Bả vai Hỏa Diễm Khuê run lên, vực dậy tinh thần xua tay giải thích: “Tổ trưởng Chiêu bị thương, đi với Úc Ngạn về nhà nghỉ ngơi rồi ạ.” Lúc này chiếc hộp bảo quản não Lý Thư Khác đang treo trên vai cậu, Hỏa Diễm Khuê cứng ngắc chỉnh lại dây đeo chéo.
“Tổ trưởng Chiêu không tới tổ cấp cứu băng bó à? Này, sao cậu cứ lơ đễnh thế, tôi nói cậu có nghe không đấy.”
“A ơ, nghe rõ nghe rõ.” Lúc nãy tổ trưởng Chiêu hành lễ với mình, Hỏa Diễm Khuê khiếp sợ nghĩ mãi về chuyện đó, cuối cùng mới hiểu ra lễ tiết đó là chào mắt rồng trên cổ mình.
Mắt rồng liếc nhìn cậu, ra hiệu cậu im lặng. Cậu mím môi, đưa tay lên miệng làm động tác kéo khóa, sợ tiết lộ nửa lời.
Cơ thể ông Chu vẫn ngồi trên ghế khám và chữa bệnh, nhưng nửa trên đã nghiêng sang một bên, bụng bị Úc Ngạn dùng hạch chữa trị – lancet cắt mở, rồi dùng hạch lành vết thương nhanh chóng khâu lại, trộn lẫn với vết thương cũ ở thẩm mỹ viện, khi tổ Phản Ứng Nhanh tìm thấy ông, họ sẽ không nhận thấy vết khâu trên bụng có gì bất thường.
*
Ánh sáng mờ ở rìa mặt trăng mờ dần theo thời gian, mây mù cũng thưa dần.
Bệnh viện Huyện Cổ nằm ở nơi hẻo lánh, phải đi một đoạn đường đầy cỏ dại mới đến được con đường chính trong huyện.
Thực ra có một trang viên cổ nằm cách bệnh viện vài trăm mét, Úc Ngạn đề nghị nghỉ qua đêm ở đó, nhưng Chiêu Nhiên lại hơi do dự, nên hai người đành phải men theo con đường tìm một khách sạn để nghỉ ngơi.
Úc Ngạn khoác tay Chiêu Nhiên lên cổ mình, tay trái đỡ lấy eo anh, từ từ tiến lên phía trước.
“Trên cổ Hỏa Diễm Khuê là thứ gì thế?” Úc Ngạn nghĩ mãi.
“Không biết.”
“?” Úc Ngạn không hiểu, “Vậy tại sao anh lại kính trọng nó như vậy, còn gọi nó là ngài, em tưởng anh biết quả bóng đó.”
“Giọng điệu của nó rất mạnh mẽ, nếu tùy tiện đắc tội, nhỡ nó thật sự quen anh chị của anh, về nhà lại phải nghe họ cằn nhằn. Anh phải về hỏi rõ đã.”
“Anh còn có chị gái à.” Úc Ngạn nghiêng đầu, “Họ có quản anh không?”
“Tất nhiên là có.” Chiêu Nhiên bực bội vuốt tóc, bất ngờ nhìn thấy biểu cảm ngẩn ngơ của Úc Ngạn.
Đêm đã khuya, con mèo hoang lang thang giữa phố chần chừ nhảy lên bức tường, cố tìm nơi tránh gió và giữ ấm dưới cái lạnh sương đêm, bất chợt nó nhìn qua cửa sổ kính thấy chú chó con đang ngủ say trong phòng, ánh mắt hoang mang nhìn chú chó con mặc bộ quần áo lộng lẫy và nằm trên tấm thảm mềm mại.
“Ngoan yêu,” Chiêu Nhiên bóp nhẹ má Úc Ngạn dụ dễ, “Em cũng quản anh mà.”
Úc Ngạn hơi phồng má, đầu lưỡi đẩy đẩy ngón tay của Chiêu Nhiên từ bên trong má.
