Dưới sự chỉ dẫn của Xá Xá Già, y ngắt một nhúm nhỏ của mép hoa bách hợp, dùng đầu ngón tay nghiền nát thành bột mịn, bôi lên chỗ cánh tay bị bọ cạp tinh thể chích, vết cắn nổi mẩn đỏ dần dần xẹp xuống.
Nơi có chất độc sinh trưởng, trong vòng mười bước chắc chắn có thuốc giải, không ngờ câu nói này lại không quá mê tín.
Xá Xá Già nằm xuống bên cạnh hang tinh thể, Úc Ngạn dựa vào lớp lông trên bụng chị, giơ tay phải lên ngắm nghía vết chích hình hoa đào màu hồng trên cánh tay, đau ngứa râm ran.
Bên ngoài khe núi bắt đầu mưa, những khoáng vật phát sáng nhẹ nhàng rơi xuống, chất đầy một lớp trên mặt đất, những cụm nấm viền hoa mọc lên trong cánh rừng, theo ghi chép trong sách minh họa cảnh vật, nấm Huyễn Dũng có thể tăng cường cảm quan xúc giác, khuếch đại cảm xúc, vì vậy không khuyến khích ăn.
“Đã lâu rồi chị chưa gặp lại em ấy.” Xá Xá Già nhìn những mảnh khí dung đang rơi bên ngoài khe núi, miệng ba múi lẩm bẩm, “Kể từ khi em ấy rời biển băng địa cực chị cũng chuyển qua nhiều thành phố, cuối cùng định cư cùng Anne ở thành phố Pha Tắc, nghe nói em ấy làm việc cho công ty săn dị thể trong thế giới loài người, thu thập tình báo cho gia tộc, tranh giành tài nguyên, tuy đóng góp rất lớn cho gia tộc nhưng tình thế của em ấy không tiện về nhà gặp mặt thường xuyên.”
“Trước khi rời quê nhà, em ấy từ biệt với chị, vì em ấy muốn đi tìm người khế ước, con đường này xa xôi lận đận, gian nan hiểm trở, khó lòng gặp lại nên phải trân trọng nhau. Giờ em ấy đã tìm thấy em rồi, chắc hẳn em ấy đang rất hạnh phúc phải không?”
“À.” Lẽ nào chị ấy chưa biết việc Chiêu Nhiên bị mất ba viên dị hạch? Úc Ngạn ấp úng, hơi lo lắng nếu thú nhận sự thật sẽ khiến cô thỏ khổng lồ nổi giận bỏ đi, để lại y một mình trong hang động xa lạ này.
Xung quanh họ trong những khe đá, những chồi non của hoa hồng thủy tinh xanh đang im lặng quấn quanh theo dõi từ lâu, thấy tình hình không ổn liền nhanh chóng rút vào trong khe đá chuẩn bị trốn chạy.
Nhưng lại bị Xá Xá Già phát hiện, thỏ khổng lồ lao về phía khe đá, hai chân trước liên tục cào đất, cắn chặt dây leo thủy tinh đang chuẩn bị trốn chạy, kéo mạnh ra ngoài: “Chị chỉ báo tin tốt mà không báo tin xấu sao, giải thích rõ ràng cho em!”
Dây leo thủy tinh bị thỏ khổng lồ cào cắn, rung rinh phát ra những tiếng nứt vỡ gần như bị kéo đứt, cuối cùng đành chịu thua giao nộp một nụ hoa ký ức có chất thủy tinh giữa các cành.
Úc Ngạn và thỏ khổng lồ nhìn nhau, đưa tay chạm vào nụ hoa bán trong suốt đầy vết nứt thủy tinh.
Những mảnh ký ức thủy tinh bắn vào tâm trí, mắt hoa lên, cơ thể như bị vô số dây leo thủy tinh quấn lấy, khi Úc Ngạn mở mắt ra trước mặt vẫn là con suối trong quen thuộc, ánh sáng của vòng sao trên đỉnh động băng tỏa xuống mặt đất, màu sắc giao nhau rực rỡ.
