Trong phòng nồng nặc mùi xì gà, một người đàn ông mặc áo choàng tắm nằm dựa trên ghế sofa da thật, mặc dù cơ thể được chăm sóc tốt, nhưng không thể tránh khỏi tuổi tác khiến gã hơi mập mạp mất dáng.
Trên màn hình TV trước mặt Phương Tín đang chiếu một đoạn video, trong video mờ, Phương Nhân mặc áo choàng tắm đang ép một cậu dealer trẻ tuổi xuống đất, nhấc chiếc vali đầy tiền đập vỡ đầu gối cậu ta, rồi kéo cậu lên giường, khi đang vội cởi quần áo thì bị cậu nhân viên đá lật rồi nhân cơ hội chạy trốn, Phương Nhân liền đuổi theo ra ngoài, từ đêm đến sáng cũng chưa về.
Tên ham mê sắc dục suýt nữa thì làm hỏng việc.
Phương Tín không lập tức cử bảo vệ đi tìm người anh vô dụng của mình, ngược lại còn phỉ nhổ một tiếng, không hề tỏ ra lo lắng về an nguy của Phương Nhân.
Trên bàn của ông ta rải rác vài tờ giấy in, trên giấy in hai cột ảnh đen trắng, chụp rõ từng góc mặt lạnh lùng của Úc Ngạn, những tờ giấy khác là ảnh chụp lén trong các hoàn cảnh khác nhau, như trong phòng tắm đơn ở trường lúc Úc Ngạn quay lưng lại với ống kính, nước trong vòi sen xối lên đầu, chảy dọc xuống lưng eo, do nhiệt độ nước giảm đột ngột, phần từ bắp tay phải đến bên cổ cậu nổi lên một hoa văn mặt trời phát sáng.
Hoa văn dấu ấn mặt trời phức tạp được tách riêng ra in phẳng trên giấy.
Phương Tín cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn đến một số điện thoại bí mật không lưu tên: “Cá đã cắn câu.”
Một lúc sau, đối phương trả lời: “Mọi thứ đã sẵn sàng.”
*
Cửa phòng ngủ từ từ mở ra, Tiểu Ngạn dụi mắt bước ra ngoài, Úc Ngạn không có ở phòng khách, chỉ có Chiêu Nhiên ngồi ở bàn ăn, buồn chán dùng nĩa khuấy động trứng ốp la bên cạnh miếng thịt xông khói.
Thực ra anh không ăn nổi, anh cũng cảm thấy tối qua mình rất quá đáng, nhưng lại không tìm được cách để hạ mình, vẫn thói quen giả vờ làm người lớn, người lớn thì không bao giờ chủ động xin lỗi.
Anh lấy lại tinh thần ngẩng đầu lên, phát hiện Tiểu Ngạn đã đứng gần đó nhìn mình, ánh mắt giao nhau, Chiêu Nhiên nghĩ cậu sẽ lại hờn dỗi bỏ đi, còn Tiểu Ngạn thì nghĩ anh sẽ đuổi mình xuống thuyền, nhưng cả hai đều không xảy ra, chỉ im lặng nhìn nhau.
“Nơi này rất nguy hiểm.” Chiêu Nhiên đặt nĩa xuống, ngập ngừng nói.
“Vậy thì sao, nếu không phải sợ anh chết ở đây, em đã không đến nơi quỷ quái ồn ào toàn người là người này.”
“Ha.” Chiêu Nhiên hơi sững sờ, đột nhiên bật cười, đưa tay nắm lấy cổ tay Tiểu Ngạn, kéo cậu ngồi lên đùi mình. “Em sợ anh sẽ chết ư, anh làm em thấy không đáng tin à?”
Cả người Tiểu Ngạn đầy gai, nhưng trong vòng tay của Chiêu Nhiên lại mềm nhũn, có lực nhưng không thể dùng được: “Anh nghĩ mình đáng tin lắm sao? Đồ quái vật ngu ngốc đầy sơ hở.”
