Mục lục
Error: Điệp Biến - Lân Tiềm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong hành lang cổ kính trang nhã vang lên những giai điệu opera du dương nhẹ nhàng, chiếc đài radio cũ thêm vào một lớp cảm giác thời đại cho giai điệu hát, trong văn phòng, làn khói hương chảy qua rêu hòn nonbộ trên bàn trà, sếp lớn ngồi sau bàn trà, hai tay đặt lên tay ghế, tay trái cầm một chuỗi hạt nam hồng, ngón tay phải nhẹ nhàng gõ nhịp, miệng ngân nga theo điệu nhạc.

Cô Hai Khổng Thận Vi đứng trước tủ trà trong phòng uống nước, tự tay chọn loại trà ngon mà bố mình sưu tầm.

“Con gái à, công việc tiêm chip chống dị hóa cho toàn dân làm rất tốt, bây giờ mọi việc đã tạm ổn, sao không ra ngoài giải sầu vài ngày? Con không ra ngoài, làm sao gặp được chàng rể tốt.”

“Lúc này bận lắm, đâu có thời gian mà giải sầu hả bố, chuyện của công ty mới là chuyện lớn.”

“Chỉ cần là chuyện của con gái bố thì đều là chuyện lớn cả. Không tìm cũng không sao, mẹ con cưới bố rồi cũng hối hận.”

“Sao lại thế được, mẹ chỉ thích du lịch khắp nơi để vẽ phác họa thôi mà.”

“Đã lâu rồi Hiểu Tinh chưa gửi tranh về, con nhìn tường văn phòng của bố mà xem, trống trải biết bao.”

“Việc giao thông và bưu điện ở Thế Giới Mới không thuận tiện, có lẽ mẹ đợi nhiều rồi gửi về một lần. Lần này cửa chính Thế Giới Mới mở ra, điểm giao nhau của cả hai bên đều tổn thất nặng nề, bố đã chuẩn bị trước và đàm phán mới tránh được cuộc chiến khốc liệt, chắc chắn mẹ nghe tin này sẽ rất vui.”

“Ừ, đúng vậy.” Nói chuyện một lúc, sếp lớn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, “Lát nữa bố sẽ vào bệnh viên thăm em con.”

“May mà có ngài Chiêu và Úc Ngạn đến Thế Giới Mới kịp thời mới cứu được Thận Ngôn, bố định thưởng cho họ thế nào?”

“Đức Mẹ Tường Vi quá khó kiểm soát nên bố mới bảo lão Tống giả bệnh, đổi Chiêu Nhiên sang đó bảo vệ em gái con một mạng, nhưng Úc Ngạn Ngạn xuất hiện ở đó khiến bố khá bất ngờ. Cậu ta đến Thế Giới Mới làm gì?”

“Thế Giới Mới có nhiều thể dị thể, cơ hội có được dị hạch mạnh mẽ cao hơn nhiều so với ở thế giới loài người, Úc Ngạn lại có thể thay đổi hạch, con nghĩ có lẽ cậu cần tài nguyên của Thế Giới Mới nên mới mạo hiểm tới đó, chắc đã được Chiêu Nhiên cho phép.”

“Dị hạch mạnh mẽ… Hừm, muốn khế ước với thể dị mạnh mẽ, tất nhiên cần dị hạch mạnh mẽ rồi.” Sếp lớn mở mắt nhìn lên trần nhà, ngón tay siết chặt tay ghế, “Chiêu Nhiên làm việc cho bố đã mười lăm năm, thông tin cần biết chắc cũng đã có đủ, nếu để cậu ta thuận lợi hóa bướm, e rằng sẽ lập tức rời khỏi đây. “

Cô Hai tập trung pha trà, ngón tay khẽ run, nước nóng vô tình đổ lên ngón tay. Cô quay lại nhìn cánh cửa gỗ khóa chặt rồi xoay người đóng kín cửa sổ thông gió, sau đó mới nhẹ giọng trách móc: “Bố à.”

“Bố biết những năm qua cậu ta cũng đã tận tâm tận lực, công ty có được ngày hôm nay cũng là nhờ cậu ta giúp đỡ.” Sếp lớn xoa huyệt thái dương, nhẹ giọng thở dài, “Nhưng bố cứ tưởng mình đã hiểu rõ tính cách của Chiêu Nhiên, nghĩ rằng cậu ta chắc chắn sẽ xuất hiện để ngăn chặn Đức Mẹ Tường Vi phá hủy thành phố Ân Hy, đến lúc đó, các dị thể đồng bào thể ở Thế Giới Mới sẽ coi cậu ta là kẻ thù, cậu ta chỉ có thể dựa vào bố, bố không có ý định bạc đãi cậu ta. Dù có hóa bướm hay không, cậu ta cũng không thể trở về Thế Giới Mới nhưng sao cậu ta lại không đến.”

“Mấy thực tập sinh vừa lên chính thức nói ngài Chiêu và Úc Ngạn bị trúng đạn lạc, bị thương nặng buộc phải rút lui.”

“Chỉ là cái cớ lừa quần chúng thôi, cậu ta không lừa được bố.” Sếp lớn ném chuỗi hạt nam hồng lên bàn, “Đạn lạc gì mà có thể làm cậu ta bị thương nặng, bây giờ cậu ta cũng khôn ngoan hơn rồi khiến bố phải nhìn cậu ta bằng con mắt khác.”

