Một con bướm đen khổng lồ lướt nhanh qua trước mắt, ánh nhìn của Úc Ngạn cũng theo cánh bướm hướng về phía xa, những bóng cây đen uốn lượn đan xen trong làn sương mù chồng chất, ánh sáng trên vòng sao xuyên qua làn sương, chiếu nghiêng xuống mặt đất ẩm ướt lầy lội, có nơi còn đọng thành vũng nước.
Con đường duy nhất dẫn đường qua khu rừng khô cằn là lối đi lát đá dưới chân. Hai bên con đường, những bức tượng đón khách trắng tinh, mỗi bức với tư thế khác nhau. Những bức tượng đã cũ, trên khuôn mặt và thân thể đầy rẫy vết nứt, trong các khe hở bám đầy rêu xanh và những cây nấm úp ngược hình giọt nước.
Con đường duy nhất dẫn đường qua khu rừng khô cằn là lối đi lát đá dưới chân, hai bên đường là những bức tượng đón khách màu trắng có tư thế khác nhau, những bức tượng cũ kỹ, khuôn mặt và cơ thể đầy rẫy vết nứt, trong các khe hở bám đầy rêu xanh và những cây nấm úp ngược hình giọt nước.
Bức tượng gần nhất có chủ đề là ông già quét mộ —ông cụ thấp bé khá mập, lưng hơi còng, hai tay cầm một chiếc chổi.
Úc Ngạn nhón chân, nhảy tránh qua các vũng nước để vòng ra sau bức tượng, đọc dòng tiểu sử khắc trên đế tượng mốc meo, dù dòng chữ tiếng Anh hoa văn dày đặc nhưng vẫn không làm khó y: “« Ông cụ quét mộ », ông đã qua đời đột ngột vì quá đau buồn khi tưởng nhớ người vợ của mình, sau khi quét đủ một nghìn cây số, ông sẽ được gặp lại vợ mình trong giấc mơ và hạnh phúc bước vào cõi bụi trần. Ông hy vọng những người qua đường sẽ chiêm ngưỡng chiếc nhẫn cưới trên tay trái của mình.”
“Nhẫn cưới trên tay trái à?” Lâm Khuê tiến lại gần bức tượng ông cụ, ở nơi cậu đặt chân, vũng nước lầy lội trở nên khô ráo. Cậu nhẹ nhàng chạm vào chiếc nhẫn cưới sáng lấp lánh trên ngón áp út của tượng ông cụ: “Chắc hẳn ông đã sống rất hạnh phúc.”
Úc Ngạn hóa thành đàn dơi ma quái bay đến phía sau bức tượng tiếp theo để đọc tiểu sử, nhưng chẳng bao lâu sau đã mất hứng.
Nhưng khi họ đi được vài chục mét trên con đường lầy lội, Nặc Lan vô tình quay đầu lại rồi bất ngờ thốt lên: “Tượng ông cụ biến mất rồi?”
Chỗ bức tượng ban đầu chỉ còn lại một đế đá hình vuông.
Nghe thấy tiếng gọi, mọi người cùng nhau quay đầu nhìn lại phía sau, nhưng Chiêu Nhiên lại chỉ về phía trước: “Ông ấy ở đằng kia.”
Tượng ông cụ khom lưng, đang quét sạch con đường lầy lội trước mặt họ, mỗi khi chiếc chổi đá trong tay ông chạm đất, bùn đất và vết nước xung quanh tự động biến mất, chẳng mấy chốc đã quét sạch một lối đi sạch sẽ.
“Có vẻ như những người đã khuất đang làm việc ở Tháp Nghiêng, hoàn thành công việc là sẽ thực hiện được tâm nguyện của mình.”
“À, ông ấy quét đường ở đây chỉ để được gặp lại người bạn đời trong giấc mơ.” Lâm Khuê thổn thức cảm thán, “Một nghìn cây số, mất bao lâu đây.”
Họ đi qua một trong những bức tượng có tên «Cô gái đi trong đêm», cô bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi, sợ sệt cầm chiếc đèn pin. Úc Ngạn đã chán ngán những câu chuyện bi thảm này, y thà đi chọc phá cây nấm xấu hổ dưới đất, nhưng bị Nặc Lan kéo lại để dịch câu chuyện của bức tượng.
“Cô bé này bị kẻ hiếp dâm giết hại khi đang đi trong đêm, kẻ đó chỉ bị kết án vài năm, cha mẹ cô bé vẫn đang kêu oan đến tận bây giờ. Cô bé ở đây giơ đèn soi sáng cho khách thăm quan đủ 100 giờ, thì kẻ tội phạm sẽ bị trừng phạt tàn khốc.”
