Đầu tôi đau như búa bổ. Ban ngày bác sĩ bước vào tiếc nuối thông báo với tôi một tin xấu: họ không thể giữ được mắt trái của tôi. Nói cách khác, từ nay về sau tôi chỉ có thể sống với băng mắt và mắt giả.
Sau khi bác sĩ rời đi, tôi vẫn chìm đắm trong nỗi đau của việc trở thành người tàn tật suốt đời, anh ấy ôm vai tôi an ủi, hỏi tôi có nhớ trên thế giới này có tồn tại dị thể và dị hạch không, anh nói những người khiếm khuyết cơ thể có thể thử vận may, nếu thành công gắn một dị hạch vào cơ thể, chẳng phải trong cái rủi có cái may sao.
Từ khi tôi tỉnh lại, anh ấy dốc hết sức lực an ủi tôi, thực ra anh bị thương nặng hơn tôi rất nhiều, ban ngày tôi đã có thể xuống đất đi lại, còn anh thì chỉ có thể nằm trong ổ chăn, ngay cả đầu cũng trùm kín lại, không động đậy nghĩ ngơi, tình trạng rất tệ.
Nhân lúc anh ấy ngủ say tôi lên mạng tra cứu thử, hóa ra người đàn ông tóc hồng tự xưng là bạn trai tôi làm việc cho công ty săn dị thể Subway, rất quen thuộc với dị thể. Việc gắn dị hạch để trở thành vật dẫn cũng là một cách để khắc phục khiếm khuyết, tôi tạm thời không còn khổ sở nữa.
Anh ấy vẫn chưa tỉnh, tôi lén rời khỏi phòng bệnh đi dạo xung quanh, phòng bệnh bên cạnh đang cãi nhau, tôi ghé sát cửa xem náo nhiệt.
Trong phòng có bốn người, đều là những gã cao to vạm vỡ, người nằm trên giường bệnh quấn băng khắp người, trông như bánh ú, chỉ còn lại một chân trái và một tay phải, trên người kết nối với các thiết bị theo dõi phức tạp, có vẻ sắp tắt thở, ba người còn lại thì đang tranh luận nên phân chia tài sản thế nào.
Vấn đề chính là người đàn ông bị thương nặng trên giường đã mất trí nhớ, không thể nói ra nơi giấu tài sản, nên ba người còn lại đang cố gắng cứu sống gã, không cho phép gã qua đời.
Qua việc nghe lén cộng thêm việc tra cứu trên mạng về những từ ngữ xa lạ họ dùng, tôi phân tích được toàn bộ quá trình họ trải qua.
Họ là những thợ săn tự do không thuộc công ty quản lý, cũng săn giết dị thể, nhưng lần này một trong số họ muốn thử vận may khế ước với một dị thể, nên đã vào trong kén của dị thể đó, ba người còn lại chờ ở bên ngoài.
Nhưng sau khi vào kén, người này phát hiện mình không thể đối phó với dị thể trong kỳ hóa kén, nên liều mạng tìm cách trốn ra ngoài, mà gã thực sự đã trốn ra được, chỉ có điều tình trạng không sống được lâu nữa.
Người đàn ông này sắp chết, nhưng vẫn khăng khăng phủ nhận việc mình đã vào kén, tuyên bố mình hoàn toàn không nhớ chuyện gì đã xảy ra, mà ba người còn lại thì kiên quyết cho rằng gã đang nói dối, chỉ muốn nuốt tài sản mà họ khó khăn tích lũy.
Tần suất mất trí nhớ xảy ra trong cùng một ngày sao có thể cao như vậy, điều này làm tôi cảnh giác.
Ngày 23 tháng 1 năm M018
Anh ấy thức dậy sau nửa đêm, mắt vẫn còn ngái ngủ ngồi ở mép giường, gò má hơi ửng hồng không còn yếu ớt như hôm qua.
Sau khi quen với dung mạo của anh ấy rồi, tôi thấy anh rất đẹp, thậm chí bắt đầu cảm thấy gương mặt này như đã từng quen biết, lúc tôi ngủ gà ngủ gục còn mơ thấy mình hôn anh ấy, trong phòng bệnh lạnh lẽo, anh là nguồn nhiệt duy nhất, tôi thực sự rất lạnh, chỉ có thể bị ép đến gần anh ấy dù tôi không hoàn toàn tin tưởng anh.