Tất cả vẫn như cũ nhưng dường như có một số chi tiết nhỏ đã thay đổi, Úc Ngạn cảm thấy một luồng lạnh lẽo thấu tận tâm can, dù hang băng ngăn cách gió lạnh bên ngoài, y vẫn cảm thấy nơi này thiếu sức sống, số lượng sinh vật phát sáng giảm mạnh, chỉ còn lại vài con lười biếng trôi nổi chậm chạp trong nước băng, gần như nửa sống nửa chết.
Úc Ngạn cúi xuống bên bờ nước, đầu ngón chạm nhẹ vào mặt nước, lớp băng mỏng bị phá vỡ, nước lạnh thấu xương khiến y rùng mình. Qua mặt nước trong suốt yên tĩnh, y nhìn thấy loáng thoáng chiếc quan tài gỗ mục nát chôn vùi một nửa dưới đáy cát, bệ đá giữa dòng nước băng trống trơn, Cáp Bạch cũng không có ở đó.
Y đành phải đi dọc theo dòng nước về phía sâu nhất của hang băng, vì gió thổi từ hướng này mang theo chút ít hơi ấm, có thể làm dịu đi cái lạnh trên người.
Càng tiến vào sâu kênh nước càng rộng, từ một lối đi hẹp trở thành một mặt nước rộng mở, giữa dòng nước nổi lên một tảng đá ngầm, các khe hở trên đá ngầm mọc đầy dây leo thủy tinh màu xanh băng, rễ của dây leo mọc dưới đáy biển, ngọn cành quấn quanh tay chân của một người.
Người đó cúi đầu, phần trên cơ thể trần trụi, ngồi trên mảnh đá ngầm sắc nhọn, dây leo thủy tinh có gai cuốn quanh cổ tay và cổ chân anh, sinh trưởng xung quanh cơ thể anh, giống như dây thép gai cào xé da thịt, tạo thành những vết thương rươm rướm máu.
Nhưng những vết thương này không đáng kể so với vết thương sâu giữa ngực trái và xương sườn của anh. Tựa như có móng vuốt sắc nhọn đâm trực tiếp vào cơ thể, mạnh mẽ moi dị hạch ra.
Mái tóc trắng rối bù che khuất khuôn mặt, làn da trắng lạnh lẽo dính đầy vết máu, dây leo thủy tinh giống như rắn độc bò khắp người, gần như cào nát da thịt.
“Chiêu Nhiên?” Úc Ngạn bước đi lảo đảo, suýt ngã xuống nước. Y gọi mấy tiếng nhưng đối phương không phản ứng, y vội vàng tháo máy phân tích lưu trữ hạch bên hông, bỏ lại túi và áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ bó sát ngắn rồi lao mình xuống nước, bơi về phía đá ngầm giữa dòng nước.
Nhiệt độ nước trong hang băng giờ đã khác xưa, lúc trước nơi này ấm áp như suối nước nóng nhưng giờ lại lạnh thấu xương, vừa nhảy vào y đã tê dại từ đầu đến chân, khi bơi về phía trước, tai y vẫn nghe được tiếng băng vỡ do mình đập vào, may trên người y có dấu ấn mặt trời để chống lạnh, nếu không, chẳng biết sau khi bơi mấy chục mét y có còn tỉnh táo để lên bờ hay không.
Toàn thân y ướt sũng leo lên mảnh đá ngầm, lạnh đến nỗi cả người nổi da gà, môi tím tái, Úc Ngạn leo đến bên Chiêu Nhiên, xé những dây leo có gai đang trói anh lại, hoàn toàn quên mất mình đang ở trong ký ức của hoa hồng thủy tinh.
Chiêu Nhiên khẽ động, từ từ ngẩng khuôn mặt gầy guộc lên, đôi mắt ẩn hiện ánh đỏ, răng nanh hơi nhô ra, giống như một con dã thú đang gầm gừ với y.