“Nhưng thế giới mới này không tồn tại ngày đêm, ánh sáng trên vòng sao đủ để người qua đường thấy rõ đường đi.” Chiêu Nhiên nói, “Sẽ chẳng ai cần cô ấy soi sáng.”
Nặc Lan nắm lấy tay bức tượng, kéo cô bé đá xuống khỏi đế, muốn cô chiếu sáng, dùng giọng điệu của chị cả mắng mỏ bức tượng: “Sau này nếu có ai đi qua thì tự xuống mà soi đường, đừng có rụt rè nữa.” Thậm chí cô còn cố tình đi chậm lại để thời gian kéo dài thêm vài phút.
Đi thêm gần một tiếng trên con đường, khung cảnh im lìm và hoang tàn bỗng trở nên nhộn nhịp, nhìn ra xa, họ như bước vào một con phố thương mại kỳ quái chưa từng thấy.
Toàn bộ các tòa nhà bên tay trái đều được xây bằng gạch xanh mái ngói, treo biển dán chữ Phúc, các biển hiệu nhà hàng quán rượu cao thấp chen chúc nhau, còn các tòa nhà bên tay phải có cửa vòm và mái vòm trắng tinh không vết, ban công cửa sổ cong duyên dáng trồng đủ loại hoa tươi, những cô bán hoa đội khăn trùm đầu, trong giỏ hoa là những chiếc bánh mì dài tươi ngon vừa mua từ tiệm bánh.
Chữ “nhộn nhịp” ở đây chỉ diễn tả về sự đông đúc, điều kỳ lạ là, đám đông đúc ấy hoàn toàn không phát ra bất kỳ âm thanh nào, ánh mắt họ trống rỗng, biểu cảm cứng đờ, nhưng ai cũng làm việc của mình, trang phục kỳ quặc bao gồm cả từ xưa đến nay, tư thế di chuyển cũng muôn hình vạn trạng.
Lâm Khuê như cậu nhà quê lên thành phố, ngẩng đầu xoay vòng trong khi đi, một viên quan thời nhà Thanh giả thành cương thi, hai tay giơ thẳng trước mặt nhảy qua, ngón tay đâm chọt sau đầu Lâm Khuê, cọ xát tạo ra một loạt tia lửa, cương thi không hề hay biết, vẫn giơ ngón tay đang cháy nhảy đi, Lâm Khuê vội đuổi theo để dập lửa, nhưng cương thi lại nhảy lên nhảy xuống né đúng bàn tay Lâm Khuê, cuối cùng cậu phải nhảy theo, cố giữ cùng nhịp điệu và độ cao tương đồng.
“Nhìn kìa, cô dâu.” Nặc Lan chỉ về cuối con đường, một chiếc kiệu cưới đỏ tươi tám người khiêng rêu rao đi qua, cô dâu trong kiệu che mặt bằng khăn lụa đỏ, lớp voan mỏng không thể che giấu khuôn mặt xinh đẹp của ả, đôi chân buông thõng, mắt cá chân trắng bệch lộ ra ngoài kiệu, tiền giấy bay lả tả, khua chiêng gõ trống nhưng không nghe thấy một tiếng động nào.
Mùi thịt thơm phức xộc vào mũi, cả nhóm lần theo mùi hương mà tiến về phía trước, hai đầu bếp đứng trước chiếc vạc lớn của phương Tây, hầm nấu một nồi xúp thịt, họ cho vào đó những gia vị phát sáng và vài miếng thịt, trước vạc treo một tấm biển, trên đó viết chữ “Xép thịt ngon phục hồi thể lực, 50 xu một phần.” bằng tiếng Anh.
Úc Ngạn rất thích, trước khi những người khác đến y đã ăn xong một bát, Nặc Lan tò mò tiến lại gần hỏi: “Thịt gì vậy?”
“Ngon lắm, em không biết là thịt gì, chắc không phải thịt người đâu.”
“Thật không? Súp màu tím trông ghê quá, cho chị thử với. Đã bán thì chắc là có lý do của nó.”
Lâm Khuê để ý thấy người cắt rau phía sau đang dùng móng vuốt sắc để cắt một mẻ thịt tươi rồi rắc vào đó gia vị màu tím, Hỏa Diễm Long bên cổ hối thúc cậu mua ăn thử nhưng Lâm Khuê không dám ăn.
Chiêu Nhiên lấy ví ra, đưa một xấp tiền xu chỉ lưu hành giữa những dị thể cho họ: “Mọi người chia nhau mà mua đồ đi.”
Lâm Khuê hơi buồn nôn: “Em không muốn ăn. Tổ trưởng Chiêu không thử ạ?”
“Anh không ăn nhiều thịt.” Chiêu Nhiên lắc đầu, anh thích ăn cá, thịt đông lạnh và quả mọng hơn.
“Há? Răng nanh chẳng phải dùng để xé thịt sao ạ?”
