Mười giây trôi qua, căn phòng vẫn yên tĩnh, Phương Tín nhận ra mình bị lừa, thận trọng ló nửa đầu ra khỏi ghế sofa.
Úc Ngạn đang ngồi tựa vào ghế, trên người không biết từ lúc nào đã thay bộ đồng phục dealer, sợi dây thừng chắc chắn trói chặt tay chân y cũng đang từ từ rơi xuống.
Một đôi tay nổi lơ lửng bên cạnh chân Úc Ngạn, duyên dáng nâng chân y lên, nhẹ nhàng xỏ đôi giày vào mũi chân rồi xỏ gót vào, cuối cùng cẩn thận buộc dây giày lại.
Hai bàn tay quỷ bị đứt khỏi cẳng tay, phần bị đứt tỏa ra khói đen mờ ảo.
“Gặp lại sau, các quý ông.” Ánh mắt Úc Ngạn chứa đầy nguyền rủa lướt qua mặt Phương Tín, biểu cảm nửa cười nửa không, đặt tay lên lòng bàn tay của một trong hai tay quỷ, được chúng nâng lên lao qua cửa sổ bay ra ngoài.
Hai vệ sĩ thấy vậy liền lập tức đuổi theo, Phương Tín nhanh chóng tiến đến cửa sổ sát đất, nhìn theo bóng lưng Úc Ngạn chưa kịp biến mất mà cười nói: “Tôi đã thành lập ra một đội nghiên cứu điểm yếu của Chiêu Nhiên suốt một năm, cả chiếc du thuyền này được chuẩn bị như một ngôi mộ dành riêng cho hắn, cậu nghĩ cậu có thể thắng được tôi sao?”
Gã tự tin dặn dò hai vệ sĩ: “Không cần phải cố giết cậu ta, chỉ cần giết được Úc Ngạn quá khứ, cậu ta cũng sẽ biến mất, hai cô cậu chỉ cần theo dõi đừng để cậu ta phá hỏng kế hoạch của chúng ta là đủ.”
“Vâng thưa ngài.”
*
Úc Ngạn không để lời nói của Phương Tín làm ảnh hưởng, đầu óc vẫn giữ tỉnh táo, ngay khi thoát ra ngoài y lập tức theo kế hoạch di chuyển đến kho lạnh để ẩn náu.
Với việc Chiêu Nhiên không ở bên, Úc Ngạn tuyệt đối không dại dột mà đối đầu với hai vệ sĩ vật dẫn gắn dị hạch.
Phương Tín rất xảo quyệt, khiến người ta căm ghét, Úc Ngạn vốn không muốn tiết lộ sự thật Tiểu Ngạn vẫn còn sống quá sớm, nhưng Phương Tín lại đoán được Chiêu Nhiên nghe thấy tiếng nổ sẽ ngay lập tức nghĩ đến việc Tiểu Ngạn bị gài bom, nên đã bố trí một lưới bắt gần tượng thạch cao, nếu lúc đó y không đẩy Chiêu Nhiên ra khỏi, để anh kẹt lại trong không gian đầy thuốc, tình hình hiện tại chắc chắn sẽ càng bị động hơn.
Để tránh bản thân biến mất, y không còn cách nào khác ngoài việc bảo vệ Tiểu Ngạn bằng mọi giá.
Vì sáng nay Tiểu Ngạn đã mặc đồng phục dealer của y để điều tra sòng bạc, đến khi bị nhà ảo thuật đưa đến tương lai, cậu vẫn mặc bộ đồ của Úc Ngạn. Bằng cách sử dụng nút bấm thay đổi trang phục, Úc Ngạn có thể thay đổi lại trang phục của mình, do đó khi thay đổi lại đồng phục dealer, bộ mũ trùm đen nhánh và trang bị của Úc Ngạn sẽ tự động chuyển sang cho Tiểu Ngạn.
Đưa tất cả vũ khí và trang bị cho Tiểu Ngạn, bây giờ chỉ còn biết hy vọng cậu đủ mạnh mẽ để thoát khỏi sự tấn công của hai vệ sĩ.
Úc Ngạn mở nắp tủ lạnh trong nhà kho, lấy túi đeo vai Chiêu Nhiên bỏ vào rồi đeo lên, treo máy phân tích lưu trữ hạch ở thắt lưng, rút gậy bóng chày ra cầm trong tay, lén lút nhìn ra ngoài qua khe cửa.