“Vậy thì ở lại giúp anh.” Chiêu Nhiên tựa cằm lên vai cậu, thì thầm bên nói bên tai, “Tối qua em làm rất tốt, Phương Nhân mất tích, em trai ông ta – Phương Tín chắc chắn sẽ truy cứu, có thể tạm thời ngăn cản Phương Tín giao dịch với khách VIP trên thuyền, tránh cho công thức dược phẩm bị lộ trước khi anh tìm thấy.”
Tiểu Ngạn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày Chiêu Nhiên tiết lộ kế hoạch và công việc cho mình, vì trong mắt anh cậu luôn non nớt, không thể tự gánh vác, không có khả năng chia sẻ nguy hiểm với anh.
“Biểu cảm sẵn sàng chết của em, làm anh thấy rất đói.” Chiêu Nhiên vòng tay ôm cậu từ phía sau, ngửi mùi hương trên cổ cậu, “Chiếc thuyền này khiến anh rất khó chịu, tinh thần mệt mỏi, xin em bảo vệ anh.”
“Ò, được.” Tiểu Ngạn cắn môi, gò má đỏ bừng, đầu óc choáng váng gật đầu, sự giận dỗi tích tụ suốt đêm đều tan biến hết.
*
Vốn tưởng chuyện Úc Ngạn không về ngủ giấu được mọi người, nhưng cuối cùng lại bỏ sót một chi tiết, số lượng đồ dùng vệ sinh cá nhân hàng ngày được cung cấp trong phòng vệ sinh theo số người lại dư ra một bộ, bị đồng nghiệp ở phòng bên cạnh phát hiện rồi báo cáo cho thầy phụ trách.
Trên thuyền, những người cùng nghề không quen biết nhau là mối quan hệ cạnh tranh rõ ràng, ít đi một người, khả năng nhận thêm một phần tiền boa của mình sẽ cao hơn.
Thầy phụ trách vô cùng nghiêm khắc, vừa nghe thấy liền lập tức tới khoang thuyền, lần lượt kiểm tra từng phòng xem ai không có mặt.
Khi đến trước cửa phòng Úc Ngạn, phát hiện cửa bị khóa, bữa sáng vẫn còn nguyên trên khay để trước cửa, xem ra chính là cậu rồi.
Thầy phụ trách lấy chìa khóa dự phòng, vặn khóa cửa hùng hổ đẩy vào, đồng thời rút điện thoại ra, chuẩn bị báo cáo cho bộ phận an ninh.
Mở cửa vào trong, không ngờ người bên trong lại đang ngồi trước bàn, tay cầm một bộ bài poker, thành thạo nhàm chán xáo bài, từ tay trái trượt mượt vào lòng bàn tay phải.
Tiểu Ngạn ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn nhóm người ngoài cửa.
Cậu cúi đầu tiếp tục chơi bài, thờ ơ nói: “Xin chào.”
Thầy phụ trách im lặng, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được, lắp bắp một lúc rồi hắng giọng, gọi vài dealer bao gồm cả Tiểu Ngạn, đi đến sòng bạc làm quen với môi trường làm việc.
Tiểu Ngạn nới lỏng nơ trên cổ, mặt không biểu cảm gì đi theo đoàn người rời đi. Đi qua hành lang dài hẹp của khoang tàu, đi thang máy lên boong nhìn vào con đường nhỏ bên cạnh bể bơi ngoài trời rực rỡ sắc màu, du thuyền đi qua vùng biển nhiệt đới, nhiệt độ dễ chịu, các cô gái mặc bikini bơi lội vui đùa trong làn nước xanh biếc, trở thành một cảnh quan đính kèm tuyệt đẹp.
Trên boong thuyền, có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng cello và organ đang biểu diễn bản nhạc ballet trong nhà hát, đại dương bao la vô tận mang theo chiếc quan tài sống động tuyệt diệu này trôi dạt khắp nơi, đây có lẽ là dáng vẻ của thiên đường, nơi mọi người đột ngột ra đi trong vui vẻ.