Tôi nghĩ anh ấy sẽ nhân cơ hội này làm gì đó với tôi, không ngờ anh ấy chỉ quan tâm hỏi: “Trong phòng rất lạnh sao? Anh quên mất.”
Sau đó anh ôm đối mặt với tôi, ngón tay vẽ vòng trên lưng tôi, tôi cảm nhận được một cảm giác ấm áp lan tỏa sau lưng, ngứa ngáy, giống như có thứ gì đó đang in lên lưng tôi. Rất kỳ lạ, đúng là tôi không còn thấy lạnh nữa, sau khi anh ấy buông tôi ra tôi vẫn cảm thấy rất ấm áp.
Tôi cảm nhận rất rõ anh dường như đã để lại thứ gì đó chưa biết lên người tôi, nhưng tôi không có bằng chứng.
Anh đưa tôi đi làm thủ tục xuất viện, rồi lái xe chở tôi về nhà. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm sao trăng, cảm thấy người này dịu dàng đến hơi đáng sợ. Trong mắt anh ấy tràn đầy sự cố chấp điên cuồng giống như không thể thiếu tôi.
Sau khi về nhà, chúng tôi bắt đầu tìm kiếm dị hạch thích hợp để lấp đầy khoảng trống cho mắt trái, nhờ công việc của mình, anh ấy mang về cho tôi hai dị hạch khá tốt, một viên đỏ cấp ba hạch phòng ảo – Bùa cấm nói, khả năng là dùng lời nói để điều khiển đối phương; cái còn lại là bạc cấp một hạch trang bị – Uzi đạn vô hạn, khả năng đúng như tên gọi, là khẩu súng có thể bắn đạn xuyên qua dị thể.
Tiếc là tôi đều gắn thất bại, anh an ủi tôi rằng không sao, vì việc gắn dị hạch vốn dĩ có tỷ lệ thành công khác nhau, có người cả đời cũng không tìm được dị hạch phù hợp để gắn, cần một chút may mắn và chờ đợi.
Anh ấy gọi cho tôi một phần mì bò, sau khi sắp xếp cho tôi ổn thỏa thì đi làm, bị thương nặng như vậy mà vẫn phải đi làm, trông có vẻ rất áp lực.
Vừa ăn mì, tôi vừa tra cứu tài liệu về dị thể và kén trên mạng nội bộ của trường, nhiều tài liệu cho thấy con người không thể sống sót ra khỏi kén.
Vỏ kén của dị thể tự mang cơ chế bảo vệ, ngăn cấm bất kỳ sinh vật nào ngoài người đã khế ước sống sót ra ngoài, nhằm tránh lộ tình hình bên trong kén, bảo vệ dị thể bên trong khỏi bị tổn thương.
Vậy người đàn ông tàn tật ở phòng bệnh bên cạnh đã ra khỏi kén bằng cách nào?
Ngày 28 tháng 1 năm M018
Tôi tìm thấy một vài bản vẽ thiết kế dưới khe giường trong phòng ngủ, cách vẽ rất non nớt, hoàn toàn không theo tiêu chuẩn, nhưng nội dung lại hơi vượt xa trí tưởng tượng của tôi.
Một trong số đó là bản vẽ thiết kế của một thiết bị chiết xuất chất độc, có lẽ dùng để chiết xuất xyanua từ lõi táo, bản vẽ khác là một chiếc máy bắt tay hình cầu, thiết kế của máy này rất tàn nhẫn, một khi móc vào người, phải bấm vào trong mới có thể mở ra, nghĩa là nếu bị móc vào thịt, nhất định phải ấn xuống cho đến khi móc cắn vào một miếng thịt mới mở ra được.
Ngoài ra, tôi còn tìm thấy một trang nhật ký bị vo thành cục, trên đó viết bằng ngôn từ gần như đe dọa muốn biến đứa trẻ ngoan thành mẫu vật da người, nói những lời điên rồ như tôi yêu anh, anh yêu chúng.
Tôi đi tìm camera siêu nhỏ được lắp gần bàn làm việc như đã đề cập trong trang nhật ký, và thực sự đã tìm thấy.
Khi tôi truy xuất hình ảnh từ bộ nhớ của nó, người đầu tiên xuất hiện là người đàn ông tóc hồng lục lọi cuốn nhật ký từ ngăn kéo, rồi ngồi trên ghế lật từng trang một.
Hóa ra anh ấy đã lục ngăn kéo của tôi. May mà tôi không đặt những tờ ghi chép này ở đó.
