Cũng không phải chưa từng thấy, nhưng anh quá trắng, mỗi lần đầu ngón tay lướt qua đều sẽ để lại dấu tay màu hồng nhạt, sờ rất thích.
Biểu cảm Úc Ngạn rất tập trung, ánh mắt bình tĩnh như bác sĩ ngoại khoa làm phẫu thuật, Chiêu Nhiên còn tưởng y đang kiểm tra thể chất, đành phải im lặng chờ y sờ xong.
Bị người mình thích vuốt ve cũng là một chuyện tốt, trước đây Úc Ngạn đều ra tay rất mạnh, không thể dạy y sờ nhẹ nhàng được.
Úc Ngạn ném iodophor và bông gòn còn lại vào tủ y tế, lúc này y mới cảm thấy miệng mình hơi đau, cẩn thận liếm tới liếm lui, trên đầu lưỡi có vài vết thương nhỏ khi vừa hôn lúc nãy, dùng sức nhấm nháp mạnh sẽ nếm ra vị rỉ sắt.
Y đứng trước mặt Chiêu Nhiên, ngón cái đẩy vào khe hở giữa hai hàm răng hơi hé mở của anh, ấn đầu ngón tay vào đầu răng sắc nhọn để xem xét tỉ mỉ.
Chiêu Nhiên cũng không hề khó chịu, anh mở miệng mặc y loay hoay, ở trước mặt y anh chẳng đặng đừng.
“Ừm…” Úc Ngạn thử dùng đầu ngón tay cạo mấy chiếc răng nanh của anh, “Làm phẳng chúng cho anh nhé?”
Chiêu Nhiên cười hừ: “Em nuôi chó con cũng làm phẳng cho nó à?”
“Anh có phải chó con đâu.” Úc Ngạn dạng chân ngồi lên đùi anh, hai tay đặt tự nhiên lên vai anh, kề sát vào chóp mũi anh, “Là anh à?”
Chiêu Nhiên nhìn thẳng y, khóe miệng dần cong cong nhếch lên, lặng lẽ đeo găng tay lại, ấn chặt khóa, vành tai chuyển sang màu đỏ anh đào.
Úc Ngạn nhận lấy món quà từ tay anh, leo lên giường nằm úp sấp trước đèn bàn, lấy dị hạch bên trong ra rồi đưa lên đèn để quan sát chất lượng.
Đây là một dị hạch cao cấp bạc cấp ba tức màu sương mù dày đặc, bên trong tràn đầy năng lượng, hoa văn lá bài ở mặt ngoài thỉnh thoảng nhấp nháy ánh sáng. Có điều bên ngoài dị hạch có một vài vết xước cũ, giống như những món đồ cũ truyền từ năm này qua tháng nọ, trải qua bao gió sương mưa máu.
Mỗi lần tặng quà cho bạn đời đều tặng dị hạch, không hổ là anh.
“Hạch cao cấp như vậy, chắc tốn khá nhiều tiền ha.”
“Cướp được.” Chiêu Nhiên ôm một chân ngồi ở mép giường, tựa má vào đầu gối, nhìn Úc Ngạn vung bắp chân lên không chân, cầm lấy món quà của mình nhìn cẩn thận.
“Anh cướp ở đâu?”
“Nhà ảo thuật Ryan Hanna, hạch nghề nghiệp kế thừa gia tộc – nhà ảo thuật.”
“Vậy cũng là người có tiếng tăm, nếu lên tin tức, chẳng phải anh sẽ bị người hâm mộ của ông ta trên toàn thế giới săn lùng sao?”
“Cho nên anh làm không để lại dấu vết.” Chiêu Nhiên vừa nói vừa nhìn y, kéo áo xoắn xéo trên lưng xuống, “Gia tộc Hanna có thù với anh, lúc trước anh đã khuyên răn cha nuôi của hắn, chính hắn vi phạm thỏa thuận trước.”
“Giải thích với em làm gì, em có giống như ai kia yêu cầu nhiều vậy đâu.” Úc Ngạn ném dị hạch lên không trung, giơ hộp vải nhung lên, hứng hạch vào bên trong, sau đó bò dậy khỏi giường, quỳ gối bên cạnh Chiêu Nhiên, cánh tay khoác lên chùm tóc vểnh lên của anh, “Em sẽ nói, good boy.”
