Y không phải là Chiêu Nhiên, không mắc bệnh sạch sẽ cũng không có những bàn tay nhỏ tinh nghịch giúp dọn dẹp nhà cửa, trong căn phòng lộn xộn nhưng có trật tự này, y vẫn cảm thấy khá hài lòng.
Úc Ngạn bật điều hòa để sưởi ấm không khí, lấy một cái đệm trên ghế sofa xuống, đặt trước tủ TV bị lật úp, khoanh chân ngồi xuống rồi lấy ra một nắm dị hạch cấp xanh mà y thắng được từ đấu trường trong túi ra.
Những dị hạch màu xanh nằm rải rác ở khoảng trống giữa hai chân y, giống như một nắm bi trẻ em cỡ lớn, Úc Ngạn cúi đầu chọn lựa từng hạt một, đặt vào máy phân tích hạt nhân để đọc khả năng, giữ lại những hạch có ích, còn những hạch có khả năng như “Pha chế mười ly đồ uống ngon tuyệt (từ chim ruồi dị thể)”, “nhân giống một cây hoa thược dược mới (từ hoa thược dược dị thể)”, “Tăng cường khả năng nấu món cà chua xào trứng [vị ngọt] (từ một đầu bếp sơ cấp bị đột biến do bức xạ thành dị thể)”, “Khả năng ướp lạnh, sử dụng được hai mươi lần (từ tôm Bắc Cực dị thể)” thì y bỏ qua như hạch vô dụng.
Đồ đằng con mắt mà bọn trẻ nòng nọc tặng được y xỏ vào dây làm mặt dây chuyền thay cho chiếc nhẫn tháo ra, mỗi khi cúi đầu nó lại đung đưa trước ngực.
Trong số các dị hạch có một hạch khá đặc biệt, Úc Ngạn hơi do dự, nhìn vào hoa văn trên bề mặt hạch, trông giống như dấu chân mèo, y cảm thấy hào hứng, nếu có thể sở hữu sự nhanh nhẹn và khả năng nhảy cao của mèo, kết hợp với mũ trùm đen nhánh thì sẽ rất hữu dụng trong chiến đấu.
Nhưng mà trời không chiều lòng người.
Tên: Hạch quái dị – Mèo con
Nguồn gốc: Mèo con dị thể
Chủng loại: Loại bình thường
Đánh giá cấp bậc: Xanh cấp một (xanh nhạt)
Khả năng cơ bản: Tăng độ thiện cảm của đối phương
Giới hạn sử dụng: Có thể sử dụng ba lần
Giới thiệu vắn tắt: Không biết làm gì, nhưng anh có muốn sờ thử không?
Điều kiện cộng hưởng: Không xác định
Cảm giác như một thứ rác rưởi nhưng vứt đi thì lại thấy tiếc nên giữ tạm đã. Sau khi chọn chọn lựa lựa, chỉ còn lại ba dị hạch có thể dùng được rồi đặt chúng sang một bên, Úc Ngạn xếp chúng thành từng cặp, lần lượt ném vào khe đựng đồng xu tròn ở dưới tủ TV.
Mỗi khi bỏ vào một viên hạch sẽ có một trang giấy cuộn thành que mảnh bật ra, Úc Ngạn làm phẳng tờ giấy cuộn tròn, dùng cuốn bách khoa toàn thư bìa cứng để ép phẳng rồi sắp xếp chúng theo thứ tự ngày tháng, lần lượt đọc từng trang.
Ngày 10 tháng 7, năm M016, thời tiết mưa to
Thời tiết nóng đến mức có thể nướng chín khoai lang, cuối cùng cũng có một trận mưa lớn, giáo viên nói gần đến kỳ nghỉ hè nên mọi người cần giữ tâm trạng ổn định, để giữ tâm trạng ổn định, hôm nay tôi không đến trường nên muốn nhờ anh ấy bịa lý do xin nghỉ học cho tôi.
