Úc Ngạn ấn vào bụng đã bắt đầu đau âm ỷ, tinh thần hơi hoảng hốt, cố gắng nắm lấy cổ áo của anh: “Mau trả lại cho em.”
“Trả lại cho em, trả lại cho em.” Chiêu Nhiên chịu không nổi nữa, dùng ngón tay cái lau vết máu trên mặt Úc Ngạn, “Ngoan yêu, em muốn đánh dấu ở đâu?”
“Đánh dấu ở ngực, để không bị trộm đi.” Úc Ngạn chỉ vào ngực mình.
Đầu ngón tay mang găng tay thô ráp xuyên qua giữa các cúc áo, chạm vào làn da, hoa văn hình mặt trời đối xứng ở trung tâm xoáy mở ra bốn phía.
Đây là lần đầu tiên anh trao đồ đằng trịnh trọng như vậy, anh bỗng cảm thấy đây như một nghi lễ hoành tráng, còn mình thì chưa chuẩn bị gì.
Nhưng Úc Ngạn lại tưởng anh đổi ý, lập tức rút sức lực bàn tay đi, hơi thở yếu ớt ngã vào người Chiêu Nhiên, ngón tay vẫn cố chấp nắm lấy cổ áo anh, lẩm bẩm uy hiếp: “Sau này đừng hòng ai có dấu ấn này… Đừng nằm mơ…”
Hoa văn màu vàng trải dài ra, dịu dàng ấm áp đánh dấu lên ngực Úc Ngạn, hoa văn ánh mặt trời tà ác kéo dài đến xương quai xanh, bên hông và phần bụng trên, một tia sáng trên đỉnh đầu kéo dài xuống cổ họng.
Úc Ngạn cảm nhận sâu sắc được luồng sức mạnh rực cháy, không đánh dấu trên cơ thể mà khắc sâu vào trong linh hồn, làn da trống rãi tràn ngập nhiệt độ.
Khi bầu không khí buộc phải nói chút gì đó, Chiêu Nhiên cố gắng chuẩn bị lời thổ lộ khó nói thành lời, yết hầu nhấp nhô: “Giết chết anh, ở trong kén… Anh chờ.”
Đèn sân khấu tắt đi, khán giả xôn xao, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng những hoa văn mặt trời rực rỡ trải rộng trên mặt đất đang thu nhỏ và tụ lại, hóa thành chùm sáng bị Úc Ngạn hấp thụ, cuối cùng đánh dấu trên ngực y.
Chiêu Nhiên công khai danh tính chủ nhân tương lai của mình trước mặt mọi người, lại là một đứa trẻ không có xuất thân, nếu sau này khế ước thất bại thì sẽ trở thành trò cười cho người đời.
Chiêu Nhiên ôm lấy Úc Ngạn, nhân lúc sân khấu tối đen nhảy xuống, đi ngang qua bartender hồ li, nghiêng đầu nói nhỏ: “Gom hết hóa đơn cho tôi, hôm nay tôi mời.”
“Ồ?” Bartender hồ li nghe xong, hai cái tai lông trắng như tuyết bật ra, khóe miệng cong lên: “Ông chủ thật hào phóng.”
Chiêu Nhiên vừa rẽ vào thang máy đi tới phòng nhỏ, che miệng nhỏ giọng phân phó với cô gái thỏ bên cạnh: “Mau đi mở mấy chai rượu quý đưa cho nhóm khách hàng VIP.”
Thang máy lên tới lầu hai, tiếng hò hét của khách hàng vang vọng trong hành lang sáng đèn, Chiêu Nhiên chọn một phòng trống không bật đèn quẹo vào, tựa đầu ra sau cửa, chậm rãi ngồi bệt xuống đất, cho dù cơ thể anh là kim cương không vỡ, cũng không thể chịu được ba nhát dùi phá giáp.
Chỉ có vũ khí dị động mới có thể gây ra chấn thương chí mạng cho dị thể cấp cao, dùi phá giáp gắn hạch đỏ cấp hai, sức mạnh không thể coi thường, dù cố tình tránh những bộ phận quan trọng nhưng vẫn khiến anh chảy máu liên tục.
Một tay Úc Ngạn giữ cửa, dạng chân ngồi lên hông anh, cúi đầu cười: “Hèn gì anh chuồn nhanh thế, hóa ra là vì sợ té ngã lúng túng trước mặt khán giả.”
