Một đôi bàn tay ấm áp đặt lên đỉnh đầu y, thỉnh thoảng lại xoa nhẹ, Úc Ngạn nắm lấy bàn tay đó trong lúc nửa mê nửa tỉnh, giống như cách y thường làm khi nằm trên giường người phỏng vấn.
Y cũng không rành chuyện yêu đương, không biết gì về những tương tác lãng mạn giữa hai người yêu nhau, thậm chí y còn không chắc chắn liệu hai người có thực sự yêu nhau không hay y là người duy nhất duy trì mối quan hệ này trong ý thức, y chỉ đắm chìm trong niềm vui lạ thường khi được hưởng những đặc quyền, không thể tự thoát khỏi — người phỏng vấn rất ghét khi bị bất cứ thứ gì chạm vào tay mình, ngoại trừ y.
Mặc dù khi bị y chạm vào Chiêu Nhiên sẽ cư xử hơi khác thường, nhưng dù có băn khoăn thế nào anh cũng phải chịu đựng sự chán ghét, nhưng đối với Úc Ngạn mà nói, đó là một đặc quyền mà người phỏng vấn dành cho y, trên đời này ai cũng thích đãi ngộ có một không hai.
Úc Ngạn cũng thích khám phá điểm mấu chốt về đặc quyền mà người phỏng vấn trao cho mình, nên y thường hay làm trái lời anh, mỗi lần chạm vào vùng cấm của Chiêu Nhiên, sống sót yên bình qua cơn tức giận của người phỏng vấn, sự phấn khích và cảm giác thành tựu như cắm một ngọn cờ trên một hành tinh chưa ai đặt chân đến, làm phiền anh, dỗ dành anh, chọc tức anh, hôn anh.
Bàn tay bị giữ chặt run rẩy rụt lại, nhưng lại bị ép đan tay vào nhau với Úc Ngạn, không thể rút lui.
Trong lúc mơ màng, mùi gỗ khô thoang thoảng vờn quanh mũi, Úc Ngạn chợt tỉnh lại, tầm nhìn bị bóng tối hỗn loạn che chắn, quái vật nhiều tay đã vô tình bao bọc toàn bộ cơ thể y vào trung tâm, những bàn tay dây dưa tụ tập lại như dạ dày nhúc nhích, tham lam tiêu hóa thức ăn rơi vào bẫy như cây nắp ấm.
Toi rồi, bị lừa rồi.
Hai chân Úc Ngạn đá mạnh vào cánh tay đang vặn vẹo trước mặt, cánh tay này cứng hơn tưởng tượng rất nhiều, cánh tay người bình thường sẽ bị gãy nếu ăn một cú đá mạnh, nhưng quái vật này lại bất động như xương thép.
Y bình tĩnh lại, rút Dùi Phá Giáp ra, đâm về phía trước.
Hạch đỏ cấp hai gắn trên Dùi Phá Giáp lấp lánh, cảm giác lạnh lẽo trên lưỡi dao không thể ngăn cản, y đâm nó xuống như chặt bụi gai chặn đường, máu nóng bắn tung tóe rơi xuống gò má Úc Ngạn.
Quái vật phát ra tiếng gầm đau đớn, tất cả các cánh tay của nó rút đi như thủy triều, Úc Ngạn lại nhìn thấy mặt trời, ánh sáng màu da cam chói lóa khiến mắt y đau nhói, y đưa tay lên che mắt, nheo mắt nhìn mặt trời ló dạng dưới cánh đồng băng rộng lớn.
Người dân trấn Nhật Ngự đã mong chờ bình minh của đêm vùng cực suốt nửa năm, giấc ngủ quá lâu thong dong tới chậm.
Màu máu trên người quái vật nhiều tay đã hoàn toàn mờ đi, so với sự tái nhợt lần đầu tiên nhìn thấy vào đêm qua, làn da bây giờ của nó tái nhợt hơn và mất đi phần lớn sức sống.
Phai màu. Úc Ngạn ngơ ngác cầm con dao sắc bén, máu trên má nhỏ giọt xuống cằm.
Sợ ánh sáng à, sao nó lại không rời đi.
Chẳng lẽ nó ôm chặt lấy y vì lo lắng trong lúc y ngủ sẽ không có khả năng tự vệ, sẽ chết đi vì ánh sáng mặt trời?
