Tiểu Ngạn nằm ở trên máy xay thịt xoay đầu lại, không quên tiếp tục khuấy đều thịt bên trong: “Em có thư mời.”
Úc Ngạn ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo của kho lạnh, cẩn thận kẹp vỏ bánh sủi cảo lại với nhau, không thèm ngước mắt lên: “Em cũng có.”
“Sáng mai, máy bay vận chuyển nguyên liệu nấu ăn sẽ tới, anh sẽ sắp xếp với phi công đưa tụi em về bờ.” Chiêu Nhiên lau một vết máu trên tường ngửi thử, anh lại có nhận thức mới về mức gây hại tối đa của hai người này, kết hợp với nhau hoàn toàn đạt hiệu quả một cộng một lớn hơn hai.
“Em không đi.” Hai người đồng thanh nói.
Tiểu Ngạn nhảy từ trên máy xay thịt xuống, đứng cạnh Úc Ngạn, ánh đèn lạnh chiếu lên đầu: “Em muốn biết tại sao anh nhất định phải lên chiếc thuyền này.”
Úc Ngạn cúi đầu cười khẽ: “Tại sao phải đuổi tụi em đi? Anh biết ở đây sẽ xảy ra chuyện gì đúng không? Nói cho cùng là vì anh chưa đủ mạnh, chưa đủ để tụi em được sống vô tư, từ trước tới nay người lớn luôn yêu cầu nhiều từ con cái nhưng lại không có khả năng, không phải à?”
“Em nói gì?” Chiêu Nhiên hơi ngẩng cằm lên, khẽ nhướng mày, “Đưa các em rời khỏi nơi nguy hiểm là anh sai sao?”
“Được rồi.” Thường ngày đối phó với một người trong số họ đã đủ khó khăn, giờ phải đối mặt với chất vấn của cả hai người, Chiêu Nhiên đành phải ăn ngay nói thật, “Anh đến đây vì một loại thuốc.”
“Thuốc gì?”
“Anh cũng không rõ.” Chiêu Nhiên xòe tay, “Tin tức nội bộ trong gia tộc nói Dược Phẩm Nhân Tín đã nghiên cứu ra một loại thuốc chống dị thể, anh đã điều tra rất lâu nhưng không có kết quả, nếu như họ giao dịch công thức với các khách VIP trên du thuyền Muses, anh phải ngăn chặn nó, tránh để gia tộc rơi vào nguy hiểm trong tương lai.”
“Gia tộc Nhật Ngự chỉ phái mỗi mình anh đến sao? Việc lớn thế này, không có vài vị cao thủ giàu kinh nghiệm thì không ổn.” Úc Ngạn nói.
Chiêu Nhiên nghiêm mặt, bước tới trước Úc Ngạn, cúi người nâng cằm y lên, răng nanh hơi hé ra: “Vì anh là người mạnh nhất.”
Lời vừa dứt, Chiêu Nhiên bỗng nhìn thấy dấu bàn tay đỏ bừng trên mặt Úc Ngạn.
Úc Ngạn quay đầu sang một bên, bị Chiêu Nhiên ép phải nhìn thẳng. Y ngồi trên sàn, đầu gối bên trái sưng phồng đến mức làm căng cả ống quần, không thể cử động được, tay áo sơ mi trắng bên tay trái dính một vết máu lớn, da bị kim đâm tạo thành một vết rách, tuy không sâu nhưng máu đã khô lại.
“Chuyện gì vậy?” Lông mày Chiêu Nhiên chậm rãi nhíu lại.
Úc Ngạn bị ép ngẩng đầu trả lời: “Phương Nhân đưa cho tôi ba mươi nghìn đô la Mỹ để tôi ngủ với ông ta một đêm. Xem ra tôi có rất cao giá, anh cũng lời đấy.”
Chiêu Nhiên ngớ người, giơ tay đặt lên bức tường đầy máu, vài giây sau, anh đột nhiên nhe răng, dưới chân hiện ra một vòng ánh sáng màu vàng, vòng sáng xoay tròn mở rộng, bên trong hình thành những vạch vàng, biến thành một chiếc đồng hồ mặt trời, Chiêu Nhiên đứng ở vị trí kim đồng hồ, bóng anh dần chuyển sang màu vàng, xoay ngược chiều kim đồng hồ quanh người mình.
Úc Ngạn nhận ra đây là khả năng “Đồng Hồ Bất Thường” của Chiêu Nhiên, nhưng có vẻ đồng hồ lúc này mạnh hơn hẳn so với trước đây, không thể cản phá.
Khi bóng đồng hồ xoay, máu khô trên tường dần tan chảy, chảy ngược từ dưới lên, mảnh vụn trên sàn cũng theo đó chảy ngược vào máy xay thịt, tay quay điện của máy xay thịt xoay ngược lại, nửa người sống từ trong máy xay thịt xuất hiện trở lại.
