“Có ý gì...”
Một câu của Chiêu Nhiên kéo y ra khỏi sự oán giận, khiến y chỉ còn lại mê man.
Chiêu Nhiên vỗ về y đặt con dao xuống, nhưng lại phát hiện ngay cả khi phân tâm suy nghĩ y vẫn không hề thả lỏng tay, nửa não còn lại vẫn đang khống chế hành động ám sát nhanh nhẹn chính xác, điều này loại bỏ khả năng bị phản công sau khi bị kẻ địch làm mất cảnh giác.
Y có thể âm thầm lấy vũ khí khi đang nói chuyện với đối phương, ý thức của những sát thủ này, y không thầy cũng tự thông tỏ.
“Giết anh, em sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa em có tin không?” Chiêu Nhiên dứt khoát dang rộng hai tay, ấn đường nghênh đón mũi dao của y. Khi mềm thì được đằng chân lân đằng đâu, nhưng khi cứng thì lại nổi điên tủi thân, quỷ nhỏ này rất khó dỗ dành.
Quả nhiên Úc Ngạn lọt hố, cẩn thận thu lại sức lực, ánh mắt nghi kị nhìn chằm chằm mặt Chiêu Nhiên.
Đột nhiên Chiêu Nhiên kéo y vào trong vòng tay kẹp chặt lấy y, Úc Ngạn dùng hai tay đẩy mặt anh, liều mạng chống cự, giãy giụa vặn vẹo trong vòng tay anh, cuối cùng cũng mềm lòng tựa đầu vào vai Chiêu Nhiên.
“Đừng quấy, đưa cho anh.” Chiêu Nhiên lấy dùi phá giáp, ném vào ngăn kéo khóa lại, tiện tay cởi áo ngủ dính đầy mồ hôi vắt lên ghế. Người có thể giày vò anh đổ mồ hôi từ đầu đến cuối chỉ có mỗi tên nhóc này.
“Nó thật sự còn sống à?” Úc Ngạn thấp giọng hỏi: “Nó ở đâu?”
Nhìn dáng vẻ y chán nản uể oải rồi lấy lại được hy vọng, trong người Chiêu Nhiên bỗng sinh ra cảm giác vui mừng khó tả, hóa ra sự tồn tại của anh có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của y.
Trên người Chiêu Nhiên chỉ còn lại chiếc áo ba lỗ, khuỷu tay thong dong đặt trên đầu gối, ánh sáng dịu nhẹ của chiếc đèn bàn chia các cơ và đường xương vai thành hai nửa sáng tối.
“Ngoan yêu, em thích nó thật sao?” Chiêu Nhiên nghiêng người về phía trước, cẩn thận hỏi y ở khoảng cách thân mật nhưng không mập mờ.
“Thích.” Úc Ngạn luôn cụp mí mắt xuống, không muốn cũng không dám nhìn anh, “Nó thà bị phơi nắng cũng phải giúp tôi che ánh sáng.”
“Nhưng nó không phải chó con, nó có trí tuệ, nhìn trúng em cũng chỉ vì muốn giao phối với em, không phải muốn làm chó con của em.”
Úc Ngạn im lặng tiêu hóa một lúc, người phỏng vấn nói rất hợp lý, lúc đó quái vật nhiều tay cũng có ý đồ tìm bạn đời rất rõ ràng, y nhìn ra được.
“Nó thích tôi vì điều gì?” Cuối cùng Úc Ngạn cũng chịu nghiêm túc nói chuyện với Chiêu Nhiên về quái vật nhiều tay.
“Nó biết gì về tình cảm của loài người? Từ góc nhìn của nó, em chỉ là một quả cầu bồ hóng màu đen, rất giống với hình dạng của nó, cảm thấy rất hợp đôi, cho nên mới theo đuổi em, em đã bao giờ thấy một đứa trẻ dùng sợi dây treo một tờ giấy trắng vui đùa với bướm trong công viên chưa, con bướm đó xem tờ giấy đó là vợ của nó.”
Úc Ngạn tưởng tượng ra viễn cảnh của con quái vật nhiều tay to lớn, khóe miệng lặng lẽ cong lên.
Chiêu Nhiên xoa mặt, nói y giống như bồ hóng y còn vui vẻ nữa.
“Người phỏng vấn, anh hiểu nó thật ấy.” Úc Ngạn chắp tay đặt lên người Chiêu Nhiên, “Anh dẫn em đi gặp nó được không? Em hứa sau này sẽ nghe lời anh, làm bất cứ chuyện gì anh yêu cầu, tăng ca thứ bảy chủ nhật cũng được.”
“Làm bất cứ chuyện gì anh yêu cầu?” Chiêu Nhiên nhướng mày.
Úc Ngạn chân thành gật đầu.