“Đương nhiên phải chuồn nhanh rồi.” Hơi thở Chiêu Nhiên lúc nói chuyện hơi thở gấp, mồ hôi bết vào trán: “Nếu bị người khác nhìn thấy sức lực suy yếu, nhà ảo thuật chết thế nào em sẽ chết thế ấy.”
“Sao thực lực lại suy yếu?”
“Vì tìm em.” Chiêu Nhiên nhắm mắt bình tĩnh lại nhịp tim.
“Anh cũng đổi đuôi cá và giọng nói lấy hai chân với phù thủy à?”
“Lộn xà lộn xộn.” Chiêu Nhiên nhéo bắp đùi y, “Chỉ cần em có thể giết chết anh trong kén, những chuyện này không thành vấn đề.”
Úc Ngạn không hiểu ý của anh, vì thế cẩn thận suy nghĩ từng câu từng chữ, sau đó ghi nhớ trong lòng, thấp giọng hứa hẹn: “Em làm được.”
Y lấy hạch chữa trị – lành vết thương nhanh chóng trong máy phân tích lưu trữ hạch ra, gắn vào mắt trái, ánh sáng tím dịu nhẹ trầm lắng tỏa ra từ đáy mắt, cơn đau nhức nhối khi thiết lập liên kết va chạm nhau, khiến đầu óc choáng váng.
“Tiếng vừa nãy là gì thế, mèo con kêu meo meo à, chẳng có chút sức lực nào.” Chiêu Nhiên tựa lưng vào cửa, sờ soạng trong túi rồi lấy gói thuốc ra, muốn dùng làn khói làm tê liệt đau đớn trên người, bật lửa lên, ánh lửa làm mờ đi tóc trán và gò má, “Anh cũng biết em không làm được, nhưng vừa mới thông suốt muốn chết cùng em mà thôi. Có thể nhìn thấy em đứng dậy, anh đã thấy đáng giá. Tìm người khác ký khế ước, bị người mình không thích thúc giục, bảo vệ hắn nhường nhịn hắn, sống như cái xác biết đi thì còn sống để làm gì.”
“Được mà! Được mà!” Úc Ngạn áp má vào ngực Chiêu, rống to đứt hơi khản tiếng, những giọng hát yêu ma quỷ quái và tiếng trống đinh tai nhức óc ngoài cửa không thể át đi giọng nói của y, “Em làm được! Người phỏng vấn ơi em làm được!”
Ánh sáng tím của hạch chữa trị nhanh chóng hòa vào vết thương của hai người, những sợi chỉ mỏng như tia laser màu tím đi qua giữa da thịt nứt vỡ, thắt chặt các mạch máu và cơ bắp đứt gãy, để lại năng lượng trong vết thương đẩy nhanh quá trình tái tạo tế bào.
Úc Ngạn không thấy ánh mắt kinh ngạc của Chiêu Nhiên, mù quáng ôm lấy cổ anh, cúi đầu hôn lên môi anh, chủ động đưa đầu lưỡi vào.
Chiêu Nhiên nghiêng đầu ngậm lấy, thu răng dần dần hôn sâu hơn, anh nâng hai tay y lên rồi nắm thật chặt, anh chưa bao giờ mất quy tắc như ngày hôm nay, dùng chuyện này để trút giận, dùng chuyện này để tưởng nhớ những năm tháng hy vọng tan vỡ rồi lại hồi sinh.
“Vâng, anh chờ.”
Trong căn phòng tối mịt, Chiêu Nhiên có thể nhìn rõ biểu cảm của người trong lòng mình, khi bị hôn, y ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lông mi lúc nào cũng run rẩy, lúc trước quỷ nhỏ còn mở mắt khi hôn, chân run rẩy phía dưới ngẩng đầu, cũng phải giả vờ như không có cảm giác gì, dáng vẻ vênh váo hống hách chê cười kỹ thuật hôn của anh kém. Đáng giận là anh còn tin chuyện hoang đường của y, dùng dây tai nghe khổ luyện nửa năm trời.
Mấy chục giây sau mới tách ra, Úc Ngạn nhẹ nhàng thở ra kề vào cổ anh, cuối cùng mới cảm thấy mình được đối xử chân thành, hóa ra tình yêu và sức mạnh tác động qua lại với nhau.