Bộ nhớ tích hợp của camera siêu nhỏ rất nhỏ, tôi nghi ngờ nó còn kết nối với các thiết bị nhận khác, sau khi lục soát khắp phòng ngủ, tôi phát hiện ra một chiếc máy tính cũ bị giấu ở góc sâu nhất của tủ quần áo, được ngụy trang bằng một tấm bìa đen.
Máy tính đã lâu không được khởi động, xảy ra một ít trục trặc, nhưng điều đó không gây khó khăn cho tôi, chỉ mất nửa giờ là tôi đã khắc phục được.
Tôi khôi phục các đoạn video đã bị xóa hàng loạt từ ổ cứng, có vẻ như camera siêu nhỏ tồn tại lâu hơn tôi tưởng, những đoạn video đầu tiên thậm chí còn từ năm M014, tôi thấy khuôn mặt say xỉn của bố mình, tay cầm chai bia rỗng bị vỡ, đập mạnh xuống đất.
Khi người đó rời đi, một thiếu niên mới bò dậy khỏi đất, xuất hiện trong ống kính, trên đầu trên người và tay đều đầy máu.
Thiếu niên ngồi thờ ơ trước bàn, mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào tường, tôi mới nhận ra, thiếu niên đó có khuôn mặt giống tôi y đúc, đó chính là tôi.
Trong các đoạn video sau, bố tôi hầu hết đều say xỉn, nhân lúc tôi không có ở nhà đã lục lọi ngăn kéo, rồi bị chiếc bẫy gài trong ngăn kéo xoắn đứt ngón tay, máu bắn tung tóe lên ống kính.
Có vẻ như chiếc camera siêu nhỏ ban đầu được dùng để đề phòng bố tôi lục lọi ngăn kéo, tôi lấy việc nhìn ông bị bẫy đánh trúng làm niềm vui.
Thỉnh thoảng bản thân tôi cũng ngồi trước bàn rồi kể về một số hành vi tàn bạo, chẳng hạn như tìm đến nhà người đã tải video ngược đãi mèo lên mạng, dùng công cụ và phương pháp tương tự để thực hiện trên người người kia, sau đó khéo léo xóa dấu vết để tránh bị điều tra.
Khi kể về những chuyện này, tôi không hề sám hối mà còn kiêu ngạo lấy đó làm thú vui, đáng sợ hơn là tôi không phải vì chính nghĩa, nhưng lại dành thời gian tìm một lý do chính nghĩa để thực hiện hành vi bạo lực nhằm thỏa mãn dục vọng của mình.
Tôi xem mà kinh hồn bạt vía, thiếu niên này đáng sợ bao nhiêu.
Trong đoạn video ngày 22 tháng 1 năm M016, tôi thấy có thứ gì đó khác lạ, đây là lần đầu tiên mẹ xuất hiện trong phòng tôi, mẹ thu dọn một ít quần áo đặt các giấy tờ quan trọng như giấy chứng nhận bất động sản lên bàn của tôi, trông như sắp đi xa.
Có thể thấy mắt mẹ đỏ hoe, sau khi dọn dẹp được một lúc thì mẹ đau đớn ngồi xuống ghế của tôi, hai tay ôm mặt, tâm trạng suy sụp tự nói với bản thân.
Video không có âm thanh, tôi chỉ có thể gắng gượng đọc từng lời theo chuyển động môi của mẹ, mẹ liên tục run rẩy lặp đi lặp lại: “Nó đã giao dịch với quỷ dữ, phải làm sao đây…?”
Mẹ tan vỡ khóc một lúc rồi như có ai đó ở ngoài cửa gọi mẹ, mẹ lau khô nước mắt đi ra ngoài. Sau khi mẹ đi, tôi đến ngăn kéo bàn đọc sách tìm bật lửa, khi nhìn thấy tôi mới hiểu tại sao mẹ lại nói “nó đã làm giao dịch với quỷ dữ.”
Vì lúc này trong video, mắt trái tôi quấn băng, băng thấm đầy máu và có thể thấy một bên của miếng băng bị lõm vào trong – vì trong hốc mắt không có nhãn cầu.
Mắt trái của tôi không phải mất do tai nạn giao thông tuần trước, bọn họ đang lừa tôi.
Giờ tôi càng muốn biết quỷ dữ đó là ai, có phải là gã tóc hồng kia không.