Chiêu Nhiên hiểu y đang ám chỉ điều gì: “Ồ… Anh chỉ muốn khen em, biểu hiện trong phòng ảo trò chơi rất tốt, ai mà ngờ vừa tỉnh dậy thì như ăn pháo đốt, suýt chút nữa đánh anh một trận.”
“Anh thật sự tới địa chỉ em đưa cho anh à?” Úc Ngạn cực kỳ tò mò về thời gian và không gian bị bóp méo, thò đầu qua hỏi Chiêu Nhiên ở bên cạnh.
“Đúng vậy.” Nhưng thực ra lúc anh tới, Úc Ngạn không sống ở đó. Ở một thành phố xa lạ, giữa một chủng tộc xa lạ, việc chờ đợi một chàng trai chỉ còn một vệt đen trong ký ức giữa biển người bao la khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng.
“Anh đến bằng cách nào?”
“Ngồi xe lửa.”
“Chạy rồi bám lên nóc tàu à?”
“Không phải, anh mua vé.” Nói được một nửa, Chiêu Nhiên chợt nhớ tới lời thề trước đây với anh trai không được kể cho Úc Ngạn chuyện cũ, một khi vi phạm, sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Anh cẩn thận nhìn Úc Ngạn từ trên xuống dưới, thấy y không sao mới thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ định nghĩa “chuyện cũ” ám chỉ quá khứ hai người chung đụng, bởi vậy không kích hoạt hình phạt vi phạm lời thề.
Nhưng Úc Ngạn lại rất vui vẻ, y ôm chặt cổ Chiêu Nhiên từ phía sau, áp sát vào người anh, tư thế giống như đang ôm một chú chó lớn.
“Anh biết nói chuyện rồi, cho em xem hình dáng bản thể khi lớn lên của anh đi.”
“Chỉ sợ em xem xong sẽ không ngủ được.” Chiêu Nhiên bị y ôm lắc qua lắc lại, “Đừng làm loạn, ngoan ngoãn nghe lời, không có ngoại hình con người, không đẹp.”
“Em ngủ được, ngay cả khi qua màn Resident Evil* em cũng ngủ được mà.” Úc Ngạn kéo tai anh, giật tóc anh, “Anh cho em xem em cũng sẽ cho anh xem thứ tốt.”
*Resident Evil, được biết đến ở Nhật Bản với tên Biohazard, là một series trò chơi điện tử kinh dị sinh tồn và là thương hiệu truyền thông kinh dị Nhật Bản được Shinji Mikami và Tokuro Fujiwara tạo ra, được phát triển và thuộc sở hữu của Capcom.
“Hì hì, em thì có thứ gì tốt chứ, anh không muốn xem.”
“Anh đừng có hối hận đấy, em nói có là có.” Úc Ngạn được voi đòi tiên ôm lấy cổ Chiêu Nhiên, đè đầu anh xuống, cả người ôm đầu trêu chọc anh.
Chiêu Nhiên chịu không nổi chà xát nữa, kéo y ra khỏi người mình, xách y đặt lên giường: “Được rồi được rồi, để anh xem em có thứ gì tốt.”
“Nhìn này.” Úc Ngạn lấy một tờ giấy trắng trên bàn ra, dùng bút màu đen và thước kẻ vẽ một hình bán nguyệt tiêu chuẩn.
Y thổi bay vết nước trên tờ giấy vươn tay ném nó đi, trang giấy rơi từ trên không xuống, khi nó lơ lửng trước mặt, y nhanh chóng đưa tay phải vào trong tờ giấy, lấy ra một chiếc túi hình bán nguyệt màu đen, hộp mở rộng hạch.
Mở túi hộp mở rộng hạch ra, đổ ngược lại, dùng vạt áo hứng bốn dị hạch rơi xuống.
“Hạch xanh cấp một lấy từ cơ thể sói máy bị giết chết trong bài kiểm tra thực lực.” Úc Ngạn sắp xếp bốn hạch thành một hàng, “Hạch đảo ngược truyện cổ tích mua từ thương nhân nửa đêm, hạch hệ thống phòng chống mê hoặc quái vật nhiều tay cho em, nằm lẫn dưới đống đá nhỏ sáng bóng và khối băng.”