Y chỉnh lại quần, áp gương mặt nóng bừng vào cổ Chiêu Nhiên.
“Sao anh hôn giỏi thế, lúc trước từng luyện với người khác rồi à.”
“Nào có ai, luyện với em, một mình em là đủ rồi.”
“Anh xinh đẹp như này, có con dị thể nào nhìn trúng anh chưa.”
“Cũng có, nhưng họ chỉ ngưỡng mộ kẻ mạnh, rất lý trí, tìm kiếm thêm những thành viên có ích về cho gia tộc mình, nếu họ cũng thích nhìn mặt như con người thì sẽ không có dị thể nào nhìn trúng anh.”
“Gia tộc? Dị thể cũng kết hôn sinh con à?”
“Các dị thể xuất hiện dưới ảnh hưởng từ một nguồn bức xạ được tính là một gia tộc, đồng thời cũng có một số họ nhỏ hợp nhất với nhau thành một họ lớn”.
“Trong thế giới của anh cũng có người đẹp hở.”
“Theo thẩm mĩ của tụi anh, bartender hồ li lúc nãy được xem rất đẹp, tên là Minh Đường, nổi tiếng xinh đẹp.”
“Thật à? Sao em không nhìn ra.”
“Cáo tuyết địa cực, đuôi nhung, mũi nhỏ hồng mắt to xanh rất xinh đẹp.”
“Anh ta họ Minh?”
“Gì vậy, tên thôi… Đừng nói em nghĩ anh họ Chiêu nha.”
“Thế tại sao lại lấy tên Chiêu Nhiên?”
“Anh nào biết được, không phải em đặt tên cho anh à?” Lúc lần đầu gặp bồ hóng nhỏ ở hang băng trấn Nhật Ngự, y gọi anh là “Chiêu Nhiên”, còn gọi tận hai lần, nên cứ nghĩ y đặt tên cho mình.
Úc Ngạn đơ người, đầu óc lặng lẽ gỡ rối dòng thời gian.
“Ý nghĩa của cái tên này là “dáng vẻ sáng ngời”, sáng ngời như ánh mặt trời.” Hai tay Úc Ngạn vỗ nhẹ vào má anh, “Xét về mặt thẩm mĩ của con người thì khuôn mặt của anh cực kỳ xinh đẹp.”
“Lúc ở trên đài thấy mặt bản thể chưa?” Chiêu Nhiên cố ý hỏi y, “Có đẹp không.”
“Đẹp lắm.” Úc Ngạn dựa vào bả vai Chiêu Nhiên nghịch tóc nhẹ nhàng trả lời, “Đó không phải hình dạng bản thể đầy đủ nhỉ, làm tình một lần với bản thể của anh chắc kích thích lắm đây.”
“…” Chiêu Nhiên vuốt tóc xuống. Thẩm mĩ và đam mê của loài người quá trừu tượng mà dị thể không thể nào hiểu được.
——
Tại quầy bar, mấy vị khách đang vừa uống rượu vừa trò chuyện, say tí bỉ nói với bartender hồ li sau quầy bar: “Thêm nước pha whisky cho tỉnh rượu.”
“Rót bao nhiêu ly rồi, có người mời cũng không nên uống nhiều vậy được.” Tuy nói thế, bartender hồ li vẫn bỏ viên đá vào ly, rót chất lỏng màu hổ phách vào, khuấy nhẹ, đẩy nó sang người đàn ông mắt say lờ đờ đối diện.
“Không phải vì chuyện miễn phí, anh chỉ muốn nhìn em lâu hơn một chút thôi.” Người đàn ông uống hai ngụm, đặt ly xuống, ngoắc tay với gã, “Minh Đường, em phân tích cho mấy anh nghe thử, Chiêu Nhiên làm như vậy có ý gì?”
Bartender hồ li dựa vào quầy bar, một tay đặt trên gối, chiếc đuôi cáo trắng như tuyết đung đưa: “Gần đây có tin đồn thực lực của cậu ta suy yếu, cậu ta muốn cảnh cáo những kẻ nghe tin đồn ngo ngoe muốn đụng vào đứa trẻ kia.”
