Mọi người vội vã bước vào tháp nghiêng, Úc Ngạn đi ở cuối đội hình, sương mù xung quanh Tháp Nghiêng rất mỏng khiếm đám cương thi ma quái đuổi theo tới đây đều bình tĩnh lại, không còn phát điên nữa.
Úc Ngạn cảm thấy một ánh mắt đang dò xét rơi xuống người mình, trực giác của y rất chính xác.
Y ngoái đầu tìm kiếm, nhìn quanh bốn phía, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên tầng lầu cao vút tận mây, thấy một thanh niên đang tựa vào khung cửa sổ lầu gác cổ kính nhìn mình.
Người đó có ngũ quan và đường nét gần như giống hệt Úc Ngạn nhưng đôi lông mày ánh mắt trưởng thành hơn vài tuổi, khóe miệng nhếch lên một đường cong mơ hồ, đứng bên khung cửa sổ chạm trổ.
Tay áo của thanh niên xắn lên đến cẳng tay, tay cầm một cây bút máy cổ điển, ba ngón tay phải cầm bút quấn băng chống mòn, cụp mắt chăm chú nhìn Úc Ngạn ở dưới lầu.
“Tiểu Nhị.” Úc Ngạn ngẩng đầu nhìn cậu ta, sự thật như một viên mưa đá đập vào đầu Úc Ngạn làm y vừa lạnh lẽo vừa tỉnh táo —
Người đã bỏ ra hai trăm đồng tiền âm phủ, bất chấp mọi giá tìm kiếm nguyên liệu để nâng cấp bộ đồ ác ma nhỏ thành bộ đồ thợ Săn Ma Vương chính là cậu.
“Cậu… làm sao mà làm được…” Biểu cảm như thấu hiểu mọi chuyện của Tiểu Nhị khiến Úc Ngạn rùng cả mình.
Tiểu Nhị nhướng mắt, chỉ vào mắt trái đang gắn hạch nghề nghiệp – nhà suy luận màu bạc rồi giơ ngón trỏ lên đặt trước môi: “Cứ làm đi.”
Sương mù ngày một dày hơn, dần dần che khuất bóng dáng của lầu gác, Úc Ngạn bước nhanh đuổi theo nhưng vừa ra khỏi phạm vi bảo vệ của Tháp Nghiêng đã bị đám cương thi bên ngoài chặn lại, khi y ngẩng đầu lần nữa bóng dáng người ấy đã hoàn toàn biến mất.
*
Sau khi vào Tháp Nghiêng, cơ thể của Chiêu Nhiên cũng chậm rãi trở về hình dáng ban đầu.
Anh ôm chặt vị trí dị hạch ở khe xương sườn, anh vẫn luôn trưởng thành, năng lượng của dị hạch cũng ngày càng tăng cho đến khi quá tải khiến cơ thể không thể chịu nổi, bởi vậy anh cảm thấy căng thẳng và đau nhức, năng lượng dư thừa quá mức làm tinh thần anh kích động giống như uống quá nhiều cà phê, buộc phải vận động nhiều để tiêu hao năng lượng dư thừa.
Tuy nhiên, khi bước vào Tháp Nghiêng thứ hai, cảm giác tĩnh lặng và yên bình từ tận đáy lòng lại xuất hiện một lần nữa, Chiêu Nhiên chưa bao giờ cảm thấy thư thái đến vậy, tâm trạng dần thả lỏng, muốn nằm xuống đánh ngay một giấc.
“Nơi này làm tiêu mòn ý chí chiến đấu…” Chiêu Nhiên ngáp một cái.
“Cậu biết gì chứ.” Hồ ly trắng cắn mạnh vào dái tai kéo anh lên, “Tháp Nghiêng là phòng ảo vĩ đại nhất của thế giới mới, mọi thứ dưới sự bảo vệ của nó sẽ trở nên ổn định.”
“À, quả là một nơi tuyệt vời.” Chiêu Nhiên thoải mái nói, “Ngài Tỉnh có muốn thu nhận tôi không?”
“Không, nơi này không giữ sinh vật sống qua đêm.”
Chiêu Nhiên mỉm cười không tranh cãi với anh ta nữa rồi nhận ra Úc Ngạn đã biến mất, quay người tìm kiếm thì thấy em bé mới đuổi kịp, đôi mắt cụp xuống trông đầy tâm sự.
Cấu trúc bên trong của tòa tháp này là một tế đàn phương Đông, bốn chân hồ ly nhảy lên trung tâm tế đàn, chuông vàng nơi cổ chân rung lên, đuôi dài múa lên trời, đầu đuôi hồ ly thắp sáng các chân nến xung quanh, môi trường tối tăm bỗng trở nên sáng rực.