Giáo viên không bao giờ lo lắng về thành tích của tôi, ngay cả khi tôi trốn học nửa tháng, giáo viên chủ nhiệm cũng không hỏi han gì nhiều, nhưng tôi thích nhìn dáng vẻ không biết nói dối phải gãi đầu bịa lý do của anh, anh ấp úng nói với giáo viên, “Ngạn Ngạn bị ốm, tôi là, ờ, tôi là anh trai của cậu ấy. Ừm… từ nhà hàng xóm.” Lỗ tai đỏ bừng cả lên, nhìn rất dễ bị bắt nạt.
Anh đặt điện thoại xuống, thấy tôi cười trộm trên giường liền lập tức trèo lên, túm lấy cổ áo tôi mà mắng, anh mắng mặc kệ anh mắng, tôi ôm lấy cổ anh rồi hôn lên môi, anh lập tức quên mất mình vừa định nói gì, chiêu này lần nào cũng hiệu quả.
Anh rất thích tôi hôn anh, nhưng anh không bao giờ chủ động hôn tôi, cũng không dám chạm tay vào tôi, ngay cả khi đưa đồ gì đó cũng rất cẩn thận, giống như tôi rất mong manh, có thể dễ dàng bị tan vỡ.
Sau đó, tôi nghĩ ra một chiêu độc hơn, tôi nói cho anh biết, loài người nghiêm cấm hôn môi trước khi trưởng thành và chỉ có kẻ biến thái mới làm vậy thôi.
Anh ấy ngay lập tức sững sờ, hơi mở miệng, đôi mắt chưa bao giờ mở to như thế, lúc đó một tia chớp xẹt qua cửa sổ, ánh sáng trắng sắc lẹm chiếu sáng khuôn mặt anh, tiếp theo là một tiếng sấm làm anh giật mình, anh lùi lại cách tôi một mét, luống cuống đối diện với tôi.
Sau đó anh làm bất cứ việc gì cũng phải xác nhận với tôi, ngay cả khi đưa một quả táo đã gọt vỏ, anh cũng hỏi: “Loài người ăn táo có gọt vỏ không?”
Anh không cho tôi hôn anh, khi tôi đến gần anh mím chặt môi lại, dù tôi có thành công trong việc hôn lén, anh cũng sẽ cảm thấy tội lỗi rất lâu.
Khi đó tôi bắt đầu hối hận, trò đùa đi quá xa rồi, anh mất đi niềm vui khi được hôn, còn tôi mất đi tấm thẻ miễn tội khi mắc lỗi. Tôi thật ngốc nghếch, đáng ghét.
Anh ấy luôn coi những lời nói dối trái với lòng của người khác là thật, hoàn toàn không có khả năng phân biệt cơ bản, tôi thường lo liệu anh có bị lừa khi ra ngoài làm việc không, và cũng thỉnh thoảng nhớ lại ngày đầu tiên gặp anh.
Anh ôm một bó hoa gõ cửa nhà tôi, tôi không nhìn rõ mặt anh vì mái tóc xoăn màu hồng rối bời che kín mắt, tôi chỉ nhớ hình dáng cằm anh rất đẹp, da rất trắng, giống như yêu tinh ngoại quốc trong phim hư cấu.
Anh rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, răng nanh cắn môi suy nghĩ rất lâu, ấp úng hỏi: “Bố cháu có ở nhà không? Chú muốn gặp ông ấy.” Giọng nói kỳ lạ, nhưng vẫn có thể hiểu được.
Tôi rất thất vọng, người đẹp như vậy lại đến tìm bố tôi, chẳng lẽ anh cũng muốn mỗi ngày bị ông ấy đánh sao? Hy vọng ông già đó nhanh chóng chết đi để tôi có thể thừa hưởng người bạn xinh đẹp này.
Nhưng anh càng ngạc nhiên hơn khi gặp bố tôi, rồi ánh mắt anh quay trở lại nhìn tôi, nhìn chằm chằm rất lâu. Tôi phát hiện khi được người xinh đẹp nhìn chằm chằm, sẽ tạo ra ảo giác rằng mình cũng rất đẹp trai.
Đúng như dự đoán, anh bị bố tôi thô lỗ đuổi đi, tôi lén chạy ra ngoài khi không ai trong nhà để ý, thấy anh vẫn chưa đi, chỉ ngồi xổm ở cửa nhà tôi, cô đơn dựa vào tường cùng bó hoa của mình.