Bộ xương bị nọc độc ăn mòn đang đau nhức âm ỉ, mỗi bước đi đều làm Chiêu Nhiên chịu đầy đau đớn.
“Tay anh ổn không, em thấy nó bị nọc độc ăn mòn, đó chẳng phải là cơ quan sinh sản sao? Có khi nào mất luôn chức năng không?” Úc Ngạn vừa đi vừa hỏi, đỡ một nửa trọng lượng cơ thể Chiêu Nhiên.
“Không cần lo, nếu cánh tay này không dùng được, sẽ có cánh tay mới thay thế.” Chiêu Nhiên dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp nhẹ má Úc Ngạn, “Em đang nghĩ gì vậy? Tự ý mổ lấy hạch của ngài Chu, em lúc nào cũng làm những chuyện đáng ăn đòn.”
“Em đã xin ý kiến anh rồi mà người phỏng vấn.” Úc Ngạn nghiêm túc trả lời, “Em hỏi anh Nguyên Tiểu Ly có thể cứu được không.”
“Anh còn tưởng đâu em trở nên tốt bụng, còn biết nghĩ cách cứu vãn.” Chiêu Nhiên thở dài, thì ra câu hỏi của Úc Ngạn giống như hỏi ai đó “Bạn còn cần chai nước khoáng đó không?”, người kia trả lời không, y ngay lập tức cướp lấy đạp nát rồi nhét túi của mình.
Y thực sự không thể cảm thông với cái chết của đồng loại, đau buồn và đau khổ của con người, điều này sẽ không bao giờ thay đổi dù y đang ở giai đoạn nào của cuộc đời, điều duy nhất khiến y cảm thấy đồng cảm là đau đớn và cô độc.
Chiêu Nhiên cũng không còn ép buộc y hiểu nữa, chỉ cần y không làm gì quá đáng, nghĩ đến điều này, bước chân của anh dừng lại một lát.
Úc Ngạn nghĩ Chiêu Nhiên đã suy yếu thế rồi, vậy mà còn định dừng lại dạy dỗ y.
“Anh đánh nhau xong không nhặt đồ chắc.” Úc Ngạn thắc mắc hỏi, nhưng bị đôi mắt đỏ tươi kia nhìn chằm chằm, giọng càng lúc càng nhỏ, cúi đầu đá viên đá trên đường, khẽ lẩm bẩm, “Hôm nay thảm như thế, em nhặt được thứ gì thì phải nhặt hết mới không lỗ.”
Không ngờ Chiêu Nhiên lại đặt tay lên đầu Úc Ngạn, hơi nghiêng qua, chạm môi vào má y: “Nhưng hôm nay biểu hiện rất tốt, nên anh sẽ khen ngợi em bằng một câu. Rất thông minh, không tệ.”
Úc Ngạn cắn môi dưới, tâm trạng tốt lên rõ rệt, đỉnh đầu như có một đôi tai sức sống mạnh liệt vô hình dựng đứng lên.
“Quay về chuyện cũ, sử dụng thuốc phóng xạ lại có thể xúc tác ra hạch nghề nghiệp vàng cấp một, chẳng trách Redneck Drift bất chấp mò kim đáy biển cũng phải sàng lọc bệnh nhân béo phì, nhưng điều này cũng chứng tỏ ông Chu trong lĩnh vực máy móc tinh vi có thể được xem là người đứng đầu, tiếc là…”
“Ngay cả hạch cấp vàng cũng không chịu nổi sát thương của kén Nữ Bọ Cạp?”
“Không phân cấp bậc, kén là phương pháp dị thể tự bảo vệ mình trong kỳ hóa kén, việc đẩy lùi đồng loại tiếp cận là bản năng tự nhiên.” Chiêu Nhiên kiên nhẫn giải thích, “Trước đây anh ít khi tiếp xúc với Nữ Bọ Cạp, nhưng rất quen thuộc với tên của cô ta, cô ta thuộc gia tộc Hồng Ly do nguồn phóng xạ chính của thành phố Hồng Ly hình thành, là một gia tộc lớn đã suy tàn từ lâu.”
