Chiêu Nhiên trẻ tuổi dựa vào lan can, nghe thấy mình trong tương lai hỏi vậy, đắc ý lộ ra răng nanh, thè lưỡi đỏ như máu ra thách thức: “Chẳng bằng để cả hai cho tôi chăm sóc, tôi mạnh hơn anh nhiều.”
“Ít nhất tôi sẽ không bị vài thương nhân con người tính kế đến mức phải hóa kén.” Chiêu Nhiên chậm rãi ôm eo Úc Ngạn từ phía sau, nâng mí mắt mỏng lên, “Cậu còn non lắm.”
Tiểu Ngạn ngồi xổm dưới đất đút sủi cảo cho Phương Tín cũng lẩm bẩm xen vào một câu: “Nhưng anh ấy cũng hôn em rồi. Còn nắm tay em nữa.”
Chiêu Nhiên: “.”
“Hửm?” Úc Ngạn quay đầu chất vấn anh.
Tiểu Chiêu Nhiên nghe xong thì nổi điên, nhảy dựng lên rồi ngồi xổm trên lan can của du thuyền: “Này? Anh dám nói không không? Sao anh dám hôn người của tôi?”
Chiêu Nhiên cười khinh: “Cả hai đều là của tôi, tôi hôn thì sao?” Anh cúi đầu, chạm nhẹ mũi vào đỉnh đầu Úc Ngạn, “Đây là của cậu sao? Cậu chưa từng gặp em ấy nhỉ. Tất cả đều do tôi nuôi lớn. Cậu chính là tôi, của tôi vẫn là của tôi, hiểu chưa.”
Tiểu Chiêu Nhiên bị một chuỗi ngôn ngữ loài người làm choáng váng, giận dữ gầm nhẹ một tiếng lao về phía Chiêu Nhiên, màu sắc càng tươi sáng khí thế áp bức càng mạnh mẽ, nhưng khi anh ấy triệu hồi tay quỷ để bắt Chiêu Nhiên, Chiêu Nhiên đã đoán trước được điểm rơi của anh ấy, dưới chân kim đồng hồ bất thường quay ngược, anh ôm Úc Ngạn lùi về vị trí đứng cách đó năm giây.
Tiểu Nhiên chụp vào khoảng không, biết mình bị Chiêu Nhiên đùa nghịch, bực tức dựa vào lan can: “Hừ, cáo già.”
“Học hỏi đi.” Chiêu Nhiên châm một điếu thuốc, “Đây không phải là thế giới của chúng ta, có những sinh vật có trí tuệ kiểm soát tài nguyên và khoa học kỹ thuật, muốn sống sót, chỉ dựa vào bạo lực là không đủ.”
“Không cần anh nói. Lần này bị thiệt đủ rồi.” Tiểu Nhiên lẩm bẩm, tay chống lan can rồi ngồi lên, “Lo cho bản thân anh đi, đồ già yếu bệnh tật.”
Tay trái anh ấy nắm chặt lan can, một vòng vàng xuất hiện giữa cánh tay, khi cánh tay khẽ cử động nó liền đứt ra khỏi vòng vàng, một lớp vỏ hình bàn tay tróc ra khỏi tay trái như găng tay.
Nửa bàn tay trái hoàn chỉnh treo lơ lửng trên lan can, nơi đứt đoạn bốc lên làn khói đen. Nó như có sự sống, tự động nhảy xuống đất, nhìn quanh một lượt rồi lịch sự phủi bụi trên người.
Bàn tay nhỏ trông thông minh, Úc Ngạn nhận ra ngay: “Đó là Đáng Tin! Thì ra tay nhỏ được sinh ra như vậy.”
Sau một trận chiến, Không Đáng Tin dính đầy bụi bặm bám vào chân Tiểu Chiêu Nhiên, ngó nửa ngón tay ra để đánh giá Đáng Tin, sau khi xác nhận là người một nhà, Không Đáng Tin vui mừng ôm chặt anh em tốt.
Du thuyền Muses hú còi, nhổ neo, bắt đầu khởi hành sau một thời gian ngắn dừng lại để tiễn linh hồn du khách trở về cố hương.
Trước lúc chia tay, Tiểu Ngạn chạy đến trước mặt Úc Ngạn, lặng lẽ móc ra một túi đồ đặt vào tay Úc Ngạn.