“Hắn còn giết nhà ảo thuật! Không thèm che giấu gì, không sợ người khác tới gây chuyện à?”
“Anh ngốc quá.” Bàn tay Bartender hồ li mang găng tay gõ nhẹ lên mặt bàn, “Cậu ta nói cho mọi người biết người mình coi trọng là một thanh niên có thể đổi hạch, ai gây chuyện thì sẽ có kết cục như nhà ảo thuật, ngay cả gia tộc Hanna cậu ta cũng không bỏ qua nên còn ai dám đi khiêu chiến với một kẻ điên.”
“À…” Mọi người bỗng tỉnh ngộ, không hổ danh là hồ li xinh đẹp trên thông thiên văn dưới tường địa lý, nhà ở ruộng dưa thạo tin mọi việc.
Sau khi chương trình ca hát và trận đấu tranh tài kết thúc, khách hàng dần dần tản đi, chỉ còn lại vài bàn thưa thớt khách đang mơ màng nói chuyện, Minh Đường cũng nằm xuống bàn ngáp dài.
Thang máy kêu tinh, cửa mở ra, Chiêu Nhiên dẫn Úc Ngạn đi ra ngoài.
“Ôi, không ngủ ở trong à.” Minh Đường đang buồn ngủ, lười biếng ngồi sau quầy bar chào hỏi, gã nhướng mi lên, nhìn thấy vết răng trên cổ Chiêu Nhiên thì trở nên hưng phấn, ranh mãnh cười nói, “À à à, hóa ra ghế số pha trong phòng riêng không thoải mái.”
“Nói nhảm nhiều thế, cho gì đó uống đi.” Chiêu Nhiên ngồi trên ghế chân cao, đôi chân dài quanh co giẫm lên mặt đất, Úc Ngạn chống tay nhảy lên ghế, cái mông đau nhức ngồi thế nào cũng không thoải mái, mũi giày đung đưa qua lại.
“À đúng rồi, cho bạn nhỏ ly nước trái cây.” Chiêu Nhiên thấy y dáng vẻ lần đầu đến quán bar hết nhìn đông nhìn tây của Úc Ngạn khá buồn cười, nói thêm một câu.
“Em không muốn nước trái cây, em muốn nồng độ cao.” Úc Ngạn nằm xuống quầy bar, vết thương trên bụng vẫn còn đau.
Bartender hồ li một ly rượu trái cây màu trắng tới: “<Cáo lửa> đặc biệt của tôi, nếm thử xem.”
Úc Ngạn nhìn ly rượu bốc lửa màu tím trước mặt, do dự: “Có bỏng miệng không thế.”
Hồ li dựa vào tường cười ngất.
Uống rất ngon, kem tươi màu tuyết có mùi vải và hoa hồng, uống không ra vị rượu, chỉ thấy ngọt ngào, uống một ngụm lớn thấy vô cùng thoải mái, vết thương cũng không còn đau, nhưng nhìn mặt của người phỏng vấn lại hơi nhòe.
Úc Ngạn ngã đầu vào khuỷu tay mình, hôn mê bất tỉnh.
Chiêu Nhiên vừa nuốt một hớp rượu, đã trông thấy Úc Ngạn lơ mơ ngã xuống đất với tốc độ nhanh như chớp.
“Cậu làm gì thế?” Mặt Chiêu Nhiên tái xanh.
Bartender hồ li chết lặng: “Tôi hiểu nhầm hả? Là muốn nước trái cây thật, chứ không phải ý quật ngã cậu ta?”
“Tôi quật ngã cậu thì có.” Hai tay Chiêu Nhiên đỡ lấy Úc Ngạn, bên hông nhô ra cánh tay thứ ba tóm lấy cổ áo hồ li.
Úc Ngạn mè nheo rúc vào trong ngực Chiêu Nhiên, nghịch tóc của anh, vừa ngâm nga bài hát vừa tết bím tóc hai bên.
“Rồi rồi về nhà.” Chiêu Nhiên bế Úc Ngạn mềm như không có xương ra ngoài, cánh tay thứ ba buông hồ li ra, hung dữ chỉ vào mũi gã.
Hồ li vẫy tay nhét một cuộn giấy vào tay đó, rồi lấy cái túi dưới quầy lên đeo lên ngón tay: “Nhét hóa đơn vào tay cậu rồi đó, nhớ trả tiền nhé. À có khán giả boa hạch xanh cấp một á, tôi đóng gói cho cậu luôn rồi đấy.”