Úc Ngạn không ngờ bốn năm trước Chiêu Nhiên đã có khả năng đảo ngược sinh tử, anh muốn dẹp chuyện đặng yên thân, cứu Phương Nhân trở lại rồi tiếp tục ở trên thuyền như chưa có gì xảy ra sao?
Phương Nhân gào thét, hai tay bám vào miệng máy xay thịt, kéo lê nửa thân dưới bị nghiền nát ra ngoài, vừa nhìn thấy Chiêu Nhiên, ông ta đã kêu cứu thảm thiết: “Chiêu Nhiên ——? Ngài Chiêu cứu tôi với! Bọn họ ——”
Đồng hồ ngừng lại đột ngột, dừng chính xác trước khi khôi phục tất cả những chiếc sủi cảo Úc Ngạn đã làm, không phá hủy bất kỳ thành quả lao động nào đã hoàn thành.
Chiêu Nhiên bình tĩnh hỏi: “Đừng nóng vội, nghe nói đội ngũ R&D của Dược Phẩm Nhân Tín đã phát triển một loại thuốc mới, nói tôi nghe xem chuyện thế nào.”
Đồng hồ tạm dừng, máu từ nửa thân dưới của Phương Nhân lơ lửng ở đoạn bị nghiền không rơi xuống, ông ta đau đớn đến mức gần như ngất xỉu, yếu ớt nói ngắt quãng: “Việc nghiên cứu đều do… em trai tôi Phương Tín quản lý… Tôi không rõ… Tôi chỉ biết ăn chơi thôi…”
Đồng hồ đang tạm dừng bỗng bắt đầu quay về phía trước, như lò xo bị nén chặt đột ngột thả lỏng, máy xay thịt khởi động, một lần nữa nuốt chửng Phương Nhân đang hấp hối vào trong.
“Anh đến muộn, không thấy quá trình xử quyết, xem phát lại vậy.” Chiêu Nhiên cười lạnh, nâng cánh tay của Úc Ngạn khoác lên cổ mình, tránh vị trí bị thương của y, dẫn Tiểu Ngạn cùng rời khỏi kho lạnh.
Họ vừa bước ra cửa, sàn nhà đầy máu liền vươn ra những bàn tay quỷ đang vẫy, giống như xúc tu của hải quỳ, nhẹ nhàng đung đưa, hấp thụ những món ăn ngon còn sót lại trên mặt đất và mặt tường.
Chiêu Nhiên dẫn họ tránh vệ sĩ, từ ban công quan sát quay trở lại phòng, vội vã ôm Úc Ngạn đi về phía phòng ngủ của mình, tất cả sự chú ý đều tập trung vào đầu gối sưng tấy của Úc Ngạn, vô tình lơ nhẹ người khác.
Vạt áo bị kéo nhẹ, Chiêu Nhiên quay đầu lại, thấy Tiểu Ngạn nhẹ nhàng kéo góc áo mình, mắt trái quấn băng, mi mắt phải run rẩy.
“Em ngủ ở phòng khác.” Úc Ngạn tự rời khỏi vòng tay của Chiêu Nhiên, dựa vào tường khập khiễng đi vào phòng ngủ nhỏ hơn, đóng cửa lại.
Không biết liệu bên trong có bị nứt xương không, Úc Ngạn chịu đau bò lên giường, cởi chiếc quần tây bó chặt, dùng ngón tay ấn xuống chỗ bị sưng thử xem có gãy xương không, cơn đau khiến y nghiến chặt răng, chỉ có thể cuộn vài tờ giấy nhét vào miệng để chịu đựng.
Không gãy xương, nhưng có bị nứt xương không thì y không nhìn ra, sau một hồi quần quật trán y đã đẫm mồ hôi nằm vật ra giường, chân tay dang rộng thành hình chữ X, mệt mỏi nghỉ ngơi.
Không sao, chỉ là bị thương nhẹ trong trò chơi thôi, đây không phải là thế giới thực, không vấn đề gì lớn. Úc Ngạn nhắm mắt tự an ủi bản thân, nhưng nỗi đau thật đến mức như y đang bị thương trong thế giới thực.
Không lâu sau, cửa phòng ngủ bị đẩy nhẹ, Chiêu Nhiên rón rén bước vào, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Úc Ngạn, tấm nệm mềm lún xuống thành một đường cong, Úc Ngạn giật mình tỉnh dậy, thấy mặt Chiêu Nhiên rồi thở phào nhẹ nhõm nằm xuống lại.
“Sao vậy?” Chiêu Nhiên khẽ chạm vào đầu gối y, dưới chân xuất hiện một vòng đồng hồ mặt trời vàng, những tia ánh sáng vàng từ đồng hồ mặt trời bay vào cơ thể Úc Ngạn, đầu gối bị thương nhanh chóng hồi phục, xương nứt liền lại, da sưng biến mất nhanh chóng.