Anh ấy phát hiện tôi đang nhìn lén, nên rút ra một bông hoa từ bó hoa rồi đưa cho tôi từ xa.
Tôi nhận lấy bông hoa, mạnh dạn dùng cuống hoa gạt những sợi tóc lộn xộn trước trán anh ra.
Đôi mắt anh ấy gần như trong suốt, giống như hai viên đá quý màu nhạt được gắn trên khuôn mặt anh, đuôi mắt hơi rũ xuống. Anh ấy hỏi tên tôi rồi rời đi.
Lẽ ra tôi nên hỏi tuổi của anh ấy, mong rằng khi chúng tôi kết hôn, tuổi trên giấy tờ sẽ không chênh lệch quá nhiều.
Lúc đó, nhà đối diện có một học sinh trung học đang luyện bài <Chuông> trên piano, nghe nói anh ta mười bảy tuổi, tôi đoán anh ấy cũng mười bảy tuổi.
Ngày 3 tháng 8 năm M016, thời tiết oi bức
Anh ấy bận đi làm, mấy ngày liền không đến, gọi điện tìm anh, anh cũng chỉ biết gửi ít tiền tiêu vặt cho tôi, tôi không có việc gì làm thì nằm lười ở nhà bật điều hòa ngủ, nhưng bên ngoài luôn ồn ào vì những người nhàn rỗi trong khu cư xá cứ thích ngồi dưới bóng cây hòe ngoài cửa sổ để hóng gió.
Tôi lấy tổ ong bắp cày dưới bệ cửa sổ trong nhà vệ sinh trường học về bọc nó trong túi nhựa rồi dùng keo dán chặt dưới cửa sổ, thế là nguyên cả tuần không ai đến làm phiền tôi, thật tốt.
Buổi tối có thể đến phòng ảo đấu trường chơi, anh không cho tôi đi, nhưng tôi có thể lén đi, hy vọng hôm nay có thể thắng được vài món thú vị.
Ngày 4 tháng 8 năm M016, thời tiết trong xanh
Bị đánh rồi. Sao anh ấy lại đến đấu trường bắt tôi chứ, còn ngay trước mặt những người thua cuộc mà kẹp tôi dưới cánh tay mang đi, thật mất mặt, không thèm để ý tới anh nữa.
Ngày 5 tháng 8 năm M016, thời tiết mưa rào có sấm chớp
Anh ấy mang đến cho tôi một loại bánh ngọt lạ tên là “McClantir”, trông hơi giống bánh mì tam giác, bề mặt có những đốm đỏ đáng sợ, nhưng lại rất mềm mịn, dai hơn bánh kem, cắn một miếng sẽ thấy lớp nhân mứt hoa quả xanh phát sáng bên trong, vị quả mọng tươi mát mới mẻ, không quá ngọt, rất thơm ngon.
Tôi chưa bao giờ ăn bánh mì ngon như vậy, cũng chưa từng thấy bán ở cửa hàng nào, anh nói đây là món đặc sản từ bên bọn anh, phải chăng là quê hương của anh, tôi thật sự muốn đến đó thăm thú một lần.
Ngày 6 tháng 9 năm M016, thời tiết trong xanh
Có một người đàn ông sống trên tầng trên của tôi, mỗi đêm tôi đều nghe tiếng chai bia thủy tinh rơi xuống sàn, tôi ngủ rất nông, chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ làm tôi tỉnh giấc, rồi tim đập mạnh, đầu cũng đau theo. Tôi luôn suy nghĩ làm thế nào để dạy cho nhà kia một bài học mà không gây ồn ào.
Cho đến một đêm tháng trước, tôi thấy hắn ta đang quấy rối một nữ sinh mới tan học từ trường luyện thi về ở cửa tiểu khu, quan sát kỹ vài ngày, tôi phát hiện các nữ sinh đi qua đây thường xuyên bị hắn ta quấy rối, trong đó có một cô gái là bí thư lớp bên cạnh, tính tình rất mạnh mẽ.
Tôi nghĩ ra một ý tưởng hay.