Sòng bạc được trang hoàng lộng lẫy, toàn bộ lấy tông đỏ đen làm màu chủ đạo, dải đèn vàng hình vòng cung chiếu sáng ghế sofa bọc da màu đỏ, bàn cược bố trí rải rác, buổi sáng khách đến chơi rất ít, một góc sòng bạc rộng lớn hoa lệ có một người phụ nữ xinh đẹp ngậm điếu thuốc mảnh ngồi bên quầy bar kính đen tuyền, tao nhã nâng ly rượu màu cam lên uống, chuyện trò vui vẻ với quý ông bên cạnh.
Tiểu Ngạn phải nhanh chóng nhớ hết các tuyến đường và chi tiết camera giám sát trong sòng bạc, nhìn như ngơ ngác lơ đãng, nhưng thực tế đầu óc đang hoạt động hết công suất, ghi nhớ tất cả những gì có thể.
Cậu tạm thời thay Úc Ngạn hoạt động công khai với tư cách là một dealer, mục đích là điều tra đối tác giao dịch của Phương Tín, nắm bắt hành tung của gã.
Khi đi ngang qua quầy bar thủy tinh, Tiểu Ngạn tình cờ chạm mắt với người phụ nữ đang hút thuốc kia, cô ta tao nhã nhả một làn khói, quay đầu tiếp tục trò chuyện với người đàn ông bên cạnh.
Nhưng khi Tiểu Ngạn lướt qua cô, cậu bỗng nghe thấy tiếng móng tay cô ta gõ nhẹ vào thành ly, lông mày cậu nhíu lại, sợi dây trong đầu bỗng nhiên kéo căng.
Họ đang giao tiếp bằng mã Morse, nhưng Tiểu Ngạn hoàn toàn hiểu được.
Cô ta nói: “Đã tìm thấy.”
*
Cùng lúc đó, Úc Ngạn đã đổi lại mũ trùm đen nhánh, ẩn mình trong bóng tối trên trần nhà, nhẹ nhàng bước trên các khung thép tiến về nhà hát lớn.
Trong đầu y bất ngờ xuất hiện một phần ký ức về kết cấu bên trong sòng bạc, có lẽ Tiểu Ngạn đã vào sòng bạc rồi, vì Tiểu Ngạn là bản thân y trong quá khứ, nên những kiến thức mà cậu từng nhớ sẽ dần dần được đánh thức trong ký ức của Úc Ngạn.
Giống như đang cập nhật hệ thống trò chơi, Úc Ngạn đang theo dõi những gì Tiểu Ngạn trải qua, cập nhật lại những ký ức trống rỗng của bốn năm trước.
Trong nhà hát lớn các vũ công ballet đang cúi chào cảm ơn khán giả, công nhân vệ sinh mang theo xô nước và cây lau bước lên sân khấu để lau sạch dấu chân và bụi bặm. Trên màn hình bắt đầu chiếu lại các buổi biểu diễn của nhà ảo thuật vĩ đại Charlie Hanna qua các năm.
Trong thời đại mà các vật dẫn dị hạch hoành hành, ai ai cũng có kỹ năng đặc biệt, khiến ảo thuật dần mất đi kỳ diệu và bắt đầu lụi tàn. Nhưng gia tộc ảo thuật Hanna vẫn trường tồn, Charlie Hanna đã khiến cả thế giới kinh ngạc với màn biểu diễn chuyển vật từ xa tuyệt vời.
Trên sân khấu, ông Charlie chọn ngẫu nhiên một khán giả lên sân khấu, yêu cầu họ đánh dấu một vật dụng cá nhân, đặt vào chiếc hộp mà ông đã chuẩn bị, sau đó hỏi khán giả: “Bạn muốn nó xuất hiện ở quốc gia nào, tại địa điểm nào?”