“Vì thành phố Hồng Ly là căn cứ trụ sở của Subway, trước khi anh vào Subway, các thành viên gia tộc của Nữ Bọ Cạp đã bị sếp lớn loại bỏ gần hết, qua nhiều năm gian nan, gia tộc Hồng Ly cũng không còn lại bao nhiêu dị thể, đa số đều ẩn náu ở vùng ngoại ô không lộ diện, trong số thân tộc chỉ còn lại Nữ Bọ Cạp đảm nhận trách nhiệm lãnh đạo gia tộc.”
“Chắc anh chưa từng kể với em về phân chia cấp bậc của thành viên gia tộc, dị thể trong phạm vi gia tộc, ai cũng sản sinh ra dị hạch liên quan trực tiếp đến nguồn phóng xạ, địa vị ai càng cao quý, thì càng tương đương với dòng máu thuần chủng trong miệng loài người.”
“Theo anh được biết, trong cơ thể Nữ Bọ Cạp có hai dị hạch, một trong số đó là ‘Tái tạo tư duy’, vì hướng nghiên cứu của cơ sở nuôi dưỡng của thành phố Hồng Ly nên nguồn phóng xạ chính là kiểm soát tâm trí, họ chế tạo trái phép các vật thí nghiệm sống, sau đó sử dụng thuốc phóng xạ để điều khiển ý thức và hành động biến họ trở thành vũ khí đặc biệt. Hạch còn lại là ‘Hỏa tinh Hồng Ly’, liên quan trực tiếp đến nguồn phóng xạ chính của thành phố Hồng Ly, cho nên Nữ Bọ Cạp được công nhận là thân tộc, sau đó đảm nhận vai trò lãnh đạo gia tộc, được các thành viên khác tôn kính.”
Úc Ngạn không thể hiểu được. Nếu y tự mình quyết định, y sẽ diệt trừ cả gia tộc Hồng Ly, không để lại bất kỳ kẻ nào để tránh hậu họa sau này.
“Sếp lớn cũng từng ra lệnh diệt tận gốc, bảo anh đi thực hiện, nhưng anh không đồng ý. Lúc đó bọn họ còn rất ít người, có vài kẻ thậm chí còn kết hợp với nhau để sinh con, thế giới của tụi anh có một quy tắc chung, đó là không giết con non, dạy dỗ kiểu gì cũng được, nhưng không thể lấy mạng nó.”
“Các anh thật sự có thể sinh con à?”
“Cách sinh sản của dị thể khác với con người, tụi anh sẽ sử dụng một dị hạch trong cơ thể làm căn cơ cho đứa trẻ, rồi phát triển nó. Cuối cùng, ấu trùng và dị hạch sẽ cùng nhau hình thành, có thể lựa chọn kết hợp với nhau hoặc dị thể cái cũng có thể tự phát triển con cái, nhưng nếu cơ thể mẹ chỉ có một dị hạch, sau khi ấu trùng hình thành, cơ thể mẹ sẽ tiêu vong.”
“Nếu cơ thể mẹ có hai dị hạch trở lên, sau khi sinh con vẫn có thể sống sót, trong trường hợp này, bên nào có nhiều dị hạch hơn sẽ đóng góp một hạch, nhưng nếu dị thể cái kết hợp với đàn ông loài người, chỉ có thể là dị thể cái đóng góp dị hạch.”
“Nữ Bọ Cạp có một đứa con, anh nghĩ cô ta đã sử dụng hạch ‘Tái tạo tư duy’ làm căn cơ cho đứa trẻ, do đó khả năng kiểm soát tâm trí trở nên rất yếu.”
“À, nếu dị thể đực kết hợp với phụ nữ loài người, dị hạch phải do phía người cha đóng góp, nếu không muốn đóng góp, thì chỉ có thể sinh ra đứa trẻ loài người mang gen không ổn định, phần lớn sẽ chết yểu.”