Chiêu Nhiên cầm hệ thống phòng chống mê hoặc lên: “Có công dụng gì?”
“Nếu kiên trì đối kháng trong một giờ, đối thủ sẽ bị cưỡng chế offline.”
“Hèn gì em muốn giữ lại Kỷ Niên, để J.S. tăng cường đến mức độ cao nhất, sau đó dùng dị hạch này cưỡng chế tụi nó ngoại tuyến.” Hệ thống phòng chống mê hoặc thu hút sự chú ý của Chiêu Nhiên, y suy nghĩ một lúc, vội vàng hỏi, “Còn dùng được mấy lần?”
“Hai lần.”
“Giữ lại, sau này không đến đường cùng nhất định phải giữ lại viên hạch này.” Chiêu Nhiên cầm hệ thống phòng chống mê hoặc, lẽ nào là ý trời, phải chăng viên hạch này là chìa khóa để đánh bại anh trong tương lai.
“Nhưng tím cấp ba vẫn quá thấp.” Úc Ngạn nói, “Em dùng viên hạch này để kết liễu James, nhưng lúc đó nó mới bước vào trạng thái tương tự như treo máy, sau khi em móc dị hạch ra mới chết, nên không biết liệu thời gian offline có ngắn hơn nếu đổi thành dị thể mạnh mẽ hơn không, nếu em không móc hạch của nó kịp thời, phải chăng nó sẽ tỉnh lại?”
“Xem ra hạch này cũng không hữu dụng lắm, vì nó chiếm hốc mắt của em, nên em không thể dùng dị hạch cường hóa khác, không có dị hạch hỗ trợ, em có thể chống đỡ các dị thể mạnh mẽ khác trong một giờ không mới là vấn đề.”
“Em nghĩ nó chỉ thích hợp để đối phó với những quái vật như anh em J.S. dựa vào ảo ảnh để kéo dài thời gian, vì vốn dĩ dị thể này không hung dữ lắm. Nếu đổi thành người đầu dê em từng thấy ở bệnh viện Huyện Cổ thì sẽ không suôn sẻ như vậy, rất khó để đọ sức với nó trong một giờ.”
“Y vậy.” Chiêu Nhiên lắc đầu, ném hệ thống phòng chống mê hoặc về lại giường, “Thứ tốt em nói đây à?”
“Hừ.” Úc Ngạn lấy viên cuối cùng trong vạt áo ra, nắm chặt lòng bàn tay. Nhưng ánh sáng mờ vẫn tràn qua khe hở giữa các ngón tay, màu vỏ trứng vàng nhạt mềm mại và ấm áp, y xòe tay ra, một dị hạch màu vàng nhạt có hoa văn mặt quỷ huỳnh quang ở mặt ngoài hiện ra trước mặt Chiêu Nhiên.
“Há? Lấy được hạch cấp vàng, được luôn à.”
“Em lấy nó từ anh em J.S, hạch phòng ảo – Vua trò chơi. Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy dị hạch màu vàng, chắc chắn rất mạnh, để xem nó có ích lợi gì.” Úc Ngạn lấy máy phân tích lưu trữ hạch ra, kiểm tra đồng hồ và pin, rồi nhét hạch vua trò chơi vào.
Tên: Hạch phòng ảo – Vua trò chơi
Nguồn gốc: Phá giải phòng ảo trò chơi, đánh bại anh em J.S
Chủng loại: Loại dị hóa
Đánh giá cấp bậc: Vàng cấp 1 (Vàng vỏ trứng)
Khả năng cơ bản: Dưới điều kiện nhất định, có thể tăng cấp độ của các dị hạch khác vĩnh viễn.
Giới hạn sử dụng: Không giới hạn
Giới thiệu vắn tắt: Trong trò chơi, tôi là vua
Điều kiện cộng hưởng: Không xác định
“Tăng cấp bậc của dị hạch khác vĩnh viễn?” Úc Ngạn cầm máy phân tích lưu trữ hạch lên đọc đi đọc lại dòng chữ trên màn hình, không thể tin vào mắt mình.
“Mạnh thật. Mạnh vậy sao…” Úc Ngạn lẩm bẩm cảm thán.