“Vậy dọn dẹp kệ sách trước đi.”
Cánh cửa kệ sách vừa bị Úc Ngạn đấm vỡ xiêu vẹo sang một bên, một đống sách nằm tán loạn trên sàn nhà.
Úc Ngạn lập tức ngồi xuống đất thu dọn, cất sách vào kệ như cũ, thậm chí còn cẩn thận dùng tuốc nơ vít sửa lại bản lề cửa tủ.
“Thích đến vậy à.” Chiêu Nhiên ôm cằm, có chút ghen ghét, “Anh không tốt sao.”
“Anh cứ đưa em đi tìm nó là được.” Úc Ngạn nghiêm túc nói qua loa.
“Nó muốn em làm vợ nó, em chấp nhận?”
“Em không quan tâm lắm, em chỉ muốn nhìn thấy nó còn sống.”
“Anh còn sống.” Chiêu Nhiên nói.
Úc Ngạn ngừng sửa cửa tủ, quay đầu sững sờ nhìn anh.
Sau đó y chậm rãi buông tuốc nơ vít xuống, sửng sốt một lát: “Đừng nói anh muốn nói nó là anh nha?”
Chiêu Nhiên khoanh tay, “Đúng, đúng vậy đó.”
Sau vài giây im lặng, bầu không khí dường như lại hơi cứng ngắc.
Úc Ngạn đập mạnh chiếc tuốc nơ vít lên bàn, phát ra tiếng tách như búa, Chiêu Nhiên run rẩy theo.
Y giơ tuốc nơ vít lên, dùng đầu chữ thập chỉ vào cằm Chiêu Nhiên, đôi mắt tối sầm: “Anh đang trêu chọc em.”
“Anh không có,” Chiêu Nhiên thẳng lưng, cố gắng tránh xa đầu vít, nửa cười nửa mếu, “Ai lại giả làm thứ xấu xí đó…”
Đầu vít chữ thập đẩy mạnh hơn.
“Được, được, được, em hỏi, em kiểm tra anh, anh trả lời.” Chiêu Nhiên bất lực ngẩng đầu lên.
“Em chặt đứt một tay của quái vật nhiều tay, chém đứt tay trái hay tay phải?” Úc Ngạn lạnh lùng hỏi.
“…” Vẻ mặt Chiêu Nhiên rối rắm, ôm trán, đau khổ suy nghĩ.
“Không nói được à?” Úc Ngạn híp mắt.
Chiêu Nhiên bật cười: “Hôm qua em rụng một sợi tóc ở nhà anh, rụng bên trái hay bên phải? Làm sao anh nhớ được?”
“Được rồi, anh biến về hình dạng ban đầu cho em xem thử.” Úc Ngạn khoanh tay dựa vào bàn đọc sách, xoay tới xoay lui tuốc nơ vít giữa các ngón tay.
“Không biến được, khi trưởng thành, không còn là quả bóng nữa.”
“Nói thẳng ra anh không thể cung cấp bất kỳ bằng chứng nào.”
Chiêu Nhiên vò đầu, lấy máy tính bảng ra tìm hình ảnh, chỉ vào một chú chó con đáng yêu mới sinh: “Nhìn con này.”
“Chó con.”
Y lại vuốt sang một con chó lớn khác, trông hoàn toàn khác với con trước: “Con này thì sao.”
Úc Ngạn trả lời: “Chó sói Séc.”
“Đúng vậy,” Chiêu Nhiên chỉ vào chú chó con mũm mĩm đáng yêu giải thích: “Đây là những gì em nhìn thấy.” Sau đó chỉ vào con chó sói Séc cao lớn mạnh mẽ: “Bây giờ anh như này, khi trưởng thành sẽ trông như thế này, sao anh có thể để biến trở lại được, em biến về dáng vẻ hai tuổi anh xem coi.”
Xì.
Úc Ngạn nhịn không được bật cười, nhưng ngay lập tức về lại vẻ mặt thối, sờ mũi.
Chiêu Nhiên chống đầu gối hỏi: “Cuối cùng cũng tin?”
“Không tin.”
“…” Chiêu Nhiên hít sâu một hơi, anh không thể nghĩ ra biện pháp nào khác chứng minh bản thân. Anh cúi đầu chà sát găng tay. Có cảm giác như vợ mình bỏ trốn theo ai đó, nhưng lại không thể nói ra vợ mình bỏ trốn cùng ai.
“Còn có một chỗ có thể chứng minh.” Úc Ngạn đột nhiên nói: “Nếu trên người anh gắn hạch của nó, thì anh đang gạt em.”
“Ý kiến hay, mặc em khám xét.” Chiêu Nhiên giơ hai tay lên, bình tĩnh chờ y kiểm tra thực hư. Những năm qua anh luôn tìm đủ mọi cách đóng giả thành con người, nhưng không ngờ lại có một ngày anh sẽ phải tìm mọi cách để chứng minh mình không phải là con người.