“Sao Chiêu Nhiên vẫn chưa đến gặp mình.” Úc Ngạn vừa quay đầu lại, hai bàn tay cụt đang mô phỏng động tác đặt tay lên trán để nhìn trộm như y, phối hợp rất nhịp nhàng, không khác gì đang mọc trên một cơ thể người vô hình.
“Hai đứa…” Mỗi tay Úc Ngạn nắm lấy một đứa đưa lên trước mặt, tụi nó khác tay quỷ Chiêu Nhiên triệu hồi, hình như có tính cách riêng.
“Đúng là Không Đáng Tin và Điên mà.” Úc Ngạn lắc lắc hai bàn tay, “Sao lại cử hai tụi mày đến chứ.”
Không Đáng Tin phẫn nộ nhảy lên, dùng ngón trỏ và ngón giữa đứng trên mặt đất, biểu diễn cho Úc Ngạn thấy cơ bắp mạnh mẽ của mình, còn Điên thì nhe nanh múa vuốt chạy vòng quanh chân Úc Ngạn, cố gắng tạo ra một cơn lốc cuốn y đi.
“Gọi Đáng Tin đến đây cho tao, tao không cần hai đứa gà mờ thế này.”
Không Đáng Tin ngơ ngác ngậm ngón tay, dáng vẻ mù mờ.
Úc Ngạn gãi đầu, chẳng lẽ bốn năm trước Chiêu Nhiên chỉ có hai bàn tay nhỏ này, những bàn tay còn lại sau này mới xuất hiện.
“Không ngờ, mày cũng có thâm niên đấy chứ.” Úc Ngạn cầm lấy Không Đáng Tin, mở bàn tay của nó ra, “Để tao xem chỉ tay cho mày, ở tương lai mày sẽ có một người bạn tay trái rất đáng tin.”
Nghe xong Không Đáng Tin nhảy xuống đất, múa may hạnh phúc với những ngôi sao nhỏ hiện lên quanh nó, đồng thời khinh bỉ nhổ nước bọt vào Điên.
Điên cũng mở tay ra đòi Úc Ngạn xem chỉ tay, Úc Ngạn nói: “Ừm, mày sẽ có một người bạn tốt tên là Kẻ Nát Rượu, cả hai đều kém cỏi như nhau, chẳng có ích gì.”
Không Đáng Tin nằm trên đất chỉ vào Điên cười lăn cười bò, Điên giận dữ lao vào đánh nhau với Không Đáng Tin, phát ra những tiếng động lộn xộn không xác định, có lẽ là đang chửi rủa.
“Suỵt.” Úc Ngạn nhẩm tính thời gian, đã quá năm phút so với giờ hẹn gặp nhau, chẳng lẽ Chiêu Nhiên đang gặp rắc rối gì đó ngoài dự đoán.
Lúc này trước mắt y có hai sự lựa chọn, một, tránh sự truy sát và đi đến boong tàu tìm Chiêu Nhiên; hai, lặng lẽ quay lại bên cạnh Phương Tín, tìm cách giải trừ tác dụng của thuốc.
Úc Ngạn không chọn lựa chọn nào, thay vào đó y cầm chặt gậy bóng chày kiêu ngạo, cố ý thực hiện một động tác giả hướng vào khoang trong để đánh lạc hướng đối phương qua camera giám sát, sau đó nhanh chóng đi vòng qua camera trực tiếp tiến về phía nhà hát lớn.
Buổi biểu diễn trong nhà hát vẫn chưa kết thúc, một số nghệ sĩ xiếc được mời đến vẫn đang biểu diễn trong tiếng nhạc vang dội.
Úc Ngạn lợi dụng sự hỗn loạn lẻn vào hậu trường, di chuyển vào phòng thay đồ. Vừa lúc đó, các diễn viên đều đang trên sân khấu biểu diễn nên phòng thay đồ không có một ai.
Tượng nữ vũ công ballet đứng trong góc phòng, ban chiều bề mặt còn mịn màng giờ đã nứt nẻ như đất đai khô hạn, mùi hôi thối bốc ra từ những kẽ nứt.