Cơn đau dữ dội từ từ biến mất, hàm răng nghiến chặt của Úc Ngạn cuối cùng cũng thả lỏng, trên trán lại xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, y nhắm mắt hỏi: “Sao vậy?”
“Xem ra em đã trở nên rất hiểu chuyện.” Chiêu Nhiên chạm vào bên má bị đánh của y, thương tiếc xoa dịu, “Anh đã từng bắt nạt em chưa?”
“Chắc là có, em không nhớ nữa.”
“Người khác nói không ghi hận thì anh còn tin.”
“Không ghi hận với anh.” Úc Ngạn ngồi dậy, ôm đầu gối đã hồi phục, ánh sáng mờ từ đèn bàn chiếu lên khuôn mặt y.
“Chiêu Nhiên.”
“Ừm?”
“Chiếc thuyền này sẽ chìm, anh nên đưa cậu ấy rời thuyền ngay bây giờ.”
Chiêu Nhiên ngạc nhiên, hơi không hiểu: “Vì sao thuyền sẽ chìm?”
“Đâm phải đá ngầm rồi chìm, bốn năm sau tìm thấy tin tức nói vậy, không một hành khách nào sống sót, trừ anh và em.”
Chiêu Nhiên lắc đầu: “Anh không thể rời đi, nước xung quanh anh sẽ biến thành suối nước nóng, mọi người dù có rơi xuống biển cũng sẽ không chết vì lạnh.”
“Anh không thể nghe em lần này sao?”
“Có thể, anh có thể nghe em mọi điều.” Chiêu Nhiên cười, “Nhưng yêu cầu này thì không được.”
“Vì sao ạ?”
“Anh không muốn thay đổi bất cứ điều gì. Nếu bốn năm sau anh và em vẫn còn ở bên nhau, thì mọi lựa chọn của anh bây giờ đều đang hướng tới tương lai mà anh mong đợi, có thể chỉ cần thay đổi một điều nhỏ nhặt, anh sẽ không bao giờ gặp lại em nữa.”
“À.” Úc Ngạn không biết nói gì thêm, không thể không thừa nhận rằng logic của quái vật rất hợp lý, không thể phản bác.
“Được rồi, vậy thì tùy cơ ứng biến. Em sẽ điều tra Phương Tín.” Úc Ngạn bất lực xoa mặt, “Anh mau đi đi, thằng nhóc đó làm sao mà để anh ra ngoài được.”
“Anh dỗ em ấy ngủ.”
Úc Ngạn suy nghĩ một lúc: “Anh về đi, cậu ấy không dễ ngủ như vậy đâu. Đừng lo cho em, em chỉ là một ảo ảnh trong trò chơi thôi, bị thương cũng không sao đâu.”
*
Chiêu Nhiên đành phải quay lại phòng ngủ của mình, Tiểu Ngạn cuộn tròn trong chăn, mép chăn che kín đến chóp mũi.
Nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng bước chân, tai của Tiểu Ngạn hơi giật giật.
“…” Chiêu Nhiên nhẹ nhàng chạm vào vành tai cậu.
Tiểu Ngạn từ từ thò một tay ra khỏi chăn, móc vào vạt áo của Chiêu Nhiên, nhưng vẫn im lặng không nói gì.
“Đừng ngủ nữa, lại đây.” Chiêu Nhiên dứt khoát cúi xuống bế cậu lên, đặt giữa hai chân mình, Tiểu Ngạn không phản kháng, ngoan ngoãn ôm lấy cổ Chiêu Nhiên như khao khát chờ đợi cái ôm này đã lâu, dính chặt vào người anh, đầu tựa vào ngực Chiêu Nhiên.
“Vẫn còn hơi nóng, em sốt chưa khỏi mà giờ còn chạy lung tung gây chuyện, làm gì thế. Hai đứa ai đánh người?”
“Cậu ấy ra ý tưởng, em ra tay.” Tiểu Ngạn thành thật trả lời.
“Sáng mai sẽ dạy dỗ em sau.”
Tiểu Ngạn mím đôi môi khô khốc, nhìn Chiêu Nhiên trong bóng tối, như đang chờ anh nói điều gì đó.
Chiêu Nhiên cũng nhìn cậu, một lúc lâu sau mới nhận ra cậu muốn gì.
“Ngoan yêu.” Chiêu Nhiên nói khẽ.
Tiểu Ngạn khẽ cựa quậy, gần như cuộn tròn thành quả bóng trong lòng Chiêu Nhiên, vì cảm lạnh mà giọng khàn khàn, mơ màng đáp lại, “Ừm. Nhưng anh đừng gọi cậu ấy như thế.”