Bùa chú khắc trên bề mặt đá của tế đàn phản ứng với những chữ trên người Hồ ly trắng, một cánh cổng xoáy mới được hồ ly mở ra, tất cả năng lượng của Tháp Nghiêng đều hội tụ vào xoáy nước, những dầm đá trên trần nhà lại bắt đầu rung lắc dữ dội, rơi xuống bụi đất.
Hồ ly ngậm một gói lụa màu xanh đen trên bàn tế, ném cho họ: “Nhanh lên, nếu sụp thêm một tòa nữa thì lại phải đi tìm tháp mới.”
“Để tôi –” Lâm Khuê là người nhiệt tình nhất, tay chống lên tế đàn rồi lộn người lên, đón lấy gói lụa hồ ly ném tới rồi nhảy bước vào trong vòng xoáy, Nặc Lan vén mái tóc dài ra sau, cảm giác như không trâu bắt chó đi cày, miễn cưỡng bước vào.
“Mau đi thôi, bộ trang phục Thợ săn ma Vương của em đang ở ngay trước mắt, nghe tên thôi đã biết đó là bộ trang phục thần thánh.” Úc Ngạn theo sát phía sau, rảo bước vào vòng xoáy.
Chiêu Nhiên dừng bước trước vòng xoáy, Úc Ngạn ngạc nhiên xoay người nhìn anh rồi quay trở lại nắm lấy tay anh.
“Em rất giống nhân vật trong trò chơi, cứ thấy cửa ải là xông thẳng tới.” Chiêu Nhiên bị y kéo tay, mím môi cười cười.
“Hả?” Úc Ngạn ném vào miệng một quả anh đào vừa mới trộm được trên bàn cúng, nhổ ra cuống xanh, nhìn vào mắt anh sau đó hất cằm chỉ vào cơn xoáy, “Anh nói ngôn ngữ ùng ục em không hiểu.”
Chiêu Nhiên thở nhẹ một hơi, để y kéo mình bước đi.
Tay của Úc Ngạn rất cứng, giống như trái tim và ý chí của y. Nhưng khuôn mặt y lại rất mềm mại như lưỡi và thân thể của y vậy.
Vòng xoáy nuốt chửng hai người cuối cùng, Tháp Nghiêng cũng vì số lượng người được truyền tải quá nhiều mà bắt đầu rơi vữa tường, dầm nhà lung lay, đám cương thi ma quái ngoài cửa bắt đầu nhốn nháo, chen chúc lao vào Tháp Nghiêng đang sụp đổ.
Hồ ly đứng một mình trước cơn xoáy, cong lưng lại đối diện với lũ ma quỷ, lông trên người dựng đứng, nhe răng gầm gừ dọa dẫm nhưng đôi chân run rẩy liên tục lùi lại, lộ rõ nỗi sợ hãi trong lòng.
Toàn bộ năng lượng của Tháp Nghiêng đều dồn vào cơn xoáy, không còn khả năng giữ ổn định tâm trí của lũ ác quỷ, lớp chắn bị phá vỡ ngay lập tức, đám cương thi ác quỷ đội cả gạch đá xông tới, Minh Đường lợi dụng địa hình và sự nhanh nhẹn của mình để xoay sở với chúng, hai đuôi cáo bùng cháy ngọn lửa, quét qua đám cương thi, ngọn lửa mê hoặc dính vào lũ ác quỷ, thiêu cháy chúng đến khi bốc khói.
Hồ ly trắng bảo vệ cổng xoáy đến cùng, những câu bùa chú đỏ trên người phát ra luồng khí áp chế, đẩy lui lũ ma quỷ.
Đột nhiên, một thứ gì đó trong đám cương thi bị ném ra nhanh chóng, hóa ra là một xấp tiền giấy, tiền giấy rơi trúng những ngọn lửa hồ ly màu tím đang cháy trên mặt đất, bay lên như những bông hoa rải trong không trung, những mảnh giấy đang cháy rơi xuống rào rào.
Một cô dâu ma hung dữ mặc đồ tang trắng xông ra từ biển cương thi, tay trái cầm chiếc ô giấy trắng gấp lại, tay phải nắm chặt thanh kiếm giấu trong ô, xuyên qua những tờ tiền giấy bay tán loạn, một kiếm đâm thẳng vào tim của hồ ly trắng.