Úc Ngạn quỳ một chân ở mép giường, dùng đầu tuốc nơ vít nâng áo ba lỗ lên cao, để lộ cơ bụng và lồng ngực trắng như tuyết.
Vết sẹo trên bụng lại nứt ra, vết thương liên tục bị rách xưng mủ. Ngoại trừ hai vết sẹo cũ nông kia, trên người anh không còn chút khuyết điểm nào.
Úc Ngạn nhìn từ đằng trước ra đằng sau, đột nhiên lợi dụng bất ngờ, đánh lén từ sau lưng, bắt lấy cổ tay trái Chiêu Nhiên, mở khóa găng tay rồi giật mạnh găng tay da ra.
Bàn tay trái thon dài mịn màng lộ ra dưới ánh sáng, các đầu ngón tay và đốt xương hồng hào, móng tay được cắt thành hình vòng cung hoàn hảo, trông gọn gàng sạch sẽ.
Chiêu Nhiên xoay người đối mặt với Úc Ngạn, bị âm mưu trăm phương ngàn kế này làm choáng váng, có lẽ y đã nghĩ đến bước tấn công này từ lúc còn đang nghi ngờ.
Tay trái đặt giữa hai người họ, Chiêu Nhiên trợn tròn mắt, sững sờ mấy giây, màu đỏ nóng bắt đầu lan từ cổ đến tận gốc tai.
Trên người anh quả thật không có rãnh gắn hạch.
Úc Ngạn nhìn tay anh, sau đó nhìn phản ứng căng thẳng của anh, quái vật nhiều tay cũng có hai chiếc xúc tu đặc biệt, hình như là cơ quan sinh sản của nó.
“Nếu như vậy,” Úc Ngạn thẳng thắn xoa xoa từng ngón tay Chiêu Nhiên, sờ từ khớp xương rõ ràng đến gân trên bàn tay, cắm ngón tay vào giữa ngón tay anh, “Điều này có ý nghĩa gì với anh?”
Úc Ngạn đặt tay mình lên lòng bàn tay anh, đan xen từng ngón tay rồi nắm chặt lại, nghe hơi thở của anh ngày càng nặng nề hỗn loạn, yết hầu Chiêu Nhiên lên xuống liên tục, đôi mắt bị kích thích hơi đỏ lên.
Úc Ngạn ngồi quỳ chân trước mặt Chiêu Nhiên, ghé sát vào gò má nóng bừng của anh, chóp mũi ngửi sát bên gáy Chiêu Nhiên: “Em có thể xác thực suy đoán qua chuyện này.”
“Em biết cuộc gặp gỡ của chúng ta là quỷ kế của anh, nhưng hình như em chỉ mất đi những ký ức liên quan đến anh.” Úc Ngạn khoác tay lên gáy anh, nửa thân trên dính chặt vào người anh, “Anh giống như người bị cắt mặt trong bức ảnh cũ, trong nhật ký cũng không được phép nhắc tên anh.”
Kể từ khi tỉnh dậy từ ngăn kéo xác chết vào lúc nửa đêm, mọi thứ đã trở nên không giống với lúc trước, Chiêu Nhiên là người đầu tiên y nhìn thấy sau khi tỉnh dậy, Úc Ngạn sẽ không tin Chiêu Nhiên trùng hợp đến bệnh viện huyện Cổ, chắc chắn anh đứng ở đó chờ y.
“Kẻ nói dối sẽ bị đóng đinh vào lưỡi.” Úc Ngạn vòng hai chân quanh eo anh, ngồi trong ngực anh, hôn lên môi anh, mở ra khe hở giữa hai hàm răng sắc nhọn, cho dù lưỡi có bị đứt một vết thương nhỏ, càng khiến nụ hôn này trỗn lẫn với một chút mùi rỉ sét.
Mùi gỗ trong hơi thở đan xen vào môi lưỡi, mùi hương quen thuộc chạm vào ký ức, cuối cùng Úc Ngạn cũng đưa ra kết luận – mùi quan tài.
Đó là mùi hương đọng lại trong quan tài gỗ từ năm này qua năm khác rồi thấm vào xương thịt. Quái vật đã tồn tại lâu làm tổ trong chiếc quan tài bằng gỗ dưới đáy biển, mùi thê lương là hành lý duy nhất của anh khi rời xa quê hương.
Phản ứng của Úc Ngạn khiến Chiêu Nhiên rất ngạc nhiên.
Đó không phải là trò đùa ác nghiệt hay sự khuất phục, cơ thể y đột nhiên trở nên ấm áp, khi ôm y không còn cảm giác như đang cầm một cục than hay một tảng băng nữa.