Ba giờ sáng, vào thời điểm này rất khó tìm được nhà nghỉ mở cửa trên đường phố của thị trấn. Gió lạnh rít từng cơn, trời thậm chí bắt đầu rơi tuyết nhỏ, may mà cơ thể Chiêu Nhiên ấm áp, dựa vào anh sẽ không bị lạnh cóng.
“Em thấy chỉ có trang viên Pisa là có thể cho chúng ta tá túc, có muốn quay lại không?” Càng đi sâu vào, Úc Ngạn càng cảm thấy bất an, cảm giác bị theo dõi từ phía sau ập đến, y liên tục quay đầu lại, nhưng không thấy gì cả.
Đi thêm chừng mười mét nữa, một bóng đen dựng đứng xuất hiện giữa đường.
Người đàn ông mặc một chiếc áo mưa nhựa plastic, tay trái xách một túi ni lông lớn, một ít chất lỏng nhớp nháp chảy ra khỏi góc túi nhỏ xuống chân, y như máu.
Úc Ngạn ngay lập tức liên tưởng đến những kẻ sát nhân trong đêm tuyết và các cảnh tượng kinh hoàng trong các truyện về trang viên giữa bão tuyết, y hạ tay phải xuống, dùi phá giáp trượt vào lòng bàn tay, Úc Ngạn dùng tay trái chắn Chiêu Nhiên ra sau, tay phải cầm ngược dùi phá giáp, cảnh giác đối diện với kẻ sát nhân trong đêm tuyết.
Dù không thể đối phó với dị thể cấp cao, nhưng đối phó với con người thì Úc Ngạn thừa sức, hai tay y siết chặt băng quấn “găng tay anh hùng”, liếc mắt tìm kiếm xung quanh xem có camera giám sát nào không, tính toán sự chênh lệch chiều cao giữa hai bên, nếu muốn giết thì nên đâm vào góc độ và vị trí nào, nếu chỉ muốn khiến hắn mất khả năng chống cự thì nên tấn công từ đâu, quanh đây không có nhân chứng, giết hắn xong có thể lục lọi túi của hắn, biết đâu hắn vừa cướp tiệm trang sức nào đó thì sao.
Người đàn ông có mái tóc xoăn trắng, đội một chiếc mũ len, đưa tay kéo vành mũ áo mưa xuống, từ trong bóng tối bước ra ánh sáng.
Trong túi ni lông lớn của anh ta lộ ra một bó cần tây và một mớ hành lá, đáy túi bị một góc sườn tươi đâm thủng, đang nhỏ máu xuống, trên túi in dòng chữ “Tiệm tạp hóa anh Viên”.
“…” Úc Ngạn vẫn cảnh giác, đi mua đồ ở tiệm tạp hóa vào giờ này trông không giống người đàng hoàng.
Sau khi người đàn ông tóc xoăn trắng nhìn rõ họ, biểu cảm thay đổi, bực bội giơ tay chỉ về phía hai người rồi bước nhanh tới.
Úc Ngạn không chắc anh ta định làm gì, quay lại dò hỏi Chiêu Nhiên, khi quay lại, người đàn ông tóc xoăn trắng đã xông tới trước mặt, túm lấy cổ áo của Chiêu Nhiên: “Hai người giữa đêm khuya làm gì mà cả người toàn máu là máu thế này?”
Úc Ngạn chắn giữa hai người họ, không cho người đàn ông tóc trắng chạm vào cơ thể bị thương của Chiêu Nhiên, nhưng vì không có lệnh từ Chiêu Nhiên nên y không dám tùy tiện dùng dùi phá giáp để tấn công, đành cắn vào cổ tay người đàn ông tóc trắng.
Ba người vào thế giằng co.
Chiêu Nhiên sờ mũi, nói: “Anh hai.”
Toàn bộ thân trên của Úc Ngạn đang bám vào tay của người đàn ông tóc trắng, não ngừng hoạt động trong vài giây.
Cuối cùng não cũng khởi động lại, Úc Ngạn buông miệng ra, rơi xuống đất, cứng nhắc lau dấu răng trên cổ tay người đàn ông tóc trắng, lắp bắp mãi mới thốt ra được một câu:
“Anh ạ.”