“Đừng lên, anh ta là thực tập sinh của tổ trưởng Chiêu, lát nữa ngài Chiêu vào không xé xác cậu mới lạ.” Ngải Khoa liều mạng ngăn cản chàng trai liều lĩnh cao hơn mình một cái đầu, trước đó trong bài kiểm tra thực lực hắn bị Úc Ngạn dạy dỗ một trận, nên hắn nhớ kỹ không dám chọc giận Úc Ngạn, nhưng cũng nhìn ra Ngụy Trì Dược sĩ diện hão, nếu nói thẳng Úc Ngạn lợi hại có khi lại chọc tên ngốc này lao vào mạnh hơn.
Tốt bụng? Úc Ngạn âm thầm nhấm nháp nhận xét lạ lùng này. Để người phỏng vấn nghe được chắc chắn rất vui.
“Hừ.” Ngụy Trì Dược khinh bỉ khịt mũi. Thực ra trong lòng gã cũng hơi e dè, nghe nói Úc Ngạn đã phá kỷ lục điểm cao nhất trong bài kiểm tra thực lực, chắc chắn có thủ đoạn nhưng y cũng chỉ là kỹ thuật viên, Ngụy Trì Dược lại là thực tập sinh tổ phản ứng nhanh, dưới ảnh hưởng tiềm ẩn của tổ trưởng Đoạn, gã ngoan cố tin kỹ thuật viên dựa vào mánh khóe nhỏ để thắng, không đáng khen ngợi, sau khi kết thúc bài kiểm tra thực lực, gã luôn bất bình thay cho người anh em Hỏa Diễm Khuê cùng tổ, trong lòng gã, anh Hỏa và chị Lan mới là những ứng cử viên sáng giá có thể lãnh đạo các thực tập sinh.
Yếu tố trên người Úc Ngạn có thể khiến gã khiếp sợ là chiếc mặt nạ nửa mặt che kín mắt trái, mặt nạ có hình dạng không đều, chất liệu như dòng chảy nước bẩn, hơn nữa bóng đổ hình giọt nước còn nhỏ xuống liên tục.
Các thực tập sinh đều nói họ chưa bao giờ nhìn thấy mặt Úc Ngạn, bởi vì y luôn mặc bộ áo quần màu đen tuyền, khi đội mũ trùm lên khuôn mặt của y sẽ hoàn toàn ẩn trong bóng tối, bất kể góc nào cũng không thể nhìn rõ.
Như ai ai cũng biết, những người thường không lộ mặt bao giờ cũng nguy hiểm.
“Chiêu Nhiên đâu.” Úc Ngạn hỏi.
Y dám gọi thẳng tên thầy mình, mấy thực tập sinh sửng sốt một lúc mới nhận ra Chiêu Nhiên là ai.
“Ngài Chiêu đã ngắt liên kết giữa chừng, giờ vẫn chưa quay lại, chúng ta ở đây chờ thầy ấy đi.” Ngải Khoa trả lời.
Úc Ngạn không tỏ rõ ý kiến, trong lòng y hiểu chờ đợi là vô nghĩa. Nếu bên ngoài xảy ra chuyện, người phỏng vấn có lẽ sẽ ở lại bên cạnh cơ thể thực của các thực tập sinh một thời gian để tránh việc phòng ảo đoàn xiếc thú biến thành nhà mồ tập thể.
Anh em J.S sẽ không dễ dàng bỏ lỡ cơ hội này.
Nếu tất cả các thực tập sinh bị xóa xổ trong phòng ảo trò chơi thì sao? Người phỏng vấn là người chịu trách nhiệm hoạt động lần này, thân bại danh liệt là điều không thể tránh khỏi, liệu công ty có đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên người Chiêu Nhiên để trốn tránh trách nhiệm không, nếu vậy, ngồi tù mục xương cũng có khi.
Người phòng vấn ngồi tù, Úc Ngạn không thích kết quả này lắm, vì hình như không cho phép hôn phạm nhân trong lúc thăm hỏi.
Thừa dịp bọn họ tranh cãi, Kỷ Niên lặng lẽ cởi dây thừng trên tay chân mình, dây thừng thô ráp cứa vào da thịt, cánh tay và bắp chân mảnh khảnh trắng bệch lạnh ngắt, cậu tập tễnh tiến lại gần Úc Ngạn, khom lưng chà sát làn da để máu lưu thông trở lại.
Úc Ngạn cầm rìu cứu hỏa, vén vô số dây thừng treo trên mái nhà sang một bên rồi đi về phía cầu thang. Kỷ Niên loạng choạng đi theo, không dám đến quá gần y, luôn giữ một khoảng cách vi diệu.