Theo quan sát của Úc Ngạn, có thể thuốc của Phương Tín là một loại vi khuẩn kỵ khí, được giấu sẵn trong cơ thể người sau đó bịt kín bằng thạch cao, vi khuẩn kỵ khí lên men trong cơ thể, tạo áp suất bên trong tượng thạch cao rỗng, cuối cùng nổ tung, bắn vi khuẩn vào không khí.
Dị thể có thể ngửi thấy mùi của chúng, thậm chí có thể nhìn thấy các hạt phát sáng màu xanh lá tụ lại thành từng đám, cảm nhận rõ ràng các hạt được hít vào cơ thể, bao bọc quanh các cơ quan nội tạng, trong khi con người thì không cảm nhận được chúng.
Khi tất cả các bức tượng đều nổ tung, những hạt màu xanh lá này sẽ tràn ngập khắp du thuyền, e rằng kén của Chiêu Nhiên sẽ bao phủ toàn bộ du thuyền, biến nó thành một chiếc quan tài khổng lồ, chôn vùi toàn bộ tài sản và hàng ngàn sinh mạng mãi mãi dưới biển xanh.
Nhưng tại sao lại cần phải có hàng nghìn du khách đi theo chịu chôn cùng? Để tiêu hao thể lực của Chiêu Nhiên trong giai đoạn hóa kén? Không, anh ấy có thể bóp nát hộp sọ của người thường mà không tốn chút sức lực nào.
Phương Tín tự nhận đội ngũ của gã đã nghiên cứu suốt một năm trời về điểm yếu của Chiêu Nhiên, làm Úc Ngạn rất quan tâm đến kết quả của nghiên cứu này, lo sợ Chiêu Nhiên sẽ thất bại trong tay kẻ hèn hạ.
Vì trước đó Úc Ngạn bẻ gãy một đoạn ngón tay của tượng nữ vũ công ballet, tương tương có thêm một lỗ thoát khí, nên không nổ tung mà chỉ bị nứt ra, những hạt lơ lửng trong nhà hát mà Chiêu Nhiên thấy có thể là từ đây, nhưng mật độ nhỏ hơn nhiều so với sau khi nổ.
Úc Ngạn dựa vào tượng nữ vũ công, cố gắng nhấc lên để ném xuống biển, Không Đáng Tin và Điên cũng phụ nhấc một tay.
Không được rồi, nặng quá. Thi thể bên trong cộng thêm vỏ thạch cao cùng với đế chắc chắn chí ít cũng phải hai trăm cân.
Lúc này, phía sau bất ngờ xuất hiện một tia sáng yếu ớt của ngọn nến.
Tim Úc Ngạn đập lỡ nhịp hai lần, nhưng khi thấy rõ người đến thì thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng trách: “Ông này, ông là người hay ma vậy?”
“Ông lấy trộm từ phòng bếp, cho cậu đấy.” Ông cụ Vương cầm cây nến, run rẩy đứng ở cửa, từ từ lấy ra một túi nhựa đen trong túi quần, liếm liếm ngón tay nứt nẻ, mở miệng túi rồi đưa cho Úc Ngạn.
Khi nhận túi nhựa, ngón tay y chạm vào bàn tay đầy đốm đồi mồi của ông cụ, thô ráp và lạnh lẽo như tờ giấy nhám đã cũ.
Đó là túi rác thải nhà bếp, vừa to vừa dày, có thể dùng để bọc đầu tượng, buộc chặt chân đế, ngăn không cho các hạt bay ra ngoài.
Sau khi làm xong, Úc Ngạn nhìn chằm chằm ông cụ một lúc.
Ông cụ Vương bứt rứt xoa tay vào quần, sợ bị y trách vì trộm đồ.
Một cơn đau nhói như dao cắt kéo Úc Ngạn trở lại hiện thực, y mở tay áo xem cánh tay phải, không có vết thương, chỉ có một vết sẹo nhỏ đang đau nhói, y chưa bao giờ tìm hiểu sâu về những vết sẹo mờ nhạt trên cơ thể mình.
*
Sâu trong sân khấu nhà hát cũ kỹ tối tăm, một bóng nam và một bóng nữ hiện ra trước mắt Tiểu Ngạn.
Người phụ nữ đội một chiếc mũ lưới đỏ đen che xuống đến má, môi dưới màu đỏ sẫm gắn hai chiếc khuyên tròn, đôi ủng cao gót màu đỏ sáng chói giẫm lên sàn nhà, làm những tấm ván gỗ mục phát ra tiếng cọt kẹt.
