồng Thủy Tinh, giúp cây phát triển tươi tốt hơn.
Dòng Sông Không Tan, tên đầy đủ là Nhật Ngự Bất Hóa Xuyên, đứng thứ tư trong số các nam thân tộc, có khả năng phòng thủ cực kỳ vững chắc, triệu hồi và đúc nên những ngọn núi băng tinh thể, không bao giờ tan chảy và kiên cố không thể phá vỡ.
Sói Tuyết Sông Băng, tên đầy đủ là Nhật Ngự Liệp, đứng thứ năm trong các nam thân tộc, là một kẻ ám sát phía sau và một thợ săn xảo quyệt trên đất liền, hắn là con sói cỡ lớn toàn thân xám trắng, tốc độ chạy cực nhanh, giỏi ẩn náu.
Nhựa Bong Bóng, tên đầy đủ là Nhật Ngự Trù, đứng thứ sáu trong các nam thân tộc, có khả năng làm chậm đám đông, bản thể là nhựa cây màu vàng chảy từ thân cây Nhật Ngự Huyền Linh, Nhật Ngự Huyền Linh bị thương càng nặng, lượng nhựa cây tiết ra càng nhiều, ngăn cản kẻ thù tiếp cận để gây hại cho cây Huyền Linh.
Úc Ngạn ngồi trên vai phải của quái vật, khép lại cuốn sách bìa cứng rồi nhàn nhã đung đưa đôi chân.
“Nhớ hết rồi?” Chiêu Nhiên ngạc nhiên hỏi, “Anh phải mất cả tháng mới nhớ được hết anh chị của mình.”
“Sao đội hình mạnh thế này mà lại bị đè bẹp được nhỉ? Em đã muốn dạy anh vài chiến thuật thú vị từ lâu, nhưng sợ anh dùng chúng để đối phó với em trong kén nên mới nhịn không nói.” Úc Ngạn nhét cuốn sách minh họa cảnh vật vào túi áo quý ông, kéo một lọn tóc dài của quái vật, giơ tay chỉ về phía trước, “Hoa Hành nhỏ bé, thật là nực cười, để em dạy anh cách đánh nát bọn chúng.”