Úc Ngạn cũng nhe răng, học theo tiếng gầm gừ của quái vật mà gào lên với Chiêu Nhiên, y không có răng nanh sắc nhọn của dã thú nhưng lại muốn áp đảo Chiêu Nhiên bằng khí thế, áp trán mình vào trán anh như một quái vật nhỏ dữ dằn hơn.
Chiêu Nhiên giật mình thu lại những chiếc gai không tồn tại trên người, cúi đầu chui vào hõm vai trơn tru của Úc Ngạn, trong cổ họng phát ra những tiếng ùng ục ùng ục.
Cái trán ấm chạm vào làn da lạnh lẽo, Úc Ngạn luống cuống đặt tay lên sau gáy anh, nhẹ nhàng xoa xoa, học theo dáng vẻ mỗi lần Chiêu Nhiên an ủi mình.
Một lúc lâu sau, khuôn mặt và giọng nói của Chiêu Nhiên mới trở lại bình thường.
“Sao em lại đến nữa rồi?” Anh nhìn thấy đằng sau Úc Ngạn là những bông hoa hồng thủy tinh trải dài khắp núi liền hiểu mình đã trở thành một ký ức được một bông hoa mộng ghi lại, cố gắng để giọng nói của mình không quá yếu ớt, “Mau đi đi.”
“Lại?” Úc Ngạn không hiểu, chỉ chăm chú dùng lòng bàn tay che vết thương nơi trái tim của anh, nơi này trống rỗng, hạch Nhật Ngự đại diện cho huyết thống gia tộc quan trọng nhất đã biến mất, “Tại sao lại phải moi hạch này ra?”
“Phải giải thích lại lần nữa sao, ngoan yêu.” Chiêu Nhiên chỉ còn chút sức lực, nhẹ nhàng thở ra trả lời, “Anh không thể xác định được hạch nào mọc ở vị trí nào trên người. Anh không định moi hạch Nhật Ngự, chỉ muốn lấy ra lá cờ thần chiến tranh cho em nhưng đã đánh cược sai.”
Úc Ngạn cuối cùng cũng liên hệ được cảnh này với nhật ký, trong nhật ký ngày 17 tháng 2 năm M018 có viết, Chiêu Nhiên trở về giữa đêm với mùi máu tanh, tự lẩm bẩm “tính sai rồi”, ngày hôm sau để lại một mảnh giấy lấy cớ đi công tác, trở lại hang băng địa cực, hóa ra là quay về gia tộc để chịu trách nhiệm cho sai lầm liều lĩnh của mình.
“Dù… dù là sai rồi, anh đã bị thương nặng như vậy, sao còn phải tự phạt anh như thế…” Úc Ngạn dồn hết sức mình xé những dây leo thủy tinh đang trói buộc Chiêu Nhiên, nhưng ngoài việc khiến tay mình đầy máu thì không có tác dụng gì.
“Đây không phải là trừng phạt gì cả, anh chỉ để lại một ít nhiệt năng trong dây leo để nuôi dưỡng các sinh vật nhỏ trong hang băng khi anh không có ở đây, vì anh rời đi quá lâu, đã có rất nhiều dị thể yếu ớt phụ thuộc vào gia tộc chết đi, anh chưa từng nghĩ đến hậu quả này.”
“Vậy sao… anh không ở lại đây?” Giọng Úc Ngạn nhỏ dần, lo sợ năm xưa Chiêu Nhiên có thể đã quyết định không quay lại bên mình mà ở lại hang băng để chăm sóc gia đình.
“Nếu anh ở lại, em làm sao bây giờ?” Chiêu Nhiên dùng cổ tay chạm vào mặt y, “Ngay cả sinh vật phù du cũng cần anh, huống chi là em.”