Bé con nhà mình lấy được hạch cao cấp hiếm có là chuyện tốt, nhưng khi nghe thấy giọng điệu Úc Ngạn than thở, Chiêu Nhiên nhướn mày: “Thích vậy à.”
“Loại hạch này chắc chắn không thích hợp để gắn trực tiếp vào cơ thể, tìm cơ hội chế tạo nó thành thiết bị chuyển động dị thường sẽ hiệu quả hơn, ngày mai em sẽ nghiên cứu thử. Cho em xem hạch nhà ảo thuật có khả năng gì… Chờ chút.” Úc Ngạn đột nhiên nhớ ra gì đó, đóng nắp máy phân tích lưu trữ hạch lại, “Em đã cho anh xem thứ tốt rồi, anh đã hứa gì với em?”
“Anh hứa gì?” Chiêu Nhiên lộ ra răng nanh xảo trá.
“Cho em xem hình dạng bây giờ của anh.” Sắc mặt Úc Ngạn dần hối đi, “Gạt em.”
“Dùng quỷ kế cởi găng tay của anh ra, còn anh thì không thể lừa em chút à.” Chiêu Nhiên thắt chặt khóa đồng của găng tay.
Vừa thắt xong khóa, Úc Ngạn liền kéo ra: “Không phải chỉ là găng tay thôi sao, cởi găng tay thì sao, cởi găng tay thì có ý nghĩa đặc biệt gì à?”
“Ý nghĩa như này này.” Chiêu Nhiên móc một góc quần đùi Úc Ngạn, kéo lưng quần xuống tận cổ chân, dây thun lướt qua chú chim nhỏ ngẩng đầu ca hát, kích thích lắc lư nhe nhẹ.
Úc Ngạn: “…”
“Ơ.” Chiêu Nhiên huýt sáo trêu chọc chú chim nhỏ.
Úc Ngạn nằm vào lòng Chiêu Nhiên như không có chuyện gì xảy ra, trở người nằm xuống ăn vạ: “Muốn làm không?”
Chiêu Nhiên: “.”
“… Ơ kìa.” Tai Chiêu Nhiên vẫn chưa hết nóng đỏ, anh giơ ngón trỏ đặt lên môi mình, sau đó nhanh chóng đặt tay xuống, “Em vừa mới tỉnh lại, còn bị chảy máu mũi quên rồi à? Anh không làm em đâu.”
“Sớm muộn gì em cũng sẽ nhìn thấy dáng vẻ của anh.” Úc Ngạn hờ hững vuốt máy phân tích lưu trữ hạch, “Hãy đợi đấy.”
“Trước đừng nói chuyện đó nữa.” Chiêu Nhiên lấy hạch vua trò chơi màu vàng trong máy phân tích lưu trữ hạch ra, kề gần mũi rồi ngửi nhẹ: “Có mùi kén… Anh em J.S hóa kén trong đó à? Tụi em ra ngoài bằng cách nào?”
“Nặc Lan xử tử Salanka, ký khế ước với anh em J.S, vì chuyện này mà kiếm ánh sáng hư vô của cô xảy ra cộng hưởng, tiến hóa thành đinh phá kén, có thể đâm rách vỏ kén từ bên trong, tụi em cùng nhau ra ngoài.”
Chiêu Nhiên khá kinh ngạc,
“Ngày mai đi gặp Nặc Lan.”
“Hửm? Được á, cô ấy còn thiếu em hai hạch mù đen.”
*
Sau khi rời khỏi phòng ảo trò chơi, Nặc Lan ngâm bồn tắm rửa, dùng khăn tắm quấn mái tóc dài ướt đẫm rồi ngồi trên chiếc giường nhỏ trong phòng ngủ, ôm chiếc gối hoa hướng dương mềm mại, tựa vào chiếc đệm lưng khủng long, thoải mái nghịch điện thoại di động một lúc.
Trước kia nếu rảnh rỗi cô đều chơi bài poker và mạt chược, ít khi chơi game bắn súng, vì không biết chơi nhưng hôm nay lại khác, hôm nay có người gánh.
Giao diện tổ đội bốn người, tính cả Nặc Lan, đã có ba người vào đội.