Ánh nắng đã mất từ lâu phản chiếu lên da, nhưng lại không cảm nhận được nhiệt độ, mặt trời giống như một quả cầu băng rực sáng mọc ở phía xa, gió lạnh thổi qua, Úc Ngạn chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ từ nhiều bàn tay của quái vật dưới chân y truyền đến, áo quần ẩm ướt đã được hong khô, đối với Úc Ngạn, nó mới là mặt trời.
Cánh tay bị Dùi Phá Giáp đâm trúng từ từ tan chảy, biến thành một quả cầu sương máu rồi tan biến, quái vật nhiều tay càng thêm suy yếu, cánh tay vẫn còn sức sống lắc lư đêm qua bây giờ lại xụi lơ trên mặt đất như đóa Hải quỳ khô héo.
Úc Ngạn cắn môi, ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng của nó, cất Dùi Phá Giáp rồi đẩy nó về chiếc thuyền buộc vào đá ngầm, cơ thể quái vật to lớn nặng nề, Úc Ngạn chỉ có thể dựa lưng vào nó, đẩy nó lùi lại từng inch một.
Quái vật trượt khỏi mép, đâm sầm vào thuyền nhỏ, làm thuyền đánh cá xiêu xiêu vẹo vẹo, Úc Ngạn nhảy từ trên cao xuống, cởi dây thừng ra rồi quàng lên vai, kéo quái vật về phía hang băng được bóng tối che phủ.
Trong lúc vội vã, Úc Ngạn cảm giác được ánh mắt căm hận nhìn mình, y vô ý quay đầu lại, chỉ thấy vỏ sò hóa thạch khổng lồ mà y vừa mới dừng chân mở ra một khe hở, một hàng nhãn cầu chen chúc vào trong khe nhìn chằm chằm vào y, tần suất chớp mắt của mỗi nhãn cầu khác nhau, lúc chớp mắt sẽ kèm theo tiếng bong bóng nước.
Còn một sinh vật dị dạng đáng sợ khác. Có vẻ như những bí mật của trấn Nhật Ngự vẫn chưa tiết lộ hoàn toàn, sự kỳ lạ về văn hóa hay hiện thực đã được chứng kiến chỉ là phần nổi của tảng băng trôi.
Úc Ngạn kéo thuyền nhỏ đi vào hang băng lờ mờ, tránh ánh nắng mặt trời, quái vật nhiều tay cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nó bắt đầu nhúc nhích trở lại, phát ra tiếng thở nặng nề không biết từ bộ phận nào.
Quái vật vươn tay giật lấy chiếc Dùi Phá Giáp của Úc Ngạn, đặt ở nơi xa, lắc lắc ngón tay trước mặt y, như muốn dạy dỗ: “Trẻ con không thể chơi những thứ nguy hiểm như vậy được”, nó bị đâm mất vài cánh tay, nhưng nó lại cho rằng đó chỉ là động vật nhỏ vô tình cào xước khi chơi đùa với nó.
“…” Úc Ngạn ngồi ở trên bờ, ôm đầu gối, đối mặt với quả bóng bàn tay đơn thuần này.
“Mày ngốc thật đấy, một mình trốn ở chỗ này làm sao sống sót được. Vỏ sò kêu chít chít lúc nãy còn trông thông minh hơn mày nhiều.”
Nếu một ngày con người phát hiện ra sự tồn tại của nó, biết nó không phải là vị thần mà họ tín ngưỡng, rồi tụ tập lại nhặt lao móc và bó đuốc tới giết, thì nó có khả năng gì để chống lại đây. Hoặc có thể nó quá ngu ngốc, biết đâu sau khi bị chém sắp chết nó vẫn không hiểu tại sao mình lại bị đánh.
Cho nên mới bị người phỏng vấn giết chết, lấy đi dị hạch loại dị hóa trong cơ thể?
Trong suốt nhiều năm, lần đầu tiên, Úc Ngạn bắt đầu nảy sinh nghi ngờ về quy tắc cá lớn nuốt cá bé mà y từng tôn thờ.
Y rất muốn đưa quái vật về nhà, nhưng sau khi lên kế hoạch trong đầu một lúc, y chợt nhận ra cơ thể mình vẫn đang nằm trong phòng ảo đoàn xiếc thú ở thành phố Hồng Ly.