“Không, chỉ là để tiện gặm những quả mọng trên cành thôi.” Chiêu Nhiên cầm một xâu quả mọng màu hồng găm trên đống kẹo hồ lô, miệng mở ra đến tận tai để lộ hai hàm răng nanh của quái vật, trình diễn cách nhai mười quả một lúc cho Lâm Khuê xem.
Nhìn từ trên cao xuống toàn cảnh thế giới xám xịt này, hàng trăm tòa tháp đen nghiêng ngả được xây dựng trên một vùng đất rộng lớn không biên giới, trên những con đường giữa những tòa tháp này có đủ loại người chết từ các thế giới khác nhau đang đi lại, người từ thế giới loài người, dị thể từ thế giới mới thậm chí quá nhiều sinh vật không biết tên.
Ranh giới của phòng ảo Tháp Nghiêng nằm ở đâu? Người canh giữ nào có thể tạo ra một phòng ảo vĩ đại như vậy, chủ nhân của Tháp Nghiêng sẽ mạnh đến mức nào, thật khó mà tưởng tượng được.
Ở trung tâm của phố Ma có một khoảng trống, trên tường đóng đinh một tấm bảng gỗ dài 10 mét rộng 2 mét, trên bảng dán đầy những tờ giấy ủy thác giống như lệnh truy nã, các đơn ủy thác mới đè lên những đơn cũ, chồng chất lên nhau, đã lâu không có ai đến nhận ủy thác.
Úc Ngạn đọc lướt qua các tờ giấy bay phấp phới trên bảng ủy thác, ánh mắt sắc bén chú ý đến một tờ trong đó, y liền nhảy lên kéo xuống hai tờ đơn.
[Nội dung ủy thác: Xử lý kẻ giả danh người chèo thuyền] Tiền thưởng 2 tiền âm phủ, địa điểm: Vùng đất Tiêu Điều
[Nội dung ủy thác: Tuyển người chèo thuyền mới] Tiền thưởng 1 tiền âm phủ, địa điểm: Vùng đất Tiêu Điều
Ở cuối mỗi tờ đơn ủy thác đều có đóng một con dấu đỏ hình vuông, chữ là: Tỉnh Túc, biểu thị ủy thác đã được phê duyệt và có hiệu lực.
“Tỉnh Túc?” *(宿: sù, xiǔ, xiù)
“Là xiu, tên của chủ nhân Tháp Nghiêng.”
“Gấp ba lần thù lao là chín đồng tiền âm phủ.” Mắt Úc Ngạn sáng rực lên, Bộ đồ ác ma nhỏ chỉ có giá mười tiền âm phủ thôi, cái bảng tường ủy thác này, không, đây là bức tường vàng.
Phát tài rồi.
*
Việc nhận ủy thác chỉ là thứ yếu, đã đến phòng ảo Tháp Nghiêng, việc đầu tiên là phải đến chào hỏi chủ nhân theo phép xã giao, Chiêu Nhiên kéo ba người đang thấy tiền sáng mắt bám chặt bảng ủy thác không chịu rời đi, ngẫu nhiên bước vào một tòa tháp đen nghiêng.
Vừa bước vào Tháp Nghiêng, tâm hồn như được một sức mạnh dịu dàng an ủi và bình tĩnh trở lại, Chiêu Nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái, năng lượng xung quanh hai viên dị hạch cuối cùng cũng dần lắng xuống.
Không gian bên trong tối đen, hành lang trải thảm hoa văn, cứ đi vài mét lại có một hốc tường, trong đó đốt nến làm từ mỡ cá, ánh nến sáng rực ổn định.
Khi họ đi ngang qua một trong những hốc tường thì chợt nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết, một con mèo đen hoảng sợ phóng ra khỏi hốc, nhảy xuống mặt đất rồi lảo đảo bước qua trước mặt họ.
Con mèo ấy kéo lê chân sau bị gãy, chỗ gãy đã lộ ra đoạn xương trắng.
“Gì thế này…” Nặc Lan cúi xuống vuốt ve con mèo, nó không chạy mà còn chủ động cọ vào đầu ngón tay cô, con mèo ngửi ngửi rõ ràng cảm nhận được mùi của dị thể mạnh mẽ gần đó nhưng không tỏ ra sợ hãi, mà lại thân thiết với Nặc Lan đã ký khế ước khiến hai anh JS tức giận đấm màn hình điện thoại, song nó vẫn ung dung không kiêng nể gì như thể có ai đó trong tòa tháp này bảo vệ nó.