“Cậu định dẫn cậu ta đi theo thật à? Để tôi xem cậu chết thế nào.” Ngụy Trì Dược dẫn đầu đuổi theo, Ngải Khoa không dám ngồi một mình ở một ở bãi treo cổ không thấy năm ngón, ngập ngừng chạy theo: “Đợi, đợi tôi với…”
Thực tập sinh cuối cùng không còn cách nào khác cũng đành phải cắn răng đi theo.
“Này, cậu có nghe người ta nói không thế.” Ngụy Trì Dược đặt tay lên vai Úc Ngạn, “Trong đại não cậu ta có gắn chip thị giác, sẽ truyền toàn bộ hình ảnh ở đây ra ngoài, anh em J.S đột nhiên mạnh lên cũng nhờ phước cậu ta cả đấy, đối thủ chắc chắn đã mua chuộc nhiều nền tảng để livestream những cảnh này. Nếu anh em J·S có thể nắm bắt mọi động thái của chúng ta, trò chơi này chúng ta còn cơ hội thắng không?”
Úc Ngạn quay đầu lại, khinh miệtnhìn gã. Người này thực sự có IQ, nhưng không nhiều lắm.
“Nguyên lý của chip thị giác không phải như vậy,…” Kỷ Niên yếu ớt xen vào.
“Cậu câm miệng, đồ phản bội.” Ngụy Trì Dược gầm lên.
Đôi vai gầy gò Kỷ Niên hơi run lên, cẩn thận lùi lại, cắn môi nhẹ giọng giải thích: “Tôi không có.”
Cuối cầu thang vẫn là bóng tối vô tận, nguồn sáng duy nhất là đèn pin của Úc Ngạn, ánh sáng vừa đủ chiếu tới cuối cầu thang, trên sân thượng có bóng người mờ mờ lắc lư, cổ người đó gập một góc chín mươi độ, một sợi dây thừng treo trên nóc nhà rủ xuống là chỗ dựa duy nhất của người đó.
Bước chân của tất cả mọi người đều dừng lại.
“Xác chết mà thôi, tôi đi trước.” Ngụy Trì Dược đẩy Úc Ngạn ra, ba bước nhảy lên cầu thang, đi vòng qua khe hở bên cạnh xác chết treo cổ, giơ tay ra hiệu cho người phía sau: “Theo sau.”
Úc Ngạn đứng ở xa chiếu đèn pin lên người bên cạnh Ngụy Trì Dược, có người chủ động dò đường tìm mìn, đúng ý y.
Ngụy Trì Dược sung sức, tốc độ leo cầu thang rất nhanh là người đầu tiên lên tầng tiếp theo. Nhưng vừa đặt chân lên sàn, gã đã cảm thấy một cơn ớn lạnh lẽo ùa vào mặt, hơi lạnh xuyên qua áo mưa khiến gã rùng mình.
Ở đây chật ních người.
Những “Người” đứng yên thỏng tay xuống, cổ bị bẻ gãy, đầu vẹo thành những góc độ kỳ lạ, trên trần nhà thả xuống hàng chục sợi dây thừng, đầu dây thắt thành vòng nút thắt, treo lên cổ xác chết.
Những xác chết bị treo cổ này có cả nam lẫn nữ, có người quần áo phủ đầy bụi, mái tóc khô bạc chạm vào là vỡ, có người vẫn mềm mại thối rữa, các đặc điểm trên khuôn mặt của họ biến dạng theo dòng chảy của xác chết, dầu xác chết chảy dọc theo khớp ngón tay vàng phình ra.
Dầu xác và nước hôi thối trên xác chết tích tụ thành vũng nước trên sàn, thấm qua kẽ nứt ở góc tường.
Ngụy Trì Dược chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng này, cảm giác buồn nôn từ ngực dâng lên cổ họng nhưng sĩ diện gã lại lớn hơn trời, cơm trưa suýt trào ra khỏi cổ họng bị gã bất chấp nuốt lại.
“Chỉ là vài cái xác treo cổ thôi mà, trong bối cảnh trò chơi có gì đáng sợ chứ.” Giọng nói của Ngụy Trì Dược hơi run rẩy, gã không biết mình đang giải thích tình huống cho đồng đội hay đang giả vờ bình tĩnh để tự an ủi bản thân.
“Thật đáng sợ.” Kỷ Niên đột nhiên lên tiếng làm Ngụy Trì Dược giật mình nhảy lùi lại sát tường, quay người mắng to: “Đồ phản bội, cậu cố ý phá rối à?”