“Gần đây có một đoàn tàu, số hiệu K88M88, nếu có cơ hội lên tàu, mày có thể rời khỏi đây, đi đến những thành phố khác. Mày có nhiều tay lại không sợ lạnh, chạy theo rồi bám vào nóc xe chắc cũng không sao đâu, đừng để bị nhìn thấy.”
“Tao sống ở phòng 302, tầng 2, tòa 1, khu dân cư Long Hổ, quận Bắc, thành phố Hồng Ly. Nếu có thể rời khỏi đây thì hãy đến tìm tao.”
“Nếu mày là dị thể, tao sẽ làm chủ nhân khế ước với mày. Dù sao mày yếu như vậy, cho dù bước vào kỳ hóa kén chắc tao cũng xử lí được.”
Quái vật nhiều tay nằm im lìm, mỗi một ngón tay đều chăm chú lắng nghe. Nước trên bề mặt của nó bị gió lạnh làm khô, lớp da tỏa ra mùi hương gỗ khô thoang thoảng.
Giọng nói Úc Ngạn chợt im bặt, y ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trong không khí.
Hơi thở ấm áp trên cổ người nọ, hơi thở ấm áp trên má khi hôn, thậm chí cả lớp mồ hôi mỏng thấm ra từ yêu quá tha thiết khi họ dây dưa với nhau trên giường, tất cả đều mang theo mùi hương gỗ kỳ lạ.
Y sững sờ đứng lên, nhìn quái vật nhiều tay từ trên xuống, quan sát một lúc lâu, y thử hỏi: “Chiêu Nhiên?”
Quái vật ùng ục vang dội, dùng hết sức điều chỉnh dây thanh quản, thấp giọng khàn khàn học vẹt: “Chiêu — Nhiên —” Tiếng gầm nhẹ vang vọng trong hang băng.
Úc Ngạn tóm lấy một bàn tay của quái vật đang dạo chơi trên không, hùng hổ hăm doạ hỏi: “Chiêu Nhiên?”
“Thôi bỏ đi.” Úc Ngạn ý thức được mình tưởng tượng quá nhiều, bất lực xoa thái dương. To gan đến mức liên kết một con quái vật với người phỏng vấn.
Nó là dị thể, công việc của người phỏng vấn là săn giết dị thể.
Nhưng mầm mống nghi ngờ đã bén rễ trong lòng y, khiến y không khỏi tìm kiếm manh mối trong ký ức thời gian chung đụng với Chiêu Nhiên.
Một lớp màu đỏ mỏng bắt đầu xuất hiện trên đầu ngón tay của bàn tay bị bắt, dần dần lan ra cổ tay và tận gốc quả bóng, những bàn tay đó xấu hổ che mặt lại, cả con quái vật ôm chặt lấy nhau thành quả bóng màu hồng lăn khỏi thuyền đánh cá, trôi nổi trên mặt nước.
“Gì thế…” Úc Ngạn cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, để lại một vũng chất nhầy trong suốt trong lòng bàn tay.
“Đụng tay khác cũng không phản ứng mạnh vậy mà… Chẳng lẽ…” Úc Ngạn đang thắc mắc thì nhìn thấy quả bóng bàn tay đột nhiên lao xuống đáy nước, lắc lư hai cánh tay như sứa rồi bơi đi.
Không lâu sau, dưới nước xuất hiện đám bóng màu hồng phấn tiến tới, xuyên qua mặt nước tỏa sáng rực rỡ, mỗi tay cầm một vật gì đó xếp thành hàng chất đống trước mặt Úc Ngạn.
Nó vớt “vàng bạc châu báu” chìm dưới đáy nước lên, ngoài những viên sỏi nhẵn, còn có một ít thủy tinh biển xinh đẹp mượt mà, những cá con đóng băng đủ màu như viên đá hình hổ phách và một số vỏ sò nhiều màu sắc.
Hành vi tìm bạn đời quá rõ ràng, khiến Úc Ngạn theo bản năng lùi lại hai bước.
Đừng nói, bàn tay vừa mới nắm lúc nãy là cơ quan sinh sản của nó chứ.
Hình như nó hiểu lầm gì đó rồi.
Trong số những vật lẫn lộn chất đống trên mặt đất, có một viên tròn màu tím sẫm tỏa sáng mờ nhạt, trên bề mặt viên tròn khắc ký hiệu ổ khóa.
“Dị hạch? Tím cấp 3?” Úc Ngạn ngạc nhiên lấy dị hạch ra khỏi đống phế phẩm, rửa sạch trong nước rồi bỏ vào hộp mở rộng hạch trong túi.