Cả nhóm tiếp tục đi dọc theo hành lang tiến vào bên trong tháp nghiêng, nhưng không thấy cầu thang đâu, cho đến khi ánh sáng trở nên rực rỡ hơn, họ bước vào một không gian rộng lớn của nhà thờ. Trên cao, những tấm kính màu mờ ảo được lắp đặt, mặt đất lộn xộn, những chiếc quan tài nằm la liệt khắp nơi, có quan tài bằng gỗ nam mộc vàng khắc chữ
Cả nhóm tiếp tục đi xuôi hành lang vào sâu bên trong Tháp Nghiêng, nhưng họ đi mãi vẫn không thấy cầu thang đâu, cho đến khi ánh sáng trở nên rực rỡ hơn, họ bước vào một giáo đường rộng lớn, trên cao là những tấm kính màu ảm đạm, những chiếc quan tài nằm la liệt khắp nơi, có quan tài bằng gỗ nam mộc tpw vàng khắc chữ Thọ, cũng có quan tài hình cây Thánh giá đen tuyền, kiểu dáng đa dạng từ Đông sang Tây.
Con mèo đen què chân đã dẫn họ đến đây, nó nhảy lên một chiếc quan tài rồi kêu lên một tiếng khàn đục.
Trong những khe hở giữa các quan tài chất đống tùy tiện có nhiều con vật khác ló đầu ra quan sát những vị khách từ xa tới.
Rất nhiều những con mèo cụt chân mù mắt, chó gầy trơ xương, chim bị gãy mỏ và chuột túi bị bỏng toàn thân, vết thương của chúng nhìn mà phát hoảng, khi chúng chậm rãi tiến lại gần sẽ tạo ra một cảm giác kinh hoàng tàn nhẫn, giống như chúng đang sống dở chết dở, tựa như xác sống.
“Chủ nhân Tháp Nghiêng là kẻ biến thái à.” Dùi phá giáp trượt xuống lòng bàn tay Úc Ngạn, ynắm chặt chuôi dao, tự nhiên áp lưng vào lồng ngực Chiêu Nhiên.
Phía trước giáo đường có một cây thánh giá bằng gỗ sơn đen cao khoảng hai mét, ở dưới cây thánh giá có một người đàn ông tóc ngắn, mặc trang phục cổ điển đang ngồi.
Từ cây thánh giá gỗ đen mọc ra những cây linh chi mềm mại, làm gối tựa cho người đàn ông, người đó ngồi dựa vào phần dưới cùng cây thánh giá, cúi đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Người đàn ông đeo đôi cặp bông tai hìa bùa chú đỏ nền vàng, đường nét của yết hầu kéo dài vào trong cổ áo nút tì bà, cánh tay trái từ bắp tay đến nửa bàn tay phủ kín hình xăm, hoa văn tự nhiên chuyển từ phương Tây dần sang phương Đông, một con hồ ly trắng hai đuôi nằm trong lòng người đó, mắt nhắm ngủ say, bốn chân vẽ đầy những bùa chú màu đỏ như máu.
Nghe thấy tiếng mèo kêu, ngài Tỉnh Túc chậm rãi mở mắt, tỉnh dậy khỏi giấc mộng trưa, khi ngài khẽ cử động, con hồ ly trắng trong lòng cũng giật mình tỉnh dậy, rồi xoay người vội vàng chui vào khe hở của quan tài trốn đi, tốc độ còn nhanh hơn chuột.
“Xin lỗi vì đã không đón tiếp từ xa.” Ngài Tỉnh Túc dùng tay áo phủ sạch lông hồ ly trên người, Úc Ngạn thoáng thấy khi ngài di chuyển sẽ có một dải bóng ma mờ ảo kéo dài phía sau, dù động tác nhẹ nhàng chậm chạp nhưng trong chớp mắt ngài đã đứng trước mặt họ.
Ngài Tỉnh Túc gật đầu chắp tay mỉm cười, đôi bông tai bùa chúchập chờn.
Ngài lịch lãm thanh nhã, trên người mang một phong thái đạm bạc, tự tại, nhưng chỉ cần liếc qua trang phục và trang sức của Úc Ngạn và Nặc Lan, tất cả đều là đồ made in Tháp Nghiêng, ngài liền cười nói: “Cảm ơn hai vị đã chiếu cố, tấm lòng sâu đậm này cảm kích không hết. Tiểu hồ ly, mang chút trà ra đây.”
Lúc đầu, Chiêu Nhiên chưa nhìn rõ vật lông mềm mại đáng yêu đang chen chúc trong lòng chủ nhân Tháp Nghiêng là gì, chỉ thấy hình dạng có chút quen thuộc.
Phía sau một chiếc quan tài khuất tầm mắt của họ, Minh Đường đang ngồi bệt xuống đất, mặt đầy vẻ uất ức, kéo chỉnh chiếc áo không ngay ngắn che lại bờ vai, che đi những dòng bùa chú máu đỏ máu khắc đầy khắp người.