“Định đi đâu? Đường này không phải đường về trung tâm thành phố.”
Chiêu Nhiên kéo Úc Ngạn vào vòng tay mình, lặng lẽ đưa y ra phía sau, rồi mới từ tốn trả lời câu hỏi của anh hai: “Em định tìm đại một nhà nghỉ ngủ tạm một đêm, em đi không nổi nữa rồi.”
Một lúc sau, Cáp Bạch đành chịu thua, quay người gọi họ đi theo.
Úc Ngạn nép bên Chiêu Nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta, không biết người anh hai này là ai, dù chiều cao thấp hơn người phỏng vấn hai tấc, nhưng có vẻ người phỏng vấn hơi kính sợ người đó.
Y đang mải suy nghĩ thì Chiêu Nhiên chủ động đưa một tay ra sau, nắm lấy tay y dắt đi.
Dù không quen nắm tay, nhưng khi có người khác, Chiêu Nhiên không nghĩ ra cách nào tốt hơn để trấn an sự căng thẳng của y.
May là anh hai không làm khó thêm.
“Chào buổi tối, anh đi mua đồ ăn đêm à?” Chiêu Nhiên nắm tay Úc Ngạn theo bước Cáp Bạch, bắt đầu đổi khách làm chủ dùng lời nói kiếm chuyện anh hai.
“Tối nay Viên Minh Hạo gọi điện nói cửa hàng bên cạnh mới giết một con heo, hỏi mượn cậu ta cái chậu, cậu ta mặt dày giữ lại phần sườn, bảo chia cho anh một nửa. Anh đến cửa hàng tiện lấy ít bắp ngọt và rau củ khác, ngày mai nấu.”
“Ồ.” Chiêu Nhiên kéo dài âm tiết, “Anh ấy muốn gặp anh. Sau khi nhờ người ta hoàn thành hóa bướm thì anh lại trở nên lạnh nhạt, phẩm chất này của anh thật khiến người ta không thể chấp nhận.”
“Nghĩa vụ cần làm anh sẽ không thiếu với cậu ta. Đợi khi nào cậu ta gặp nguy hiểm rồi tính.” Cáp Bạch nói xong, nghĩ thêm rồi bổ sung, “Sau khi xuất ngũ, cậu ta cũng không hay cần anh bảo vệ, khả năng ảo giác thì giúp gì được cho việc bán đồ tạp hóa?”
Chiêu Nhiên lén thì thầm với Úc Ngạn: “Anh hai không có khả năng chiến đấu trực diện, trong kén hoàn toàn bị anh Viên áp đảo về sức mạnh, nên anh ấy luôn cảm thấy rất mất mặt.”
Úc Ngạn nghe xong thì nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh hai, hóa ra đây là dị thể sau khi hóa bướm, nhìn bề ngoài không có gì khác biệt, nhưng khí chất và cơ thể lại có cảm giác ổn định và chân thật hơn. “Cảm giác dễ vỡ”, y cảm nhận được loại khí chất này từ Chiêu Nhiên, giống như ở Nữ Bọ Cạp.
Nếu dị thể và con người thuộc hai thế giới khác nhau, thì Cáp Bạch dường như đã đứng ở điểm cân bằng nơi hai thế giới giao thoa, trong khi Chiêu Nhiên vẫn đang miệt mài tìm kiếm.
Chỉ mới thần người đi được một lúc, Úc Ngạn bỗng nhận ra đất dưới chân mình mềm nhũn, xung quanh là những gò đất nhô lên như mộ, một số tro tàn của tiền giấy và vàng mã bị gạch trước bia mộ đè xuống.
Bốn phía hoang vu, không một bóng người, cuối con đường thỉnh thoảng còn xuất hiện đốm ma trơi.
Mình bước vào chỗ này khi nào? Úc Ngạn hoàn toàn không thể nhớ nổi, có lẽ y đã bước qua một cánh cửa nào đó mà không hề hay biết.
Sự chú ý của y bị những tấm bia mộ đủ kiểu dáng thu hút, đột nhiên mắt cậu bị một bàn tay che lại.