Hộp mở rộng hộp hạch mua từ Thương nhân nữa đêm trông giống như chiếc túi thần kỳ của Doraemon. Hình bán nguyệt có quy tắc, độ dày gần bằng hai tờ giấy xếp chồng lên nhau, bên trong chỉ có dị hạch Đảo Ngược Truyện Cổ Tích mới mua, và hạch xanh cấp một lấy ra từ con sói máy, vẫn còn hai khe trống để bỏ vào.
Y nhét dị hạch mà quái vật vớt lên vào khe trống, đúng là gắn vào được thật, nó bắt đầu hiển thị nội dung liên quan đến dị hạch.
Tên: Hạch công năng – Hệ thống phòng chống nghiện
Nguồn gốc: Hạch rơi xuống từ phòng ảo Vua Trò Chơi
Chủng loại: Loại phòng ảo
Đánh giá cấp bậc: Tím cấp 3 (tím Cẩm quỳ)
Khả năng cơ bản: Cưỡng chế Offline. Trong trận chiến, nếu thời gian giằng co với đối thủ kéo dài đến một tiếng đồng hồ, đối thủ buộc phải offline.
Giới hạn sử dụng: Sử dụng tổng cộng 3 lần.
Giới thiệu vắn tắt: Trẻ con chỉ được phép chơi một giờ!
Điều kiện cộng hưởng: Không xác định
Trong một giờ không ai chiến thắng, thì coi như phe mình thắng, là một khả năng rất mạnh. Nhưng khuyết điểm lớn nhất lại chỉ sử dụng được ba lần, số lần sử dụng hạn chế giới hạn cấp độ tối đa của dị hạch, nếu có thể sử dụng vô hạn như hạch lấy vật trong tranh, e rằng hạch này sẽ đạt tới cấp vàng thay vì dừng lại ở tím cấp 3.
Vì có thể bỏ vào vào hộp mở rộng hạch, chẳng phải có nghĩa ngay cả khi liên kết ý thức bị cắt đứt, viên hạch này vẫn có thể đưa trở lại hiện thực sao?
Úc Ngạn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi tự nhiên nhặt được dị hạch, hoàn toàn không để ý đến quái vật nhiều tay đang cưng chiều nằm bên cạnh, quái vật vui mừng nhìn Úc Ngạn nhận món quà tìm bạn đời của mình, còn cất vào trong túi.
Một tay nó nhẹ nhàng đặt lên eo Úc Ngạn, thể hiện ham muốn với vào trong.
“Đi.” Úc Ngạn quay người đập nó, quái vật rút tay lại, nặng nề thở ra một hơi tỏ vẻ không vừa lòng.
“Mày muốn giao phối với tao à?” Úc Ngạn nắm chính xác hai bàn tay đặc biệt của nó, ngón tay cái xoa lòng bàn tay nó, quả nhiên, từ đầu ngón tay đến giữa quả bóng của quái vật chuyển sang màu đỏ.
“Nhưng những gì đang xuất hiện ở đây chỉ là hình ảnh của ý thức, tao không thể ở đây mãi được, tao sẽ sớm biến mất trừ khi mày tới hiện thực tìm tao.”
Quái vật hơi hiểu vấn đề, sắp chết héo vì thất vọng, duỗi hai bàn tay bình thường ra, nhấc nách Úc Ngạn lên, đặt y lên thuyền nhỏ còn mình thì lặn xuống nước, đẩy thuyền nhỏ đi về nơi đón ánh nắng.
Úc Ngạn còn tưởng quái vật này đang định mặc kệ drama ngọt hay không ngọt đợi mọi chuyện lắng xuống rồi nói tiếp, nhưng thuyền nhỏ lại lướt qua những khe hở trên cánh đồng băng, thời gian trôi qua, ánh sáng ban ngày trở nên mờ mịt, khung cảnh xung quanh cũng ngày càng quen thuộc.
Biển hồ gặp nhau, cánh đồng băng tuyết và nước hồ xanh biếc tạo thành một đường phân chia rõ ràng, bên kia đường phân chia ngoằn ngoèo và đan xen đó, là bản đồ khung cảnh của bối cảnh trò chơi “Thị trấn bị mất tích”.
Thì ra nó hiểu.