Hồ li nghĩ thầm, may mà mình thông minh làm Chiêu Nhiên về nhà sớm, chứ để cậu ta đọc hóa đơn ở đây không tát mình mới là lạ, gương mặt xinh đẹp này không thể bị tát được, hehe.
Không lâu sau, cửa quán bar lại bị đẩy ra, một người phụ nữ mặc bộ đồ màu tím đeo trang sức bạc lạnh lùng bước vào, cái đuôi bọ cạp mười ba đoạn tung bay theo gió.
Nữ bọ cạp đặt một chồng tiền đặc biệt lên quầy bar, lạnh nhạt nói: “Tôi muốn vào Tháp Nghiêng thuê ma hầu, cảm phiền ngài dẫn đường.”
Hồ li lau sạch ly rượu mới rửa, liếc nhìn đống tiền trên bàn: “Thưa cô, Chiêu Nhiên vừa mới tới đây, nhiêu đây chỉ mới đủ ép người xếp hàng, e là chủ nhân tháp Nghiêng cũng không muốn lội vào vũng nước đục này, cô về đi.”
Nữ bọ cạp giận quá hóa cười: “Mấy người không giúp tôi, tôi sẽ công khai thân phận Chiêu Nhiên khiến cậu ta không thể ở lại thành phố của con người.”
Hồ li nặng nề đặt chiếc ly lên quầy, cau mày nói: “Bình tĩnh nào người đẹp, đừng phá vỡ quy tắc của chúng tôi.”
Dị thể đã thâm nhập sâu vào mọi tầng lớp xã hội trong các thành phố của con người, quy mô lớn hơn nhiều so với dự đoán, việc công khai thân phận của một dị thể đã có chỗ đứng nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn, chắc chắn sẽ thu hút chú ý của chính phủ, không e dè tiêu diệt toàn bộ, đối với dị thể khác cũng không phải chuyện gì tốt.
“Con cô đáng yêu thật.” Hồ li vuốt ve mép ly thủy tinh.
Sợi dây chuyền trên cổ Nữ Bọ cạp không biết đã mở ra từ lúc nào, bên trong là bức ảnh một đứa bé dịu dàng ngoan ngoãn.
“Cậu dám đe dọa tôi?” Cô lập tức dùng tay chặn lại, giơ cao đuôi bọ cạp, chĩa thẳng móc đuôi vào cổ họng bartender hồ li.
Hồ li ung dung giơ hai tay đầu hàng: “Nếu như còn có kẻ địch khác, có thể nói gia tộc biển băng địa cực bao che tốt nhất, cô tốt nhất tránh ném trứng vào đá, huống hồ năm đó gia tộc Hanna còn làm người yêu của anh ta bị thương nghiêm trọng trên du thuyền, khiến việc hóa bướm của cậu ta thất bại, bây giờ còn vi phạm giao ước ra tay với người của cậu ta, hôm nay cậu ta trả thù, về tình về lí đều không tìm ra khuyết điểm gì.”
“Để tôi chỉ cho chị một con đường, phòng ảo bệnh viện Huyện Cổ nằm trong phạm vi quản lý của Subway, chắn chắn bọn họ sẽ đi xử lí, còn có tin tồn thực lực Chiêu Nhiên suy yếu, nếu mai phục đập nồi dìm thuyền, nói không chừng sẽ khiến cậu ta bị thương đôi chút.”
Nữ bọ cạp nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cầm tiền rồi quay người rời đi.
Quán bar trở nên yên tĩnh, hai khán giả ngồi trong góc cuối cùng cũng lên tiếng hỏi hồ li: “Đó cũng là một cô gái đáng thương, cậu không giúp cô ấy, cớ gì phải hại? Có một câu của loài người rất hay “Gái vào tròng trai không bước ra được”.”
Bartender lau đi vết bẩn trên quầy bar, hững hờ đáp: “Ai cũng có thể làm loạn trong quán của tôi thì sao làm ăn được nữa, thứ nhất tôi dạy cho cô ta một bài học, thứ hai… tôi cũng tò mò, liệu thực lực Chiêu Nhiên có suy yếu hay không.”