Lẽ ra Minh Đường có thể nhanh chóng né tránh nhưng sau lưng anh ta chính là vòng xoáy, không còn thời gian suy nghĩ nhiều anh ta nhảy lên, cơ thể nhỏ bé chắn trước vòng xoáy.
Thanh kiếm trong ô tới ngay lập tức, lưỡi kiếm đâm vào da thịt hồ ly trắng, phát ra tiếng kêu giòn vang, như thể vừa đâm vào lớp giáp cứng cỏi.
Những câu bùa chú màu đỏ trên người Minh Đường tỏa ra ánh sáng chói lòa, chống lại lưỡi kiếm âm phủ sắc như cắt sắt.
Thanh kiếm mảnh bị đánh bật ra, cô dâu ma đau đớn ngửa mặt lên trời kêu thét, nhưng các bùa chú bảo vệ trên người Minh Đường cũng đồng thời vỡ vãn, từng mảnh rơi xuống như mảnh kính, rơi vãi dưới chân anh ta.
Nhưng chưa kịp thở phào, thanh kiếm trong ô lại bị cô dâu ma ném lên không trung, lần này Minh Đường đã mất đi lá bùa hộ mệnh cuối cùng, lưỡi kiếm âm phủ sắc bén cắm sâu vào lớp lông hồ ly như một cây đinh trấn hồn, ghim chặt Minh Đường xuống đất.
Lũ cương thi và ma quỷ đã phá vỡ phòng tuyến của Minh Đường, bị vòng xoáy hút hết năng lượng của Tháp Nghiêng thu hút.
Hồ ly trắng nằm trong vũng máu, bộ lông trắng như tuyết bị nhuộm đỏ, dính bết vào nhau, nó kêu gào thảm thiết, cố gắng chống bốn chân lên liều mạng bò về phía trước.
Thanh kiếm mảnh ghim chặt cơ thể nó đang từ từ xẻ nó thành hai nửa, máu chảy ra tụ lại thành vũng nhỏ có thể soi bóng.
Minh Đường nhắm mắt lại thở hắt một hơi nặng nề, trong khoảnh khắc anh ta gắng sức vùng lên, đã không còn cảm thấy đau đớn mà chỉ nghe thấy âm thanh của một chiếc kéo được mài rất sắc đang cắt qua tấm lụa, sột soạt.
Lưỡi kiếm xé toạc bụng của nó khiến máu ruột tràn ra ngoài vết thương, nó cố sức nhảy lên, leo lên tế đàn tạo ra một ngọn lửa hồ ly tím dữ dội như một thần thú trấn áp tà ma, phát ra tiếng thét nhọn tai đầy uy lực.
Trăm quỷ lùi lại.
Những con ác quỷ bộc lộ sự sợ hãi, nhưng không phải với Minh Đường mà với người đàn ông đứng sau lưng anh ta.
Chú hồ ly nhỏ đã thế suy sức yếu, chân trước mềm nhũn quỵ xuống, nằm nghiêng trước vòng xoáy, miệng hé mở, ánh mắt đờ đẫn, bụng co giật, nó sắp bị nhuộm thành một con hồ ly ước nhẹp đỏ rực.
Một đôi tay dài ấm áp nâng lên cổ và eo của nó, lòng bàn tay nhuốm đầy máu ấm.
Minh Đường mềm oặt như một chiếc khăn choàng cổ làm bằng da cáo, đôi mắt hồ ly nửa mở cố nhìn người đó một cái.
Ngài Tỉnh cúi đầu nói khẽ “Lùi lại”, đám ma quỷ tụ tập ở đó kêu thét rút lui.
Tháp Nghiêng tạm thời ngừng sụp đổ, Tỉnh Túc ngồi xuống đất, tựa lưng vào mép vòng xoáy, đặt chú hồ ly nhỏ lên tay rồi ôm vào lòng, vuốt ve vết thương của nó, dùng câu bùa chú để chữa lành vết thương khủng khiếp đó.
Minh Đường trợn tròn mắt, tựa chiếc cằm lông xù vào ngực Tỉnh Túc, đôi mắt hồ ly tròn xoe nhìn chằm chằm vào ngài như một con chó nhỏ bị bệnh, không biết kêu đau, yên lặng và ngoan ngoãn hơn thường ngày, lúc này nó không chớp mắt, vì nó cần phải ghi nhớ hình ảnh của chủ nhân để để nếu có duyên còn được gặp lại.
Rồi cứ thế nó mở mắt nhìn không cử động nữa, không còn ấm áp, không còn mềm mại, một chiếc đuôi hồ ly rung ra khỏi gốc, rơi vào vạt áo của Tỉnh Túc.