“Đi theo anh.” Chiêu Nhiên lấy tay che hai mắt y, chắn tầm nhìn của y, vì anh hai không tin tưởng Úc Ngạn, để y biết được đường vào nhà anh hai, có thể sẽ gây ra một số nghi ngờ không cần thiết.
Chiêu Nhiên thuận miệng nói chuyện với Cáp Bạch: “Ảo cảnh của anh ngày càng tinh vi, có vài ngôi mộ thật đến mức em gần như không nhận ra.”
“Luôn có người lạc vào đây, tưởng đây là nghĩa trang công cộng miễn phí thực sự, nên qua năm này tháng nọ, nơi này thêm nhiều mộ thật, ngược lại còn giúp anh dễ biến thật thành giả.”
“Sau khi chết có chỗ ở cũng tốt, không ảnh hưởng đến anh thì đừng đuổi họ đi.” Chiêu Nhiên nói.
Đi qua một đoạn ảo cảnh nghĩa trang ma quái, Chiêu Nhiên thả tay ra khỏi mắt Úc Ngạn, y tò mò nhìn ngôi nhà nhỏ nằm trong khu vườn tinh xảo.
Trong vườn hoa những con đom đóm xanh trôi nổi, những con côn trùng này không sợ lạnh, chúng lơ lửng vô mục đích trên không trung, chiếu sáng tường ngoài của ngôi nhà.
Tường ngoài của ngôi nhà được bao phủ bởi những dây leo thủy tinh màu băng tuyết kỳ lạ, ánh sáng từ đom đóm xanh phản chiếu trên tường, tạo ra hiệu ứng như sóng nước, lá cây cũng giòn rụm trong suốt như thủy tinh, có thể nhìn thấy dòng nhựa lỏng phát sáng màu xanh nhạt chảy bên trong.
Úc Ngạn tò mò chọc vào con đom đóm xanh đang bay thấp, con vật nhỏ bị đánh thức khỏi giấc buồn ngủ, tức giận phóng ra tia lửa điện sáng từ phần mông phát sáng của nó, nổ lách tách giật điện y.
Úc Ngạn giật mình rụt ngón tay bị bỏng nóng đau rát lại rồi xoa xoa dái tai, cảm thấy thú vị hơn, cúi người tiến gần đến dây leo thủy tinh trên tường ngoài, khi những dây leo này cảm nhận được nhiệt độ cơ thể con người, lập tức mọc ra những gai nhọn thủy tinh dài nửa mét từ cành cây mượt mà của chúng, nếu Úc Ngạn không né nhanh, y đã bị biến thành xiên thịt nướng rồi.
Cáp Bạch nhanh chân nhanh tay mở cổng để họ vào trong.
Khác hoàn toàn với phong cách tối giản và lạnh lẽo của nhà Chiêu Nhiên, nội thất của Cáp Bạch đầy màu sắc, một bộ ghế sofa hình nấm, ba chiếc ba lô nhỏ đặt cạnh nhau trên đó, ghế sofa bao quanh một bàn trà gốc cây được đánh bóng, bút sáp màu và giấy vẽ vương vãi trên bàn, dưới sàn còn có hai chiếc ô tô đồ chơi.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có một chiếc đèn mờ ở hành lang được bật lên, cửa phòng ngủ gần cầu thang đóng kín, có người đang ngủ bên trong.
Vừa vào cửa, Chiêu Nhiên đã đi về phía tủ lạnh: “Anh làm chút gì cho em ăn với, đói không chịu nổi rồi.”
“Nói nhảm ít thôi, đi rửa sạch máu đi.” Cáp Bạch đẩy hai người lên lầu, bảo họ vào phòng trong cùng, không được làm ồn đến giấc ngủ của bọn trẻ.
Phòng cho khách có phòng tắm, sau khi tắm rửa xong xuôi, Chiêu Nhiên ở trần lau tóc đi ra ngoài, những giọt nước từ đuôi tóc rơi xuống hõm xương quai xanh, tích tụ thành những giọt nhỏ rồi tràn ra, trượt xuống ngực và cơ bụng, rồi thấm vào khăn tắm quấn quanh eo.
