“Hình như có, nghe tổ trượng Đoạn nói qua vài câu trước khi làm việc.”
“Ông chủ nghĩ gì mà cho một thực tập sinh vừa mới lên chính thức vài ngày làm tổ trưởng?”
“Tính tình của ông chủ thì ông còn lạ gì nữa, chuyện kỳ quặc gì ngài ấy cũng làm được, ông còn dám nghi ngờ quyết định của ông chủ? Ông là cái thá gì chứ.”
Vệ sĩ quay lại, thái độ quay ngoắt 180 độ, hai tay đưa lại thẻ chứng nhận cho Úc Ngạn, cười làm lành: “Ngài vào đi, lát nữa tôi sẽ báo với lãnh đạo.”
Cô gái thấp bé chờ bên cạnh bỗng lao tới, cúi gập người trước Úc Ngạn, hai tay giơ cao bản sơ yếu lý lịch của mình: “Thưa ngài, xin ngài hãy xem qua.”
Lý lịch của cô ấy viết tay hoàn toàn, dùng thước kẻ ô, mô phỏng theo định dạng yêu cầu của công ty, chữ viết rất ngay ngắn.
Cô tên Phương Hí, chuyển từ cùng quê thành phố Ân Hy vào thành phố Hồng Ly đã được nửa tháng, gia đình vốn nghèo khó, mẹ cô lại đang ốm nằm liệt giường, hai mẹ con chuyển đến một thành phố mới lạ đồng nghĩa với việc hoàn toàn mất đi nguồn thu nhập, rất cần một công việc có thể nuôi sống hai mẹ con.
Vì chỉ còn hai đồng, cô phải đi từ quận Bắc Hồng Ly đến trụ sở bằng tàu điện ngầm, thậm chí không còn một đồng dư để in hai trang sơ yếu lý lịch.
“Cô đã qua vòng sàng lọc? Làm sao qua được?” Úc Ngạn tò mò hỏi.
Cô nói mình đã cắt hai bím tóc dài đến mắt cá chân, đóng giả thành một cậu bé để tham gia vòng sàng lọc, dùng chứng minh thư của người anh sinh đôi.
“Sao anh cô không đến làm việc?”
“Chết rồi, nhưng chưa đăng ký tử vong.” Đôi mắt đen láy của Phương Hí nhìn thẳng vào mắt Úc Ngạn, cô quá thật thà, nói ra hết sự thật.
“Vòng sàng lọc có mục đấu lộn, năm mươi người các cô đều phải tham gia, cô xếp hạng mấy?”
“Hạng nhất. Đánh nhau thôi mà, từ nhỏ em đã bái sư học võ, thưa ngài, cho dù có mười con bò tót lao vào ngài, em cũng bảo vệ ngài không bị thương.”
“Ồ?” Úc Ngạn tỏ ra hứng thú, chống tay ngồi lên máy quét thẻ ra vào, “Cho tôi xem.”
“Ấy! Không được không được, đây là cửa chính công ty — tổ trưởng!” Vệ sĩ gác cửa vội vàng ngăn lại, nhưng cô gái thấp bé đã vào tư thế võ thuật, vẫy tay gọi những ứng viên đang bực tức vì bị huỷ phỏng.
Một trận hỗn loạn diễn ra, trước cổng trụ sở bụi mù mịt, ngay cả nhân viên các phòng ban khác cũng chạy ra xem, Kỷ Niên tình cờ đi ngang qua, trước ngực đeo thẻ tổ hậu cần máy móc, tay cầm một cốc cà phê đứng trên tầng hai, tựa vào lan can nhìn xuống.
Khi bụi tan, chỉ còn mình Phượng Hí đứng yên không hề hấn gì, hai tay thu quyền hít thở, trên mặt đất nằm la liệt những người đàn ông đến xin việc, trong đó có không ít người lực lưỡng, ai ai cũng mặt mũi bầm dập nằm la hét đau đớn.
“Ha ha ha ha…” Úc Ngạn cười vui vẻ, suýt ngã ngửa khỏi máy quét.
Xem xong cảnh náo nhiệt, ÚC Ngạn đút tay vào túi đứng dậy, nhẹ nhàng như mèo nhảy vào trong: “Phương Hí, sau khi đăng ký nhậm chức ở bộ phận an ninh xong thì đến văn phòng của tổ trật tự khẩn cấp gặp tôi.”
“Úc… tổ trưởng! Quá trình nhận việc phải mất vài ngày!”
“Bây giờ đang thiếu nhân lực, làm thủ tục nhận việc còn mất vài ngày? Lãnh đạo mấy người không muốn làm thì không cần làm. Tôi mặc kệ, nửa tiếng sau tôi phải thấy cô ấy.”
Úc Ngạn đeo tai nghe rồi nghênh ngang đi vào thang máy.