Tôi đóng máy tính lại giấu về chỗ cũ, giả vờ như không có gì xảy ra rồi trở lại giường, tay chân lạnh ngắt chui vào chăn.
Lúc đầu tôi nghĩ mình không sợ, nhưng khi nằm co ro trằn trọc trong chăn, đeo tai nghe mà không nghe lọt lời bài hát nào, tôi mới nhận ra mình đã bị nỗi sợ hãi bao trùm.
Không lâu sau, anh đẩy cửa vào phát hiện tôi đang run rẩy, liền bế tôi lên cùng với chăn.
Anh ấy quá ấm áp, nhiệt độ đó mang lại cho tôi cảm giác an toàn đủ đầy, tôi rúc vào lòng anh không kiềm được mà khóc nức nở, anh không hỏi tại sao tôi lại khóc mà chỉ yên lặng ôm tôi dỗ dành.
“Ngoan yêu.” Anh ấy gọi tôi như vậy.
Ngày 1 tháng 2 năm M018
Mấy ngày gần đây tôi luôn không dám ngủ sâu, mỗi lần anh ấy đến gần muốn chạm vào tôi, tôi đều theo phản xạ tự nhiên muốn né tránh, có lẽ phản ứng vô thức của tôi đã làm tổn thương anh ấy, anh ấy rất buồn bã, còn vào bếp làm món cơm trứng xào cà chua để lấy lòng tôi.
Anh ấy biết mình ở nhà sẽ khiến tôi rất căng thẳng, nên dù là ban ngày hay ban đêm anh đều ở lại công ty, rất ít khi về quấy rầy tôi.
Nhưng ở nhà một mình tôi cũng rất lo lắng, hôm nay là nguy hiểm nhất, có một con vượn dị thể bám trên cửa sổ kính nhà tôi rồi nhìn trộm vào trong, còn dùng nắm đấm đập mạnh vào cửa kính.
Tôi thực sự không còn cách nào khác, đành nhắn tin nhờ anh ấy đến giúp đỡ.
Con vượn đó đập vỡ kính rồi xông vào, tôi khóa cửa phòng ngủ để chặn nó sau đó trốn vào phòng ăn, tay chân luống cuống ngồi co ro ở góc bàn bếp.
Anh ấy đến nhanh hơn tôi đoán nhiều, mặc áo khoác công việc, đeo đôi găng tay da hươu mỏng xuất hiện bên ngoài cửa sổ bếp, kéo cửa sổ ra rồi nhảy vào, thấy dáng vẻ sợ hãi của tôi anh ấy cũng không cười, mà trước tiên ôm lấy tôi, sau đó cởi áo khoác lên người tôi, nói với tôi: “Dọa em à? Để anh xử lý tên đó.”
Anh ấy nhanh chóng bắt lấy con vượn dị thể đang phá nát cửa phòng ngủ và chạy lung tung trong phòng khách, trói lại rồi ném ra ngoài cạnh xe qua cửa sổ.
Xử lý xong mọi việc anh ấy mới quay lại, dùng cổ tay lau mồ hôi lạnh trên trán tôi.
Tôi ngượng ngùng mời anh ấy sau khi tan làm về nhà ăn cơm, anh ấy nghe xong thì cười, dịu dàng đồng ý sẽ mang bánh bao hấp của một quán ăn ngon về cho tôi sau khi tan làm.
Tôi tin anh ấy chính là quỷ dữ, vì chỉ có quỷ dữ khi xâm chiếm linh hồn mới khiến người ta say mê, tôi cũng sắp bị chiếm lĩnh rồi.
Ngày 3 tháng 2 năm M018
Tôi vẫn chưa quay lại trường học, dành vài ngày để bổ túc bài tập bị thiếu trong thời gian qua, đồng thời không ngừng tìm kiếm sự thật mà mình muốn biết.
Trong thời gian này, anh ấy cũng mang về cho tôi một số dị hạch, nhưng tôi thấy những hạch dùng để đánh nhau này không phù hợp với tôi, tại sao anh ấy cứ muốn tôi gắn những hạch bạo lực này nhỉ? Tôi nói với anh, tôi muốn những hạch có tác dụng tương đối ôn hòa hơn, chẳng hạn như loại chế tạo máy móc.
Anh ấy suy nghĩ rất lâu, rồi nói đã hiểu.
Tôi nghe thấy anh ấy nói một mình: “Đúng vậy, không bằng đổi sang hướng khác, lần này chọn con đường thuần trí tuệ.”