Úc Ngạn khá hơn một chút, cậu cởi bỏ bộ mũ trùm đen nhánh nhưng vẫn có chiếc áo ba lỗ để mặc, nhiệt độ trong phòng rất thấp, nhưng nhờ có hoa văn mặt trời trên người bảo vệ nên y không còn cảm thấy lạnh nữa.
Chiêu Nhiên ngồi lên ghế, ngả hết lưng ghế ra phía sau, nằm dài trên đó rồi thở dài nhẹ nhõm, đôi chân gác lên mép giường, làn da trắng gần như trong suốt lộ rõ những vết bầm tím.
Úc Ngạn nương theo ánh đèn mới miễn cưỡng nhìn rõ được, những vết bầm này có lẽ là do nọc độc ăn mòn xương gây ra.
“Em nghĩ nên lấy sạch độc thì hơn.” Y dạng chân ngồi lên đùi Chiêu Nhiên, đeo hạch chữa trị – lancet vào, rút dùi phá giáp ra, lau lưỡi dao nhiều lần bằng khăn giấy, châm lửa đốt một lúc để khử trùng.
“Em dám ra tay thật à, có phải bác sĩ đâu.” Chiêu Nhiên cười hừ, “Anh sợ đau.”
“Em có hạch chữa trị, giải phẫu ngoại khoa không đau, sợ gì chứ, em còn có hạch lành vết thương nhanh chóng, khâu lại cho anh là xong.” Tuy tay nghề Úc Ngạn không cao nhưng gan lại rất lớn, dựa vào mắt để tìm chỗ nọc độc tập trung nhiều nhất, dùng lưỡi dùi phá giáp để rạch da thịt.
Vết cắt đỏ tươi, xương cốt trắng bệch, sự tương phản này rất mạnh mẽ, Chiêu Nhiên nhìn cơ thể mình bị rạch nát, sống lưng tê dại một lúc.
Nhưng Úc Ngạn chỉ chăm chú nhìn vào vết thương, không cảm thấy bất cứ điều gì bất thường hay khó chịu nào, biểu cảm bình thản như đang tháo rời tay chân của một con búp bê, mỗi nhát dao, vết thương lại trào ra một dòng máu đen, y lấy khăn giấy lau sạch, đợi đến khi máu chảy ra có màu bình thường mới khâu lại.
“Thật là giảm stress.” Úc Ngạn nói một mình.
May mà dị thể mạnh mẽ cứng rắn, nếu là người bình thường chắc đã bị Úc Ngạn hành hạ đến chết rồi.
Y nằm bò trên bụng Chiêu Nhiên tập trung thao tác, hơi thở nhẹ nhàng khẽ lướt qua làn da trắng như tuyết, để lại dấu tay đỏ nhạt nơi y vừa bóp qua.
Chiêu Nhiên yên lặng chờ “bác sĩ” Úc Ngạn chơi trò giải phẫu đẫm máu trên cơ thể mình, những ngón tay của Úc Ngạn lướt nhẹ nhàng trên da, Chiêu Nhiên liếm môi, đầu quay sang một bên, tự trách mình chỉ bị chạm vài cái đã rạo rực, thật là không đứng đắn.
Phần lớn dị thể tìm kiếm loài người ký khế ước chỉ để duy trì mạng sống lâu dài, bảo vệ người ký kế ước là nghĩa vụ của họ, người ta nói yêu thương với người đó sẽ mang lại niềm vui cho cuộc sống, nhưng Chiêu Nhiên luôn bất an, vì tình cảm của anh đối với người ký khế ước chứa đựng dục vọng và sự chiếm hữu không thuần khiết, một mặt anh không thể kiềm chế được bản thân mà đắm chìm vào, mặt khác, anh luôn lo sợ những suy nghĩ tham lam như vậy sẽ bị bất hạnh nguyền rủa.
Chiêu Nhiên quay lại, phát hiện Úc Ngạn đã dịch đến rất gần, hai tay chống lên ngực anh, mũi chạm vào mặt anh, môi gần như chạm vào khóe môi anh, ngẩng đầu lên nghiêm túc hỏi Chiêu Nhiên: “Muốn hôn không?”