Y dùng thẻ mở cửa văn phòng tổ trưởng tổ trật tử khẩn cấp, trong phòng vẫn còn thoang thoảng mùi hương viên giặt mà Chiêu Nhiên thường dùng.
Y cẩn thận đi dọc theo các bức tranh treo trên tường và các chậu cây ở góc phòng, vuốt ve góc bàn làm việc, ngồi vào chiếc ghế xoay da mềm của Chiêu Nhiên xoay vài vòng.
Úc Ngạn mở ngăn kéo đựng đồ lặt vặt của Chiêu Nhiên, bên trong cũng được sắp xếp gọn gàng, chìa khóa và danh thiếp được phân loại rõ ràng, tiền lẻ và hóa đơn được để riêng trong một chiếc hộp nhỏ, vài cây bút ký văn phòng đặt ngay ngắn trong các khe của hộp đựng bút.
Úc Ngạn tìm thấy chiếc dây buộc tóc màu hồng mà y từng tặng cho anh, nó được cất riêng trong một đựng nhỏ, đóng nắp lại như một món đồ sưu tầm.
Ngoài ra, Chiêu Nhiên còn giữ lại một số vật dụng lặt vặt khác như viên bi thủy tinh màu đen, cúc áo đen, nhãn mác quần áo in hình mèo đen và vài viên đá nhỏ màu đen nhặt từ bồn hoa ngoài cổng.
Úc Ngạn lập tức nhớ lại quả bóng tay hồng hay nhặt rác ven biển băng địa cực mà mình từng thấy.
Một lát sau, y cầm lấy điện thoại, đúng lúc nhận được tin nhắn từ Chiêu Nhiên:
“Nghe nói hôm nay em rất chảnh.”
Úc Ngạn nhìn quanh một lúc, dù Chiêu Nhiên đã rời khỏi trụ sở nhưng hai trợ thủ thân cận Tiểu Tề và Tiểu An vẫn còn trong tổ, đồng nghiệp thân quen với Chiêu Nhiên trong công ty cũng không ít, mọi việc y làm chưa tới một phút là có thể đến tai Chiêu Nhiên.
Úc Ngạn dựa lưng vào ghế, ôm điện thoại nhắn lại: “Anh không thấy mê sao? Người chảnh như vật mà tối qua lại bị quái vật xinh đẹp làm đến mức tè ra quần.”
Chiêu Nhiên: “Bên cạnh em không có ai chứ.”
Úc Ngạn: “Không có. Em đau lưng quá, cả người đều đau, em sắp chết rồi.”
Chiêu Nhiên: “Đã rót đầy chất dịch không màu lây nhiễm rồi, lẽ ra phải hồi phục rất nhanh mới đúng. Xoa xoa.”
Úc Ngạn: “Em không tự xoa.”
Chiêu Nhiên: “Để anh xoa.”
Không khí sau lưng Úc Ngạn bóp méo thành một hố đen, một bàn tay quỷ vươn ra từ hư không, đặt lên lưng Úc Ngạn rồi nhẹ nhàng xoa bóp, xoa xong lưng lại vuốt tóc, gãi cằm sau đó mới rút tay lại, hóa thành một làn khói rồi biến mất.
Úc Ngạn nằm úp trên bàn làm việc tận hưởng rồi vươn vai thư giãn.
Cửa văn phòng khẽ vang lên hai tiếng, có người rụt rè đẩy cửa vào, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Úc Ngạn đang ngồi sau bàn làm việc.
Cô gái tóc ngắn vừa nãy cầm hồ sơ tuyển dụng cẩn thận từng ly từng tí bước vào, khi nhìn sàn nhà sạch sẽ trơn bóng, cô lúng túng cọ cọ vết bùn trên giày.
“Chào ông chủ ạ.” Phượng Hí nhỏ giọng nói.
“Tôi không phải ông chủ, tôi tên Úc Ngạn, là tổ trưởng tổ trật tự khẩn cấp.” Úc Ngạn nằm dài trên bàn, giữ nguyên tư thế vươn vai, “Tổ của chúng ta là một viên gạch, nơi nào cần thì mang tới, liên hệ chặt chẽ với các tổ khác, nơi nào thiếu người thì chúng ta phải bổ sung.”
“Thành phố Hồng Ly mới tiếp nhận một đợt dân cư mới chuyển từ thành phố Ân Hy đến, nhiều vấn đề thiết yếu vẫn chưa được giải quyết, nhiều người vô gia cư tụ tập khiến trung tâm thành phố không an toàn, tôi phải thường xuyên xuống tầng thấp để xem xét tình hình, cần cô bên cạnh bảo vệ tôi.”
“Không vấn đề, ông chủ… à, tổ trưởng.”
“Cô cũng là loài người vật dẫn à?”