Hai nhân vật nam còn lại khác với nhân vật mặc định trong trò chơi, tụi nó cao hơn thon dài hơn, khuôn mặt cũng thanh tú hơn, cả hai đều có mái tóc vàng và đôi mắt hai màu, mặc áo quần huấn luyện lính đặc chủng trong trò chơi, tay cầm súng trường.
Salanka hơi lạnh lùng, không thích nói chuyện, luôn đứng im lặng.
James dùng đốt ngón tay siết chặt tấm kính màn hình: “Chị ơi, chị thấy chiếc váy mới ở shop chưa.”
Nặc Lan nằm úp sấp trên giường, hai tay bấm nút, bắp chân thon dài gác lên đệm lưng khủng long: “Chị thấy rồi, đắt quá, nguyên bộ Krypton chắc phải hơn 5000.”
“Chị muốn món nào? Chọn thoải mái chị ơi.” James thuận tay kéo ra, mở giao diện shop, lấy skin mới nhất trong shop, khoác lên người nhân vật của Nặc Lan, chiếc váy nhỏ mặc thẳng lên người.
“Đôi giày này rất xinh đẹp, rất hợp với chị.” James ngồi xuống, nâng chân nhân vật Nặc Lan lên, giúp cô mang đôi giày cao gót thủy tinh màu xanh dương.
“Oa, em tách được giày ra khỏi bộ đồ à?” Nặc Lan tặc lưỡi ngạc nhiên.
Lúc này, đồng đội tìm trên kênh thế giới gia nhập đội, đội bốn người lên máy bay tìm địa điểm thích hợp để nhảy dù.
“Chị ơi lại đây, em nhảy xuống sớm, chị theo em đi.” James nhảy trên không xuống, cầm tay Nặc Lan, lao xuống vị trí đã định trước. Người qua đường ngạc nhiên, đánh chữ liên tục trên khung chat hỏi thao tác thế nào thế.
Nặc Lan cười nói: “Tôi không biết, chỉ có mình cậu ấy biết.”
Đáp xuống đi loot đồ, James chạy tới, đưa băng đạn mở rộng cho Nặc Lan: “Chị, em loot được băng đạn mở rộng nè, cho chị.”
Salanka buồn bực loot đồ: “Em cũng cần mở rộng, anh à.”
James quay đầu mắng: “Không có tay à, sao không tự mình tìm đi?” Sau đó nó lập tức quay người, đặt một cái khác trước mặt Nặc Lan: “Chị, em còn một cái.”
Nặc Lan cười không khép miệng được: “Em cho cậu ấy đi, đưa trang bị cho chị cũng không bắn được.”
“Không sao, cứ để chúng em lo, chị chỉ cần đứng đó là em có thể bắn được, thật á.”
Xe bị bắn nổ giữa chừng, mọi người chỉ còn cách xuống xe chạy bo, qua màn hình, Nặc Lan phát hiện biên độ thở của James và Salanka càng lúc càng lớn.
Cô chỉ cần di chuyển ngón tay là có thể tiến lên, nhưng bọn họ lại đang chạy thật trong bản đồ rộng lớn của thế giới trò chơi.
Dù vậy, sức chiến đấu của dị thể cấp vàng không thể đánh giá thấp, sau mấy đợt combat ở mấy vòng bo, đội bốn người vẫn còn nguyên vẹn, nhưng những người chơi rank quán quân ai cũng mạnh, lâu lâu còn gặp hack, sau khi lấy được top 1, cả James và Salanka đều bị bắn trúng hai phát.
Quay lại sảnh chờ trò chơi, vết đạn trên người hai người vẫn đang chảy máu, ôm súng trường tựa vào nhau nghỉ ngơi.
Nặc Lan nhìn hai nhân vật nhỏ bé trong game mệt mỏi suy sụp, trong lòng cũng hơi chua sót: “Sau này… đừng chơi những game như này nữa.”
James chú ý tới biểu tình của Nặc Lan, sượt nhẹ tiến tới màn hình, đưa tay ra.
Bàn tay nhỏ nhắn của nhân vật vươn ra từ trong màn hình điện thoại chật hẹp, đặt trên chóp mũi Nặc Lan.
“Trò chơi gì cũng được… Chị, chỉ cần chị đến gặp chúng em thường xuyên là được.”