“Cậu mau quay lại đi.” Kỷ Niên khó khăn mở miệng nhưng bị tiếng mắng của gã chặn họng.
Cuối cùng Úc Ngạn chậm rãi nói: “Cậu cũng nên đục một lỗ trên đầu, để nước chảy ra thì tốt hơn.” Y giơ đèn pin lên quét qua quét lại giữa các xác chết san sát: “Cậu ở gần vậy mà không phát hiện ra có một số xác chết không có dây treo cổ à.”
“…” Ngụy Trì Dược chỉ cảm thấy đầu mình nổ tung, da đầu tê dại, cứng ngắc quay đầu xem xét cái xác gần mình nhất.
Cổ của hắn bị gãy, đầu gần như gục xuống ngực, hai tay buông thõng hai bên, lẫn với đám xác chết xung quanh nhìn qua thì chẳng có gì khác biệt, nhưng nhờ ánh sáng thì có thể phân biệt được, dây thừng chỉ vắt qua vai hắn, chứ không thắt vào cổ.
Những xác chết khác khác đều nhờ dây thừng để đứng thẳng nhưng cái xác này lại tự đứng trên mặt đất.
Ngụy Trì Dược muốn chạy, nhưng càng sợ hãi lại càng không thể rời mắt khỏi cái xác tự đứng kia.
“Đừng xuống lầu, theo ánh đèn pin từ từ rời khỏi đó.” Giọng nói bình tĩnh của Úc Ngạn là niềm an ủi duy nhất cho mọi người lúc này.
“Vâng, ánh sáng…” Ngụy Trì Dược run rẩy tìm kiếm ánh sáng của Úc Ngạn, vừa quay đầu lại cái xác lại đột nhiên ngẩng đầu, dùng đôi mắt mục rữa mờ đục nhìn chằm chằm gã.
Ngụy Trì Dược hét to một tiếng, quay đầu bỏ chạy, chẳng còn quan tâm đến hướng ánh sáng. Cái xác kia cũng cứng ngắc chuyển động, khua khoắng đôi tay mục nát lộ xương trắng ra bắt lấy gã.
Trong bóng tối tĩnh mịch, tiếng xương cốt chuyển động phát ra từ nhiều hướng khác nhau, tựa như bọn họ là những vị khách không mời mà đến đã đánh thức những thợ săn đang lẫn trong đám xác chết.
Không chỉ có một cái xác sống giả dạng người treo cổ đứng trong đám xác.
Úc Ngạn nhanh chóng chạy lên bậc thang, túm lấy cổ áo tên to con đang hoảng loạn ra sau lưng mình, giơ đèn pin chạy về phía cửa thoát hiểm bên trái, ba người còn lại nhìn thấy đám người nhốn nháo trong bóng tối liền hoảng hốt chạy như điên lên cầu thang, tiếng bước chân dồn dập làm cầu thang rung lên, họ bạt mạng chạy theo hướng Úc Ngạn.
Cửa thoát hiểm loang lổ rỉ sét bị khóa từ bên trong, Ngụy Trì Dược dùng sức kéo mạnh, nhưng cánh cửa sắt chỉ khẽ rung: “Không có chìa khóa à!”
Ngải Khoa giơ lên đoạn dây kẽm lấy từ cửa sổ sắt trên tầng trước: “Thử cạy ra xem!”
“Đưa đây.” Ngụy Trì Dược giật lấy dây kẽm, đôi tay ướt đẫm mồ hôi run rẩy không ngừng, phải mất mấy giây mới nhét được dây kẽm vào lỗ khóa.
“Mở khóa cửa thì để kỹ thuật viên làm vẫn tốt hơn.” Úc Ngạn đứng trước mặt mọi người, hai tay vung chiếc rìu cứu hỏa, chiếc rìu cán dài nện vào ngực của xác chết gãy cổ đang lao tới, lập tức tạo ra một lỗ đẫm máu, nó gào lên bay ra xa mấy mét, cơ thể như đậu phụ nát dính lên tường.
“Để tôi.” Kỷ Niên cầm lấy sợi dây, ngồi xổm kề sát trước lỗ khóa, dùng ngón tay nhạy bén nhẹ nhàng vặn xoắn, cậu có thể nắm bắt chính xác từng điểm chạm khi nhô lên của sợi dây.
Ánh mắt Ngụy Trì Dược hung dữ nhìn chằm vào cậu, hai tay nắm chặt lấy tay nắm cửa, khoảnh khắc nghe thấy tiếng khóa bật mở thì lập tức kéo mạnh, cánh cửa rỉ sét mở ra một khe hở, Ngụy Trì Dược hít sâu một hơi rồi kéo mạnh, đẩy hai thực tập sinh gần nhất vào trong sau đó vơ Kỷ Niên ốm yếu ném vào trong.