Phượng Hí kéo tay áo lên, cánh tay cô rắn chắc đầy sức sống, ở khuỷu tay có gắn một dị hạch màu đỏ, trên bề mặt khắc hình đầu dê ác quỷ.
Họa tiết giống như hạch quái dị – Sừng dê mà Úc Ngạn lấy được từ người đầu dê, chỉ có điều viên này cao cấp hơn.
Viên hạch xanh cấp một sừng dê đã mang lại sức mạnh cực lớn cho Úc Ngạn, nói chi đến một viên hạch đỏ cấp cao hơn.
“Hồi nhỏ em nóng tính, đấu võ với người ta bị chặt mất cánh tay, mẹ em dùng của hồi môn đổi với thầy lấy hạch để chữa trị cho em, nhưng mấy viên hạch rẻ tiền đều không gắn được, chỉ có viên đắt nhất cuối cùng mới gắn vào được, mà cũng tiêu hết của hồi môn của bà.”
“Ồ.” Úc Ngạn ngẩng đầu, cằm vẫn tựa trên bàn, ánh mắt lóe lên tia hung dữ.
Phượng Hi không biết mình nói sai câu nào, vội vàng sửa sai, cầm ấm nước trên bàn rót nước cho Úc Ngạn.
Úc Ngạn nhướng mày: “Cô là vệ sĩ, không cần làm bất cứ việc gì thêm, tôi tự làm được.”
“Mẹ em nói con gái ở ngoài phải chịu khó… mới được lãnh đạo quý mến.” Phượng Hí rụt tay lại, hơi tủi thân.
“Biết đánh là đủ rồi. Dù đi giúp tổ khác cũng vậy, ai sai khiến gì đừng để ý cũng đừng chủ động làm việc.”
“Vâng.” Phượng Hi chắp tay cười tươi để lộ hàm răng trắng. Làn da cô đen sạm hồng hào sau nhiều năm dãi nắng, thân hình tuy thấp bé nhưng không mảnh khảnh, bắp tay săn chắc đẹp đẽ, dáng vẻ nhanh nhẹn sạch sẽ vốn không làm người ta khó chịu.
Buổi chiều, tổ trưởng tổ trật tự khẩn cấp mới được bổ nhiệm tổ chức cuộc họp tổ định kì, một số tổ viên chỉ gặp vài lần cũng ngồi trong phòng họp, hai người thường theo sát Chiêu Nhiên là Tiểu Tề và Tiểu An lần lượt ngồi hai bên trái phải của Úc Ngạn.
Tiểu An chắp tay cầu nguyện, mong lần này Úc Ngạn đừng ngủ gật trong cuộc họp, Tiểu Tề nhấn nút ghi âm, chuẩn bị ghi lại những phát ngôn có thể nổ ra từ miệng Úc Ngạn để gửi cho Chiêu Nhiên.
Phượng Hí là người mới, ngoan ngoãn ngồi ở cuối bàn, mở quyển sổ tay và bút bi mới nhận, nghiêm túc ghi chép.
Mặc dù tổ trưởng mới là một thực tập sinh không có nhiều kinh nghiệm, nhưng tâm trạng của các tổ viên vẫn bình tĩnh, không ai tỏ vẻ bất mãn trước mặt Úc Ngạn, nghĩ thôi cũng biết Chiêu Nhiên trước khi rời đi đã dặn dò kỹ lưỡng, yêu cầu cấp dưới không làm khó Úc Ngạn.
Mọi người đều đang chờ Úc Ngạn phát biểu cảm nghĩ khi nhậm chức, cùng nhau hướng đến tương lai rồi vẽ ra vài viễn cảnh, nói những lời dài dòng vô nghĩa, các tổ viên đều có công việc cần làm, thực ra trong lòng cũng hơi mất kiên nhẫn.
Nhưng Úc Ngạn lại không tự giới thiệu mà cũng chẳng có lời mở đầu, thẳng thắn nói: “Dân số thành phố Hồng Ly hiện tại đã quá tải, người thất nghiệp quá nhiều nhưng số lượng việc làm lại không đủ, rất dễ gây ra rối loạn, quận Nam chịu ảnh hưởng bức xạ nặng nhất, chắc chắn sẽ tập trung một số dị thể, chúng ta sẽ cử bốn người qua đó giúp tổ tuần tra dọn dẹp và trục xuất chúng, chỉ cần vật dẫn cấp đỏ và cấp tím là đủ. Tiền thưởng tính theo chế độ công tác cộng thêm phụ cấp chiến đấu, sau khi về sẽ luân phiên nghỉ hai ngày.”
Các thành viên trong tổ sáng mắt lên, người nghiêng về phía trước, tập trung hơn hẳn.
Trước đây làm thêm giờ, tiền thưởng và phụ cấp sẽ thì có nhưng chưa từng có chuyện được nghỉ phép.