Quái vật nổi lên mặt nước, chống hai tay lên thuyền, chịu đựng sự đau đớn do ánh sáng đốt cháy da, làn da phai màu tái nhợt như tờ giấy trắng, nó lặng lẽ tựa vào người Úc Ngạn, lặng lẽ nói lời từ biệt.
Úc Ngạn cởi áo khoác, khoác lên đầu quả bóng bàn tay, đối với con quái vật to lớn thì chiếc áo khoác này có còn hơn không, nhưng lại che được chút ánh nắng. Úc Ngạn dựa vào cánh tay nó, hít hà hương gỗ dịu nhẹ rồi nhắm mắt lại.
Thứ to lớn, yếu đuối và ngu ngốc, không có phương pháp tấn công, cũng không có bề ngoài cứng cỏi, liệu nó có khả năng lên được chuyến tàu đó hay không đây. Di chuyển giữa dòng người đông đúc phức tạp, chắc sẽ chết trên đường đi.
Thuyền nhỏ trôi theo dòng nước, mũi thuyền tiếp xúc ranh giới giữa biển và hồ, bên tai y chợt vang lên tiếng trống.
Tiếng nhạc trong trẻo sục sôi dần vang lên cùng với tiếng trống, Úc Ngạn giật mình, nhảy dựng lên, vịn vào mép thuyền nhìn ra xa.
Âm nhạc này gần như khắc sâu vào DNA y, khi Úc Ngạn chơi bối cảnh thị trấn bị mất tích, y liên tục khiêu chiến boss cuối – Ký sinh trùng Hồ Chết, mỗi lần boss xuất hiện BGM cuồng nhiệt này sẽ được phát lên.
Ký sinh trùng Hồ Chết hiện là boss mạnh nhất trong ba cảnh mở của “Gray Crow: Dollhouse”, phương thức tấn công phức tạp đa dạng, sát thương cao, tần suất tấn công cực nhanh, lượng máu cực dày, kể từ thời điểm nó được đưa lên store cho đến khi vì một lý do nào đó bị xóa khỏi store, vào thời điểm đó không người chơi nào có thể tiêu diệt được Ký sinh trùng Hồ chết mà không có sự trợ giúp của công nghệ (bật hack), bản thân nhân vật này được đội ngũ sản xuất cố tình tạo ra để tạo sự hồi hộp, nhằm tránh những cao thủ tới chơi cảm thấy “PR cho lắm vào mà chỉ nhiêu đây à?” nên cố ý làm ra tính khiêu chiến Boss, tức là về mặt lý thuyết có thể đánh bại, nhưng thao tác lại rất khó.
Vì bối cảnh của Thị trấn bị mất tích dựa trên trấn Nhật Ngự, nên boss cuối ký sinh trùng Hồ Chết, có lẽ ám chỉ đến thần linh của trấn Nhật Ngự.
Dưới đáy hồ màu xanh biếc hình thành một xoáy nước cực mạnh, một chiếc quan tài bằng gỗ nổi lên nhanh chóng theo xoáy nước, lao ra khỏi mặt nước, kèm theo tiếng nhạc sục sôi trong tiếng trống chói tai vang lên, rền vang rơi xuống mặt nước, nắp quan tài mở ra, một bộ xương khô không đầu chui ra từ khe hở, bò ra ngoài.
Bộ xương không đầu có tám cánh tay xương trắng, đứng trên mặt nước như một con nhện, phần thân dưới vẫn giấu trong quan tài, thiết kế tổng thể thành nằm bò trên mặt nước, tạo hình khiêng quan tài, có lẽ còn tham khảo yếu tố ốc mượn hồn.
Với thiết kế hình ảnh đáng sợ, âm nhạc xuất hiện hùng vĩ, kích thước khổng lồ và cảm giác áp bức mạnh mẽ, con quái vật này được định sẵn sẽ trở thành một trong những boss kinh điển không thể xóa nhòa, đi vào lịch sử của trò chơi.
Quái vật nhiều tay nằm sấp trên thuyền nhìn phiên bản cao cấp của mình ở đối diện, ôm cằm rơi vào trầm tư. (nếu nó có cằm)
CPU não hạn chế của bóng lớn bàn tay gần như bị đốt cháy, cuối cùng nó cũng đã nghĩ ra được kết quả.
Khi những sinh vật tương tự xuất hiện gần lãnh thổ của mình, chắc chắn là đến tranh giành người yêu.