Có tổng cộng ba viên hạch: một viên hạch nghề nghiệp quá khứ – Nhà ảo thuật đã xám xịt và hầu như không còn tác dụng; một viên hạch nghề nghiệp tương lai – Nhà ảo thuật vẫn còn nguyên vẹn; và viên cuối cùng là hạch bạc cấp hai, bề mặt có hoa văn con dơi đen.
Hạch quái dị – Dơi ma quái? Đây chẳng phải là hạch của tên đại ca quận Nam Bang Xe, Kiều Ly sao? Mấy ngày trước gã dẫn người truy sát Úc Ngạn và Nặc Lan trên phố mua sắm, khiến Úc Ngạn phải nổ súng cứu Nặc Lan giữa đám đông.
“Đây là…?”
“Tặng cho cậu.” Tiểu Ngạn vẫn lầm lì ít nói, “Có một đám xui xẻo theo cậu lên thuyền, tên đầu đảng vừa thấy tôi đã ra lệnh nổ súng, bị tôi giết ngược lại. Không hiểu ra sao.”
“Cảm… cảm ơn…” Úc Ngạn đưa tay nhận lấy, nhưng trước khi y kịp nói lời cảm ơn, Tiểu Ngạn đã quay đầu chạy biến, chạy lên tầng cao nhất của boong tàu, đứng dựa vào lan can, chân nhón lên nhìn ra biển khơi vô tận, mái tóc bị gió lạnh thổi tung.
“Chúng tôi sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới.” Tiểu Chiêu Nhiên không còn tranh cãi với mình ở tương lai nữa, nhảy lên chỗ cao boong tàu vài bước đón lấy gió biển, lấy vạt áo quấn Tiểu Ngạn vào lòng, cúi xuống dặn dò, “Em đã hạ sốt chưa, sao lại đứng gió lạnh thế này, lát nữa phải uống thuốc.”
Du thuyền sang trọng bùng lên ngọn lửa ma trơi hư ảo, con thuyền linh hồn hư ảo tiếp tục rời khỏi bến cảng, mặt biển phủ đầy sương mù dày đặc, chiếc du thuyền lộng lẫy chở theo cái kết mới lên đường ra khơi.
Ngọn lửa trên ngọn hải đăng ở bến cảng số ba tắt ngấm, bến cảng lại trở về trạng thái hoang vắng không một bóng người, như chưa từng có chiếc thuyền nào cập bến tại đây, chỉ còn cây nến trắng “Đèn Dẫn Đường” đã cháy một nửa trong tay Úc Ngạn, chứng minh y và Nặc Lan đã cùng nhau khám phá và trục xuất phòng ảo đỉnh cấp, hoàn thành một kỳ tích vĩ đại.
*
Về đến nhà, Úc Ngạn mệt đến mức nằm bẹp trên giường không động đậy được, Chiêu Nhiên không còn cách nào khác, đành lột sạch quần áo bẩn của y, cưỡng chế bế y vào phòng tắm để rửa sạch.
Úc Ngạn không phản kháng, ngoan ngoãn đến kỳ lạ, Chiêu Nhiên ngồi ở đối diện gội đầu cho y, y thì say xưa nhìn những vết sẹo cũ trên người Chiêu Nhiên.
“Một,” Úc Ngạn nhẹ nhàng vươn đầu ngón tay chạm vào hai vết sẹo cũ đó và vết thương bên trái bụng chưa lành hẳn, “Hai, ba.”
“Sao lại có ba vết sẹo?” Úc Ngạn cúi đầu dựa vào ngực Chiêu Nhiên, dòng nước trên vòi hoa sen chảy dọc theo tóc xuống mặt y, “Anh có bao nhiêu hạch…”
“Anh,”
“Có bao nhiêu hạch để lãng phí trên người em…” Úc Ngạn ôm chặt eo Chiêu Nhiên, áp má vào ngực anh, “Em đã không còn cơ hội để thất bại nữa, đúng không?”
“Năm.” Lần này Chiêu Nhiên trả lời rất dứt khoát, thậm chí có phần kiêu hãnh nâng cằm Úc Ngạn lên, “Năm hạch vàng cấp ba vàng tượng Phật, dị thể mạnh nhất của gia tộc Biển băng địa cực Nhật Ngự Hi Hòa chính là anh.”
Úc Ngạn Ngạn buồn bã cụp mí mắt xuống, dường như càng thêm nhỏ bé, y xoa đôi bàn tay, cảm giác tự ti đè nặng trong lòng.