Trên đầu gối cô ta gắn một dị hạch bạc cấp hai, hoa văn trên bề mặt của dị hạch là một mũi tên hai chiều.
Quý ông mặc tây trang bên cạnh cô ta rút ra một cây gậy baton trong tay áo, quất mạnh sang một bên rồi tiến nhanh về phía Tiểu Ngạn đang đứng.
“Là những vệ sĩ theo dõi mình ở sòng bạc… sao bọn họ lại đến đây được?” Tiểu Ngạn đội mũ trùm đen nhánh, dùi phá giáp xoay trên đầu ngón tay, cậu chùng người xuống, lăn mình né tránh cây gậy baton thép đang quét ngang, đồng thời đá mạnh vào tay phải đang cầm gậy của người đàn ông.
Mặc dù không có sự bổ trợ từ dị hạch, nhưng găng tay anh hùng của Úc Ngạn đã bù đắp khoảng cách sức mạnh tuyệt đối cho Tiểu Ngạn.
Chiêu Nhiên được cậu bảo vệ kỹ lưỡng ở sau lưng, anh nhìn chăm chú vào bóng lưng linh hoạt liều lĩnh của cậu, nhớ lại thời gian từng chỉ dạy cậu cách chiến đấu.
Cậu nhóc đầu óc nhanh nhạy, học gì cũng nhanh, nhưng lại ham chơi, thích nhất là rúc vào người mình ngủ gà ngủ gật làm biếng.
Lúc đó mình nóng vội, chỉ biết quát mắng cậu lười biếng, phạt cậu vì ham chơi, đôi khi dậy dỗ đến mức cậu nghiến răng nghiến lợi, lao vào đánh nhau với mình, cuối cùng vì không thắng nổi mà chui xuống gầm giường giận dỗi không ăn cơm.
Cậu luôn nghịch ngợm vô lý, phá tổ ong vò vẽ và làm bẫy để trừng trị hàng xóm, thậm chí còn lập kế hoạch chiết xuất xyanua từ hạt táo để đầu độc phụ đạo viên, một đứa trẻ sao lại có thể lớn lên thành như vậy, dấu hiệu đầu tiên của cái ác hủy diệt xuất hiện, Chiêu Nhiên không ít lần hối hận vì đã băng rừng vượt núi để gặp cậu, sợ mình đã giúp kẻ ác, cũng sợ cậu nhóc nghịch ngợm cuối cùng sẽ tan xương nát thịt.
Bình thường Chiêu Nhiên luôn như một bức tường, ngăn cách giữa Úc Ngạn và nguy hiểm, chỉ hôm nay là lần đầu tiên đứng sau cậu nhóc.
Cây gậy baton của người đàn ông bị Tiểu Ngạn đá văng ra, dị hạch hình mũi tên hai chiều trên đầu gối người phụ nữ phát ra ánh sáng màu gỉ sắt, vị trí của hai người lập tức hoán đổi, người phụ nữ cầm con dao dài, lướt qua Tiểu Ngạn, trực tiếp lao tới đâm Chiêu Nhiên.
Vòng vàng đồng hồ mặt trời dưới chân Chiêu Nhiên dao động, đồng hồ bất thường đảo ngược thời gian, đưa người phụ nữ trở về vị trí của cô năm giây trước.
Nhưng người phụ nữ hoàn toàn không hoảng loạn, khi tất cả ánh mắt đều tập trung vào cô ta, người đàn ông đã bất ngờ tiến đến sau lưng Chiêu Nhiên.
Hạch công năng – Di hình hoán ảnh trên đầu gối của người phụ nữ hơi lấp lóe, trong nháy mắt, vị trí của hai người lại hoán đổi, người phụ nữ cầm dao lại xuất hiện sau lưng Chiêu Nhiên.
Phản ứng của Tiểu Ngạn nhanh hơn Chiêu Nhiên dự đoán, cậu như cơn gió lướt qua dưới chân người nam vệ sĩ, cậu nhảy lên cổ Chiêu Nhiên, dùng lực quán tính để chân quét mạnh ra phía sau, đá mạnh vào vai người phụ nữ.
Mũi dao lệch hướng, lẽ ra nó đâm vào tim Chiêu Nhiên, nhưng lại xuyên qua tay áo đen đâm thẳng vào giữa xương cánh tay Tiểu Ngạn.