Chiêu Nhiên chỉ khẽ mở môi, Úc Ngạn đã hôn tới, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi quấn qua, khiến đối phương khó chịu, cuối cùng không nhịn được ôm chặt lấy sau đầu y, ép y hôn sâu hơn.
Úc Ngạn cũng hôn lên cổ anh, hôn đỏ một mảng, sau đó di chuyển xuống dưới, đến vị trí giữa xương sườn dưới bên phải, hôn lên chỗ dị hạch của anh.
“Ưm,” Bả vai Chiêu Nhiên run lên rõ rệt, nắm lấy cổ sau của y kéo ra một chút, nhưng khi Úc Ngạn bị kéo ra đầu lưỡi vẫn ngoan cố lướt qua vị trí đó, rất nhanh đã thấy Chiêu Nhiên đỏ bừng từ bên tai đến cổ.
“Đừng nghịch nữa.”
Úc Ngạn hỏi lại: “Anh cố ý nói cho em biết vị trí hạch của anh chẳng phải để em hôn sao?”
Dĩ nhiên không phải, Chiêu Nhiên há miệng định nói, nhưng Úc Ngạn đã ngắt lời nói tiếp: “Chúng ta không cao thượng như quái vật, em nghĩ nụ hôn nên được đánh giá bằng mức độ khiêu gợi, anh phải hôn thật tốt nữa mới được.”
“… Hôm nay, ừm… em thấy dáng vẻ thật sự của anh, dáng vẻ sau khi cơ thể trưởng thành, sao không có phản ứng gì?”
“Em có phản ứng,” Úc Ngạn nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh, “Rất cứng.”
“…”
“Rất ngầu, quá đẹp trai.” Úc Ngạn giơ tay ra hiệu trước mặt, “Chắc anh chưa xem Digimon đâu nhỉ? Ta nói, quái vật nhiều tay tiến hóa, quái vật nhiều tay bóng tối! Sau đó…”
Y chú ý thấy vẻ mặt Chiêu Nhiên vừa bối rối vừa buồn cười, từ từ im lặng, cúi đầu cạy mẩu da trên ngón tay, mặt hơi nóng.
Chiêu Nhiên cười: “Nói tiếp đi, anh đang nghe mà. Tiến hóa rồi sau đó thì sao.” Anh giơ tay vuốt ve mái tóc ngắn mềm mại còn ẩm ước của Úc Ngạn, “Sao mà dễ thương thế.”
“Hết rồi…” Úc Ngạn nằm úp lên ngực anh, ôm lấy cổ anh.
Chiêu Nhiên nhẹ nhàng đỡ y đứng dậy khỏi ghế, đặt y lên giường, sau đó cúi xuống chống tay trước mặt y, hai tay đan chặt mười ngón tay với Úc Ngạn, giữ chặt hai tay y trên đỉnh đầu.
Sau đó, hai bên xương sườn Chiêu Nhiên phát ra âm thanh bùn lầy đang sinh trưởng, một đôi tay mới đặt lên eo Úc Ngạn, anh cúi đầu hôn y: “Như thế này có chấp nhận được không?”
“Chỉ có thế thôi sao? Tối nay không ăn cơm à… ưm.”
*
Cáp Bạch ngáp dài, tức giận mang đĩa cơm chiên lên, khi đến gần, anh ta nghe thấy tiếng rung lắc nhè nhẹ phát ra từ trong phòng, đột nhiên có thứ gì đó bị đẩy vào tường, rồi sau đó vang lên tiếng tát vang dội.
Anh ta có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng Úc Ngạn đang vừa khóc nức nở vừa lắp bắp đọc quy tắc: không được tự ý chạy loạn khi tổ trật tự khẩn cấp làm nhiệm vụ, không được cướp đoạt dị hạch và tài sản của con tin…
Cáp Bạch ngỡ ngàng, đặt đĩa cơm chiên xuống đất rồi gõ cửa hai lần để nhắc nhở.
Dù mỗi lần gặp thằng nhóc đó đều thấy phiền, nhưng thực ra cũng không đến mức phải phạt nặng như vậy, bản thân Chiêu Nhiên còn được nuông chiều đến hư, làm sao biết cách dạy dỗ trẻ con chứ.
–