“Tuy miệng anh hai nói để anh tùy tiện tìm một cao thủ loài người ký kết định ước, nhưng tụi anh đều biết, căn bản không ai có thể ký khế ước với anh, cho dù con người mang theo vũ khí gì cũng không đủ để đánh bại anh trong kén. Em có thể nghĩ rằng anh đang khoe khoang, nhưng tình trạng này của dị thể tương đương với bệnh nan y ở loài người, cái chết đột ngột khi trưởng thành là kết cục đã định trước của anh, đến giờ anh hai vẫn không muốn chấp nhận, người nhà cũng rất sợ anh thoát xác rồi chết đi, vì nếu anh chết, cả gia tộc sẽ rơi vào hỗn loạn.”
“Vì vậy họ rất bất mãn khi anh tìm một bạn nhỏ để ký khế ước.” Chiêu Nhiên lau nước trên mặt y, “Nhưng không một ai hiểu, ai muốn ký khế ước với anh, không chết vài lần thì không thể tìm ra manh mối, việc trải nghiệm cái chết luân hồi nhiều lần sẽ khiến con người sụp đổ tinh thần, nếu người đó bỏ cuộc giữa chừng, chẳng phải sẽ hại chết anh sao.”
“Nhưng em thì khác.”
“Khác chỗ nào.” Úc Ngạn dùng sức lau mắt.
“Anh nhìn thấy điều đó qua việc em chơi game, dù game có khó đến đâu cũng phải vượt qua, bị kẹt ở một boss nào đó, em có thể ngày đêm không ăn không ngủ đánh lại cả trăm lần, nhất định phải thắng.”
“…”
“Thật đấy, hồi đi học làm bài tập cũng vậy, một bài toán khó em có thể suy nghĩ cả tháng. Trong đầu em dường như không có từ “bỏ cuộc”, rất cứng đầu.” Chiêu Nhiên cười nhẹ, “Anh không cần một người mạnh mẽ, vì dù sao cũng chẳng ai mạnh hơn anh. Anh cần người mà anh chọn sẽ không bao giờ bỏ rơi anh.”
Úc Ngạn gật đầu, tắm xong, chỉ mặc mỗi chiếc quần nhỏ rồi chạy ra ngoài.
Y ném viên hạch nghề nghiệp quá khứ – nhà ảo thuật vô dụng vào khe cắm dưới tủ TV, loạt tiếng cơ quan vang lên, một trang nhật ký cuộn tròn thành điếu xì gà bật ra.
Có hạch vô dụng là lập tức đổi nhật ký để đọc đã trở thành thói quen của Úc Ngạn, dù ký ức của Tiểu Ngạn đã hoàn toàn được khôi phục, hình ảnh của cậu thiếu niên trong quá khứ và hiện tại như hòa làm một.
Trang nhật ký này viết rất vội vàng trước khi lên thuyền, thậm chí còn chưa kịp ghi ngày tháng.
“Đến ngày khởi hành như đã ghi trên thư mời, anh bước ra khỏi nhà, nói với tôi đây là sứ mệnh của gia tộc, bảo tôi đừng đi theo, ở nhà ngoan ngoãn đợi anh trở về. Tôi giả vờ đồng ý, nhìn bóng lưng anh rời đi lòng trống vắng. Từ ngày bảy tuổi gặp anh ấy, anh đã ở bên tôi suốt mười một năm, nhưng tôi vẫn cảm thấy niềm vui thật ngắn ngủi, như khoảnh khắc hạt bồ công anh bị gió thổi bay vậy.”
Y ngẫm nghĩ rất lâu trước trang nhật ký, không biết từ lúc nào, Chiêu Nhiên đã đứng sau lưng, dùng vạt áo choàng tắm bọc lấy y, ánh mắt dừng lại tại những dòng chữ nguệch ngoạc trong tay Úc Ngạn.
Úc Ngạn lập tức thu nhật ký lại, nhưng trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần nhỏ, không có chỗ nào để giấu.
“Anh rất yêu Tiểu Ngạn.” Chiêu Nhiên ghé môi vào sát tai Úc Ngạn, “Trước đây ngại nói ra, giờ bù cho em một lời đáp trực tiếp, có muộn không?”
–
Tác giả: Phó bản Giấc mơ ma quái trên Du thuyền Muse đã kết thúc.