Tôi chế tạo một chiếc máy bắt tay hình cầu, nguyên mẫu dựa trên đồ chơi “Bakugan” bán ở tiệm tạp hóa, điểm khác biệt là Bakugan khi ném xuống sẽ mở ra, còn chiếc máy bắt tay của tôi khi va chạm sẽ khép lại, giống như kẹp gắp thú hình cầu, nhưng lực lò xo tôi sử dụng không lớn, không đủ để kẹp gãy bất cứ thứ gì.
Tôi đặt thứ này cùng với tờ giấy hướng dẫn sử dụng bỏ vào trong bàn học của cô gái đó.
Những ngày tiếp theo, tôi luôn rình mò chờ đợi trò hay mở màn từ bậu cửa sổ, cuối cùng hôm nay tôi cũng chờ được.
Nhân vật nữ anh hùng trong kịch bản của tôi xuất hiện từ chỗ quẹo, bí thư lớp bên cạnh căng thẳng nắm chặt dây đeo cặp, tay kia cho vào túi, khi đi qua cổng tiểu khu nhà tôi, gã đàn ông sống trên tầng trên đang đứng ở cổng khu hút thuốc, nhìn thấy nữ sinh thì hai mắt sáng lên tiến tới bắt chuyện.
Cả đời này hắn ta cũng không ngờ răng, cô gái này sẽ lấy trong túi ra một chiếc máy bắt hình cầu, nhanh như chớp bẻ mở cái kẹp sau đó ném thẳng vào đũng quần hắn.
Cạch!
Chiếc máy bắt tay hình cầu khi va chạm sẽ kích hoạt lò xo, cắn chặt vào chỗ đó, may mắn thì không đến mức phế, nhưng chắc chắn sẽ rất đau đớn. Người đàn ông hét lên ngã xuống ngay tại chỗ.
Bí thư lớp bên cạnh nhổ nước bọt vào hắn, nhưng rốt cuộc cũng chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, nên hoảng sợ bỏ chạy, hắn ta la hét lăn lộn khắp nơi, làm kinh động đến bảo vệ, họ cố gắng gỡ máy bắt ra nhưng không được, chuyện này làm hắn ta càng la kêu khóc to hơn, bất đắc dĩ họ phải gọi thợ khóa đến, thợ khóa lắc đầu nói mở thì mở được, nhưng cơ chế khóa quá tinh vi ác ý, đầu tiên phải nhấn vào chốt ở giữa thì mới mở được.
Nhưng nhấn vào chốt giữa đối với tên đàn ông kia có nghĩa là gì, không cần nói cũng rõ.
Tôi chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, cười ngả nghiêng trên đất.
Thật là một ngày vui vẻ.
——
Úc Ngạn đọc nhật ký say sưa ngon lành, vừa ăn canh xương sườn ngô vừa đọc, màn hình điện thoại đặt bên cạnh bỗng nhiên sáng lên, Chiêu Nhiên gửi đến một tin nhắn.
Boss: Về nhà à? Sao không chờ anh.
Úc Ngạn trả lời: Tưởng anh sẽ ngủ đến tối, em đang ở nhà mình đây.
Boss: Cứ tưởng em giận rồi.
Úc Ngạn:?
Boss: Hôm qua… hôn sâu quá, không tốt.
Úc Ngạn: Em đã nói rồi, con người không cấm khiêu d.â.m, anh bị lừa rồi.
Boss: Pháp luật không cấm sao? Em còn không gõ nổi chữ đó, thế chẳng phải bị cấm sao?
Úc Ngạn: …
Một lúc sau, thế mà Chiêu Nhiên lại gửi qua một hình ảnh cấm, trong vòng tròn có hai người que đang thân mật bị vạch chéo đỏ.
Boss: Anh tìm thấy cái này trên mạng của tụi em, nhìn cái ký hiệu này đi, bên dưới viết rất rõ ràng, viết là “cấm nưngs”
Úc Ngạn: Đó chỉ là một meme thôi mà.
Boss: Ký hiệu nghiêm túc như thế này cũng không cần tuân theo sao…
Úc Ngạn tìm vài trang web và tài liệu quý giá, nén lại rồi gửi cho Chiêu Nhiên.
Rất lâu sau Chiêu Nhiên không nói thêm gì nữa.
–