“Mau vào đi!” Ngụy Trì Dược quay lại gọi Úc Ngạn.
Huy hiệu thăng cấp có được sau khi đánh bại Ký sinh trùng Hồ Chết đã tăng cường sức mạnh và nhanh nhẹn của Úc Ngạn lên rất nhiều, y vung rìu cứu hỏa trong tay tạo ra tiếng gió vù vù nhưng thủy triều xác chết lại dâng lên nhanh hơn, nhanh chóng ăn mòn không gian trống xung quanh y.
Úc Ngạn đá một xác chết rồi lăn một vòng rồi nhào vào trong cửa, rìu cứu hỏa dính đầy dầu xác chết bẩn thỉu rơi ra xa vài mét, Ngụy Trì Dược nghiến răng kéo cửa an toàn rỉ sét đóng lại.
Một cái xác sống cũng bị kéo vào cùng Úc Ngạn, y không kịp với lấy rìu cứu hỏa đã xoay người cưỡi lên cổ cái xác, rút sợi dây thừng thu thập trước đó trên thắt lưng ra, hai tay mỗi tay cầm một đầu, khéo léo quấn quanh cổ cái xác một vòng rồi siết chặt.
Tiếng xương vỡ giòn tan, đầu thối nát bị y thẳng tay kéo đứt, lăn vài vòng trên đất cuối cùng lăn lông lốc dừng lại dưới chân Ngụy Trì Dược.
Cái xác không đầu đổ xuống đất, hoàn toàn mất đi khả năng di chuyển. Úc Ngạn nới lỏng sợi dây thừng, cuộn sợi dây dính đầy máu trở lại thắt lưng. Mấy thực tập sinh nhìn thấy mà nổi da gà.
Không phải y là sinh viên à? Lẽ nào công ty đến sàn boxing hay chợ đen tuyển dụng sát thủ trẻ? Cuối cùng Ngụy Trì Dược cũng nhận ra, kết quả bài kiểm tra thực lực của Úc Ngạn không phải làm giả. Thậm chí rất có thể y đã giấu sức mạnh nên những người khác mới có thể sống sót đến tận bây giờ.
“… Úc.” Chữ anh này Ngụy Trì Dược vẫn không thể thốt nên đành nói lảng: “Cậu muốn dẫn tên phản bội này đi theo thật à, nếu hành động của chúng ta bị ánh mắt của cậu ta theo giỏi thì sẽ rất nguy hiểm.”
Úc Ngạn nhặt chiếc rìu cứu hỏa trên đất, cà chất bẩn lên tường,đứng thẳng lưng đối diện với họ, kê tay lên cán rìu như tư thế của một quý ông tựa lên lan can: “Thứ nhất, nguyên lý hoạt động của chip thị giác trong đầu Kỷ Niên là chặn tín hiệu trong quá trình truyền liên kết ý thức, đồng thời truyền cảnh bên trong ra bên ngoài.”
“Loại tín hiệu này chỉ có thể ghi lại cảnh và mô hình nhân vật, nói cách khác, những gì chúng ta trải qua lúc này, người bên ngoài nhìn thấy vẫn chỉ là bối cảnh đồ họa pixel do trò chơi thiết kế, chuyển động của chúng ta được hiển thị trước mặt bọn họ cũng chỉ là những khối lập phương Pixel đi tới đi lui trong màn hình, vì vậy đừng lo về việc mặt và lời nói ngu ngốc của cậu sẽ bị lộ.”
“Về việc anh em J.S có lén nhìn vào màn hình để quan sát hành động của chúng ta hay không, tôi chỉ có thể nói, ngay khi ý thức của chúng ta bước vào phòng ảo trò chơi này, chúng ta đã hoàn toàn bị anh em J.S giám sát, vì đây là phòng ảo của chúng, là địa bàn của chúng.”
“Nhưng miễn cậu ta còn sống, anh em J.S. sẽ ngày càng mạnh, không có ngài Chiêu ở đây, sao chúng ta có thể chống lại hai dị thể bật hack đó?”
“Tôi cần chúng mạnh.” Tốt nhất là mạnh mẽ đến mức dị hạch trong cơ thể biến thành màu vàng, như vậy chuyến đi này mới đáng giá, Úc Ngạn nghĩ thầm. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, về đến công ty chẳng phải có thể cưỡi lên đầu người phỏng vấn mà làm mưa làm gió sao.