Ngài Tỉnh vuốt ve đầu lưng nó, vuốt phẳng lại bộ lông bị nhuốm máu, mất một lúc lâu chú hồ ly nhỏ mới trông đẹp hơn chút.
“Không phải tất cả những gì được sinh ra từ Biển băng địa cực đều là kẻ mạnh, cần gì phải làm khó bản thân.” Ngài Tỉnh cúi đầu, chiếc hoa tai bùa chú lắc lư, “Mệnh trời không thể trốn, cho em một trăm mạng cũng không đủ. Thôi vậy.”
*
Phía bên kia vòng xoáy, không ai biết nó dẫn đến đâu, thực tế ngay khi họ vừa bước vào cổng thì ngay lập tức rơi vào hư không, đầu cắm xuống rơi thẳng vào vực sâu không đáy.
Lâm Khuê mở rộng đôi cánh rồng lửa lao xuống lướt đi nắm lấy tay Nặc Lan, cả hai loạng choạng rơi xuống hơn chục mét Lâm Khuê mới lấy lại thăng bằng, hai tay nắm chặt tay Nặc Lan từ từ hạ xuống.
“Chị Lan, chị giảm cân đi… Ít nhất chị cũng nặng một trăm hai mươi cân…” Lâm Khuê cắn răng vỗ cánh rồng.
“Cơ bắp cả đấy, đôi chân này của dị để xoắn đầu người ta, chứ không phải để chụp hình cho đẹp.” Nặc Lan vui vẻ để cậu lôi kéo, một tay rảnh rỗi lấy điện thoại ra xem, “Cậu năng bao nhiêu?”
“Một trăm năm mươi, nhưng em cao một mét tám tư mà.”
“Cậu là dây hoa loa kèn à sao mà gầy thế, ăn nhiều vào, bảo sao không kéo nổi.”
Khi hạ cánh an toàn, trước mắt họ là một màn đêm mờ ảo, Nặc Lan bước lên trước một bước, vô tình giẫm phải một lon nước rỗng, chất lỏng bên trong bật ra khỏi nắp bắn tung tóe lên giày của Lâm Khuê rồi nhanh chóng bốc hơi.
Nặc Lan bật đèn flash điện thoại để chiếu sáng, tay kia bịt mũi: “Sao mà thối thế này.”
Ánh sáng chỉ đủ chiếu sáng một khu vực hình quạt, nơi ánh sáng chiếu đến chất đống chiếc xe đạp cũ rỉ sét, vành xe hoàn toàn biến dạng, rỉ sét nặng nề, dưới xe đè lên túi rác đủ màu sắc, cũng có cả những hộp cơm bẩn thỉu.
Nặc Lan giơ điện thoại lên cao, một ngọn núi rác khổng lồ cao chọc trời hiện ra trước mắt. Cô bước lùi ra lại giẫm phải túi rác phía sau, gót giày móc rách túi, nước bẩn bên trong túi trào ra, bốc mùi thối khủng khiếp.
“Bãi rác à?” Nặc Lan cẩn thận bước qua con đường hẹp giữa núi rác rồi đi tiếp, “Bãi rác khổng lồ, lần đầu tiên chị thấy nhiều rác thế này.”
Lâm Khuê theo sát cô nhưng không dám đi quá gần: “Chị ơi cẩn thận chút, đừng giẫm phải phân.” Cậu sợ lại bắn lên người mình.
“Em cũng vậy, đừng làm cháy rác nhé.” Nặc Lan vừa đi vừa gọi tên Úc Ngạn, đi vòng quanh núi rác một lúc lâu mới nghe thấy tiếng đáp lại.
Ánh sáng mạnh của điện thoại chiếu tới, Úc Ngạn đang ngồi xổm trên một chiếc ghế sofa ướt sũng úp ngược trong núi rác, cầm một cái móc quần áo bị biến dạng để lục lọi rác, Chiêu Nhiên đứng dưới, sẵn sàng đỡ y khi núi rác sụp xuống.
“Đang làm gì thế?” Nặc Lan hét lên.
Úc Ngạn ngẩng mặt lên, đưa tay che ánh sáng chói lóa: “Nhặt rác, làm một cái la bàn. Tụi em đi lòng vòng mấy vòng, không phân biệt được phương hướng, quay tới quay lui lại về chỗ cũ, núi rác như quỷ chặn đường.”
“Bình thường anh cảm nhận phương hướng rất tốt.” Chiêu Nhiên vuốt lại tóc.
Lâm Khuê cũng trèo lên tìm giúp: “Cậu cần gì? Tôi tìm với cậu.”
“Nam châm.”