Bởi vì thể lực Chiêu Nhiên quá mạnh, nên theo lẽ tự nhiên anh không cảm nhận được cấp dưới cần thêm thời gian nghỉ ngơi hơn.
“Còn việc khác thì không có gì đáng nói, xem các tổ khác có nhu cầu khẩn cấp nào không rồi sắp xếp. Tôi chưa đi thị sát nội thành, chưa thể đưa ra quyết sách cụ thể, cứ theo kế hoạch trước mà làm.”
“Tổ phản ứng nhanh luôn coi thường chúng ta vì nhiệm vụ của chúng ta có phần trùng lặp với họ, còn thấy chúng ta đến hỗ trợ là để tranh công, lần này đừng giúp họ nữa. Cho họ mệt chết đi.” Úc Ngạn hút một hơi nước ngọt vừa mở.
Các tổ viên cười thầm, trong lòng thấy hả hê, tổ trưởng Chiêu tốt bụng trọng nghĩa khí, thấy tổ phản ứng nhanh thiếu nhân lực hay mệt mỏi sẽ giúp một tay, nhưng sau còn bị những kẻ vong ơn ấy nói xấu. Tổ trưởng mới thì không nuông chiều họ nữa.”
Phượng Hí viết từng chữ vào biên bản cuộc họp: “Cho họ chết mệt đi.”
“Ừ, sau đó về trang thiết bị…” Úc Ngạn liếc nhìn đồng hồ treo tường trong phòng họp, lập tức đứng dậy, đeo túi đeo vai đi ra ngoài, “Tan làm!”
…
Phòng họp trở nên im lặng, cho đến khi Úc Ngạn quẹt thẻ xong nghênh ngang rời đi, y còn tiện tay quẹt thẻ cho mọi người, trước khi đi còn tắt luôn đèn phòng họp.
Các tổ viên ngơ ngác nhìn nhau trong bóng tối.
Y không chỉ tan làm một mình, khi xuống thang máy Úc Ngạn đi thẳng đến văn phòng tổ tuần tra thành phố, đứng bên cửa gọi Nặc Lan: “Đi thôi, tiện đường luôn.”
Nặc Lan ôm chồng tài liệu cao ngang người đặt lên bàn của tổ trưởng Nguyên, vẻ mặt mệt mỏi: “Chị còn khoảng ba tiếng nữa.”
“Không thể nào, tổ trưởng Nguyên, chẳng phải chúng ta tan làm rồi sao?” Úc Ngạn hỏi Nguyên Tiểu Oánh, “Tổ chúng em tan làm cả rồi, hiệu suất tổ mấy chị hơi thấp nhỉ, còn bao nhiêu nữa? Em gọi người đến giúp.”
Nguyên Tiểu Oánh ngạc nhiên trong vài giây, khóe miệng co giật: “Đây đều là công việc của ngày mai, Tiểu Lan à, hai em cứ đi ăn đi. Ngày mai đến sớm một chút.”
Nghe vậy, Nặc Lan mặt mày rạng rỡ nháy mắt ra dấu với Úc Ngạn rồi cầm túi xách chạy ra ngoài.
Hai người cùng nhau đi quấy rối các tổ khác, hành lang cũng náo nhiệt hẳn lên, đèn trong tòa nhà văn phòng lần lượt tắt.
Ung Trịnh đeo chéo túi đựng laptop, khoác tay lên vai Kỷ Niên, Hỏa Diễm Khuê vừa đi vừa tung ba lô lên trời rồi bắt lấy: “Có phải chúng ta nhờ một người đắc đạo gà chó lên trời không nhỉ, Úc Ngạn đúng là anh em tốt của tôi.”
Ngụy Trì Dược tươi cười rạng rỡ: “Hiếm khi tan làm sớm, chúng ta đi đâu tìm niềm vui đi? Mời anh em tốt uống một ly.”
Nặc Lan khoanh tay đi trước: “Muốn uống thì tự đi đừng kéo người khác theo, anh em tốt của các cậu đã biến mất từ lâu rồi. Chị về nhà chơi game với JS đây.”
Hỏa Diễm Khuê nhìn quanh, quả nhiên Úc Ngạn đã không thấy đâu.
Kỷ Niên trông thấy Úc Ngạn một mình rẽ vào ga tàu điện ngầm, đeo túi đeo vai, biểu cảm lạnh lùng, bóng dáng dần biến mất trong bóng tối cô quạnh.
“Thực ra cậu ấy không thích náo nhiệt.” Kỷ Niên đẩy đẩy gọng kính đen trên sống mũi, thu hồi ánh mắt hướng về phía xa, “Chìm trong ồn ào, bên tai toàn là tiếng ầm ĩ, thật sự rất đau đớn.”
–