Chiêu Nhiên trân trọng ôm chặt người trong lòng, tứ chi đều khẽ run lên không khống chế được, hoàn toàn quên đi tất cả dục vọng thấp kém và kỹ năng, chỉ đơn thuần tận hưởng cảm giác an ủi khi da kề da.
“Tin anh đi.” Chiêu Nhiên thì thầm với y.
“Không tin hoàn toàn.”
“Như thế nào mới tin?”
“Ừm… Cho em xem dáng vẻ thật sự bây giờ của anh đi.”
“Không muốn. Em không phát hiện tất cả động vật đều chỉ đáng yêu khi còn nhỏ à.”
“Vậy thì em không tin.”
Úc Ngạn nhanh nhẹn tuột khỏi vòng tay anh rồi nhảy xuống giường, mở cửa phòng ngủ chạy ra ngoài.
Trong ngực Chiêu Nhiên trống không, nhìn Úc Ngạn chạy vụt đi, trên người y vẫn mặc chiếc áo ngắn tay in hình mèo hoạt hình và quần short trắng anh mặc cho. Mặt mày y rất nhỏ, trông trẻ hơn vài tuổi so với tuổi thật của mình, lại được chính tay anh nuôi lớn, bởi vậy anh luôn theo bản năng coi y là trẻ con mà dạy dỗ, có lẽ sau này nên bớt can thiệp vào chuyện của y thôi.
Cả đống tay nhỏ chen chút nhau ở cửa phòng nhìn hai người đánh nhau, thấy Úc Ngạn chạy ra, rối rít nhường đường cho y, nằm trên đống đồ đạc trong nhà cẩn thận quan sát, tưởng y muốn rời đi.
Kẻ Nát Rượu và Tên Điên đã vào tủ lạnh mượn rượu tiêu sầu, Ngây Thơ và Xấu Hổ đào rỗng bình hoa trong nhà cầm bông hoa nhỏ trên tay rưng rưng nhìn theo, Phá Game chạy tới phòng để áo ném túi đeo vai Úc Ngạn xuống đất, Không Đáng Tin trực tiếp ôm mắt cá chân Úc Ngạn khóc lóc cầu xin y đừng rời đi.
Chỉ có Đáng Tin vẫn bình tĩnh như thường lệ, khi Úc Ngạn nhón chân nhưng vẫn không thể chạm vào mép trên cửa tủ, nó mới chộp lấy hộp thuốc trong cùng xuống cho y.
Úc Ngạn cầm iodophor và gạc quay về, đổ lên vết thương đang hở của Chiêu Nhiên rồi rửa sạch.
Vết thương ở phía dưới, nên chỉ có thể cởi cúc quần, vén vạt áo ba lỗ lên, móc vào răng nanh của Chiêu Nhiên để anh ngậm chặt.
Chiêu Nhiên cúi đầu nhìn vẻ mặt tập trung của Úc Ngạn, nhưng ánh sáng đèn bàn phản chiếu vào một bên khuôn mặt của Úc Ngạn, khiến anh không thể nhìn rõ.
“Anh muốn tắt đèn.” Chiêu Nhiên lỡ miệng nói ra suy nghĩ thật của mình.
“Tắt đèn thì em không nhìn thấy.” Úc Ngạn không ngẩng đầu, “Anh vừa ra ngoài đánh nhau à?”
“Ừm.”
Chiêu Nhiên lấy hộp nhẫn nhung phía trong ngăn kéo ra đưa cho Úc Ngạn: “Cho em cái này.”
Mở nắp hộp ra, bên trong đặt dị hạch nhà ảo thuật, mẫu lá bài A cơ tỏa ánh sáng bạc mờ sương dày đặc trên bề mặt hổ phách, trong hộp còn dính một ít máu khô.
Đây là thời điểm tốt nhất để tặng quà.
“Ý gì đây.”
Y không nhận lấy, Chiêu Nhiên thì luôn giơ, giữ nguyên tư thế đưa qua: “Ý xin em đừng rời đi.”
Úc Ngạn liếc nhìn chiếc máy tính bảng đặt bên cạnh, màn hình vẫn sáng, con trỏ dừng lại ở thanh tìm kiếm, mới gõ được một nửa.
Lịch sử tìm kiếm nhiều thêm mấy mục——
#Chó sói Séc
#Đường Tăng và Tôn Ngộ Không có quan hệ gì
#Làm thế nào để trực tiếp đáp lại lời thổ lộ của bạn trai nhỏ
——————–
Tác giả: Bạn đọc để lại bình luận cho mình nhe, mình đều sẽ đọc từng cái một, yêu mọi người.
–
Hình ảnh cho mọi người dễ hình dung về quái vật nhiều tay nha.