Cuối cùng hai người cũng tìm được một chiếc túi xách nữ có khóa nam châm, Úc Ngạn dùng kim băng nhặt được chà mạnh trên khóa nam châm.
Nặc Lan không muốn lục rác cùng, cô móc chân kéo một cái ghế đẩu ba chân tới ngồi xuống thở dài.
Chiêu Nhiên nghiêng đầu hỏi cô: “Hình như em không hứng thú lắm.”
“Thế giới sắp hủy diệt rồi ạ? Có vẻ chẳng liên quan gì đến em.” Nặc Lan chống cằm, hai ngón tay xoay chiếc điện thoại, “Em chỉ muốn có máy chiếu thực thể mà thương nhân nửa đêm mang tới, nó có giá sáu mươi lăm tiền âm phủ. Cái đó đối với em rất quan trọng, có nghĩa JS có thể sống như anh, không biết từ bao giờ em rất muốn thật sự chạm vào họ, không muốn để đầu ngón tay xuyên qua hình ảnh, chỉ để chạm vào một màn hình cứng.”
Chiêu Nhiên gật đầu: “Tôi hiểu.”
“Tiền âm phủ không có giá trị gì với tôi, tôi đến đây chỉ vì chủ nhân Tháp Nghiêng duy trì một trật tự tuyệt đối, bất kỳ gia tộc nào trong thế giới mới đều tôn trọng ngài ấy. Thỉnh cầu của ngài ấy không ai có thể từ chối. Tôi có nghe qua, chủ nhân Tháp Nghiêng là người canh giữ hai thế giới cũ và mới, nhờ sự kiểm soát của ngài ấy, hai thế giới mặc dù thông nhau nhưng không làm rối loạn nhau.”
“Ồ? Hai người đang nói gì thế?” Lâm Khuê từ lưng chừng núi rác nhảy xuống đất, như con cóc lửa nhảy ngang qua trước mặt Chiêu Nhiên và Nặc Lan, mở to miệng buông tay thắc mắc, “Chúng ta đang cứu thế giới cơ mà? Chẳng lẽ chuyện này chưa đủ làm bản thân kích thích ạ?”
Úc Ngạn ngước mắt cùng Nặc Lan liếc nhìn Lâm Khuê bằng ánh mắt khinh thường.
“Cậu ta là vậy đấy.” Nặc Lan lấy ra một chồng ảnh chụp Polaroid, “Trên ảnh của Lâm Khuê có ghi một câu ‘Ngọn lửa hiến tế không vụ lợi."”
Úc Ngạn cúi đầu tiếp tục công việc trong tay, lười biếng nói: “Điều ước sinh nhật năm mười bốn tuổi của em là giết hết những người có tính cách như cậu ấy.”
“…” Chỉ có Chiêu Nhiên dùng cổ tay xoa đầu Lâm Khuê.
La bàn tự chế của Úc Ngạn đã hoàn thành, y cắm kim đã chà xát qua nam châm ngang qua tờ giấy, thả vào ly nước giấy bỏ đi rồi nằm rạp trên mặt đất quan sát.
Tờ giấy gắn kim kim nam châm xoay hai vòng trong nước sau đó dừng lại ở một hướng cố định.
“Đi thôi, cứ đi về một hướng cố định, chắc sẽ không gặp quỷ chặng đường nữa.” Úc Ngạn giữ chiếc la bàn đơn giản trong lòng bàn tay, nhặt gậy quý ông lên, dẫn mọi người đi thẳng lên phía trước, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm, “Chúng ta đang ở thế giới mới hay thế giới loài người? Đi ra khỏi bãi rác có thể nhìn thấy lối vào khu vực khai thác mỏ vàng không?”
Họ đi một quãng khá dài mà không quay lại chỗ cũ, cách này rất hiệu quả.
Nặc Lan đi ở cuối, nhấc chân gỡ bỏ thứ gì đó vô tình dính vào gót giày, dùng đèn flash điện thoại soi xuống, cô phát hiện đế giày mình lấp lánh ánh vàng, cả đế giày kia cũng vậy như thể vừa dẫm lên giấy vàng.
“Cái quái gì thế này?” Nặc Lan cúi xuống quan sát mặt đất, mặt đất trắng mịn bóng loáng, khi bị ánh sáng chiếu vào liền phản chiếu những điểm sáng lấp lánh.
Nặc Lan đưa ngón trỏ chà sát vài lần trên sàn có vẻ hơi dầu mỡ, ngón tay cô cũng dính một lớp màu vàng óng ánh.
“Tôi nói này, có khi nào đây là vàng thật không?”