Úc Ngạn há miệng định nói nhưng trên đỉnh hang băng phía xa xa đột nhiên rơi xuống một vài mảnh tinh thể, sắc mặt Chiêu Nhiên chợt thay đổi, khẽ gọi Úc Ngạn: “Quay lại bờ tìm một khe đá rồi trốn vào, đừng ra ngoài vội.”
Mặc dù không biết có gì đang tới, nhưng Úc Ngạn hoàn toàn tin tưởng anh, y quay người lao xuống nước, chịu đựng cái lạnh thấu xương của nước băng rồi bơi trở lại bờ, nhặt lại túi và đồ đạc áp sát vào tường trốn, tìm một khe nứt nép mình vào đó, chỉ để lộ đôi mắt nhìn ra ngoài.
Nơi ánh sáng tập trung trên đỉnh hang băng liên tục rơi xuống những mảnh tinh thể lấp lánh, những mảnh tinh thể này rơi xuống bờ dần dần tụ lại thành hình dáng một người đàn ông toàn thân như băng vụn, chân trần, cơ thể trong suốt như pha lê, trên người đeo những chuỗi chuông vàng trang trí.
Dị thể bằng băng đó đi thẳng tới gần tảng đá ngầm nơi Chiêu Nhiên đang ở. Hắn ta bước chân trần trên mặt nước, nước dưới chân lập tức đông lại thành một khối băng nổi, giúp hắn đi trên mặt nước như đi trên đất bằng.
Gương mặt người đàn ông cay nghiệt, dừng lại trước mặt Chiêu Nhiên, một tảng băng trên không bay về phía Chiêu Nhiên, ngưng tụ thành một bàn tay bằng pha lê, bóp chặt cằm Chiêu Nhiên buộc anh phải ngẩng đầu lên.
“Thứ gì nữa đây…” Úc Ngạn lục tìm trong túi sách minh họa cảnh vật, tìm kiếm mô tả tương tự trong mục lục, nhưng khe đá quá tối y lại không dám dùng điện thoại để chiếu sáng, rất khó để đọc được những dòng chữ viết tay trong sách.
“Nhật Ngự Bất Hóa Xuyên, là dị thể có chất liệu khoáng vật tinh thể, thường giả dạng thành núi băng nổi trên mặt nước, không bao giờ tan chảy. Trong số nam thân tộc ở biển băng địa cực, anh ta xếp thứ tư.” Một tiếng thì thầm nhẹ nhàng ở phía sau vang lên, hơi ấm nhẹ thổi qua vành tai Úc Ngạn.
Úc Ngạn giật mình, phản ứng theo bản năng quay người lại chém một nhát, mũi dùi phá giáp trong tay áo trượt vào tay phải, đâm thẳng vào bức tường đá phía sau.
Cách lưỡi dao hai centimet, một thanh niên tóc đen khẽ ngẩng cằm, hoảng sợ giơ hai tay lên nuốt nước bọt.
Mắt phải của cậu ta đen nhánh, mắt trái gắn một viên dị hạch màu bạc, trên bề mặt dị hạch có hoa văn Sherlock Holmes đang ngậm ống tẩu, đó là hạch nghề nghiệp bạc cấp một – Nhà suy luận.
Úc Ngạn chết đứng người nhìn thanh niên giơ tay đầu hàng trước mặt, khuôn mặt cậu ta giống hệt mình.
Thanh niên lắp bắp một lúc rồi bất ngờ tự tin giải thích: “Tôi là… tương lai của cậu… con trai của cậu.” Nói xong cậu trông rất đắc ý, như thể đang tự khen mình vì nghĩ ra một cái cớ thiên tài như vậy.
“Lý do này tôi đã dùng rồi.” Úc Ngạn tiến lại gần cậu, dùng mũi dùi phá giáp nhẹ nhàng chạm vào cằm cậu, “Hơn nữa, rõ ràng cậu trông già hơn tôi, cậu đã hai mươi ba tuổi rồi.”
–