Khán giả nửa tin nửa ngờ lấy ra một chiếc khăn tay, ký tên mình lên đó sau đó nói đại một câu: “Dưới đáy kim tự tháp thủy tinh của viện bảo tàng Louvre ở Paris.”
Ông Charlie mỉm cười vỗ tay, rồi kéo tấm vải nhung bí ẩn ra, mở chiếc hộp trước mặt, lúc này chiếc khăn tay đã biến mất, sau đó ông mở một cuộc gọi video trực tiếp, một người dẫn chương trình đã được sắp xếp từ trước đứng trước kim tự tháp kính của viện bảo tàng Louvre, vẫy chiếc khăn tay có chữ ký của khán giả.
Lúc này khán giả dưới sân khấu vẫn nghĩ người được chọn là tay trong, nhưng ông Charlie lại nhắm mắt chọn thêm vài khán giả khác, có người lấy ra một tờ tiền gấp, có người lấy ra chiếc đồng hồ đeo tay đã bị trầy xước nhiều năm, có người thậm chí lấy ra một quả chuối ăn dở, nhưng không ngoại lệ, những người dẫn chương trình đều tìm thấy đồ của khán giả ở các quốc gia khác nhau.
Mọi người không thể hiểu nổi, thật sự không biết ông ta đã làm điều đó như thế nào, trong khi nhiều người hâm mộ mù quáng tôn thờ, tiếng nghi ngờ cũng ngày càng nhiều, một số người cho rằng tất cả khán giả có mặt ngày hôm đó đều là tay trong, có vẻ như chỉ có cách giải thích này mới đáng tin nhất. Một thời gian dài, mọi người đều khịt mũi xem thường gia tộc ảo thuật Hanna, nghe nói để cứu vãn danh tiếng gia tộc ông Charlie đã chuẩn bị cho chuyến lưu diễn ảo thuật trên du thuyền Muses lần này.
Úc Ngạn nhìn chăm chú vào màn hình đang phát cảnh ảo thuật hào nhoáng, cố gắng tìm kiếm dấu vết gian lận nhưng không thu hoạch được gì, ngoại trừ quả chuối đã oxi hóa chuyển sang màu đen sau khi bị ném đến New Delhi.
Điều kiện duy nhất được biết là lúc này ông Charlie đã gắn hạch nghề nghiệp gia truyền – Nhà ảo thuật, nhưng rất khó nói khả năng cụ thể khi gắn là gì.
Úc Ngạn nhìn đồng hồ, đã gần trưa, nhưng trên thuyền vẫn im ắng lạ thường, vụ mất tích của Phương Nhân như một viên đá rơi xuống biển cả, không ai quan tâm.
Chuyện này rất bất thường, chẳng lẽ mạng sống của anh em lại không quan trọng bằng giao dịch thuốc lần này? Đối tác trong giao dịch thuốc của Phương Tín là ai? Theo lẽ tự nhiên Úc Ngạn bắt đầu nghi ngờ đến chính bản thân nhà ảo thuật.
Đang mải suy nghĩ, đột nhiên đèn chùm pha lê trên trần tắt ngấm, toàn bộ nhà hát chìm vào im lặng và bóng tối.
Úc Ngạn vội vàng lục tìm đèn pin trong túi đeo vai, nhưng cách đó không xa đã thắp lên ngọn nến yếu ớt.
Một ông lão dọn vệ sinh cầm cây nến trắng, bước về phía Úc Ngạn. Ánh nến phản chiếu những nếp nhăn trên gương mặt ông, bóng dáng khom lưng trong ánh sáng mờ ảo khiến Úc Ngạn cảm thấy quen thuộc.
“Đừng sợ,” Ông cụ run rẩy giơ cây nến lên, “Tối nay có buổi biểu diễn ảo thuật, nhà hát đang kiểm tra mạch điện, tắt điện một lúc. May mà tôi lén giấu được hai cây nến.”
Giọng nói già nua dễ gần giống hệt giọng ông cụ đã nói chuyện điện thoại ở bến cảng.
–