“Ngài Chiêu là người ngay thẳng chính trực, bình thường không bao giờ chơi trò lươn lẹo, lần này có vẻ như là ý của Úc Ngạn. Con nghe nói Úc Ngạn vì cứu Kỷ Niên đã tặng cho cậu ta hạch nghề nghiệp bạc cấp một – Kỹ sư máy móc tinh vi, nếu không phải bản tính hào phóng thì cậu ta có tầm nhìn xa trông rộng, bố còn có ý đề bạt cậu ta không?”

“Nếu cậu ta trung thành với công ty thì đúng là một mầm non tốt để bồi dưỡng. Nhưng cậu ta không có bố mẹ ở bên, từ nhỏ đã lớn lên cùng Chiêu Nhiên, sự phụ thuộc này không hề nhỏ, cậu ta sẽ không yên tâm ở lại công ty, đứa trẻ này không đáng tin cậy. Nhưng nếu không đề bạt, một khi cậu ta có ý định gia nhập hai công ty săn dị thể khác, chẳng phải mọi kế hoạch bố đã dày công chuẩn bị bao năm nay sẽ bị cậu ta phá hỏng sao.”

“Trước đây bố có ý hướng dẫn Úc Ngạn phát triển theo hướng sát thủ, cậu ta càng máu lạnh, sự ỷ lại vào Chiêu Nhiên sẽ càng giảm, Chiêu Nhiên cũng sẽ vì không kiểm soát được mà lựa chọn xa lánh, hai người này ngày nào chưa chia cắt, ngày đó bố còn đau đầu.”

Điện thoại trên bàn reo lên, sếp lớn nhìn tên hiển thị trên màn hình rồi nhấn nút nghe, nói vài câu xã giao với người bạn cũ, sau khi đặt điện thoại xuống ấn đường ông giãn ra nhiều.

“Có tin tốt gì à bố?” Cô Hai hỏi.

“Ông Cố gọi đến, ông ấy mở một phòng khám tư nhân ở trung tâm thành phố, tối qua Chiêu Nhiên dẫn Úc Ngạn đến tư vấn tâm lý.”

“Bác Cố nói thế nào ạ?”

“Ông ấy nói đứa trẻ đó do hoàn cảnh gia đình mà tính cách cực kỳ lạnh lùng, lợi ích đặt lên hàng đầu, tàn nhẫn lý trí, lợi dụng Chiêu Nhiên nhiều hơn là phụ thuộc. Dù sao cũng chỉ là người bình thường thôi.”

“Bác Cố giỏi đọc tâm lý, nếu bác ấy đã nói vậy thì chắc chắn có cơ sở.” Cô Hai bước tới rót thêm trà cho ông, “Ngài Chiêu đã cống hiến rất nhiều cho công ty, bố không thể làm tổn hại ngài ấy, cửa chính Thế Giới Mới đã mở, tương lai biến đổi khôn lường, một khi đạt được sự cân bằng, biết đâu việc thuê dị thể cũng sẽ trở thành xu hướng, công ty Hải Đảo và Redneck Drift đã quá mạnh tay trong việc ngăn chặn Đức Mẹ Tường Vi, dị thể sẽ ghi nhớ mối thù này, bố đừng để lãng phí lợi thế này.”

Sếp lớn nhấp một ngụm trà, gật đầu.

Tin tức buổi sáng hiện lên trên màn hình khóa điện thoại, tiêu đề “Quái vật cũng có nhân tính! Thành phố Ân Hy xuất hiện dị thể bộ xương khổng lồ, cứu sống hàng trăm người dân bị mắc kẹt.”

“Hửm?” Sếp lớn vừa uống trà vừa mở tin, lướt qua vài trang “Dị thể bộ xương lớn khổng lồ, chà, cao đến hai tầng lầu? Như con nhện chân dài.”

Hình ảnh trong tin tức là những bức ảnh do phóng viên hiện trường chụp lại, sinh vật xương khổng lồ có tám cánh tay dài luân phiên chống đỡ mặt đất bò đi, cơ thể nó bao phủ một lớp thủy tinh đông đặc, thu hút một lượng lớn thạch sừng tinh thể bao vây người dân, nó chở đầy những con ốc màu hồng đi vào cánh cửa Thế Giới Mới.

Những nhân chứng tại hiện trường cho biết người điều khiển dị thể bộ xương là một thiếu niên loài người mặc áo choàng đen, nhưng trời tối quá không chụp được khuôn mặt, cậu ta ngồi trên thân quái vật xương trắng rồi ra lệnh, quái vật nghe lời răm rắp.

Bản tin này chắn chắn đã an ủi không ít người dân đang hoảng sợ, giúp họ nhận ra không phải tất cả dị thể đều là kẻ thù, nếu điều khiển tốt thì chúng có thể được con người sử dụng, những người mạnh trong thế giới dị thể sẵn sàng cứu nhân loại khiến mọi người phấn khởi.

“Đây là thứ gì vậy bố.” Cô Hai phóng to ảnh ra nhìn kỹ, “Thật là một sinh vật kỳ dị và xinh đẹp.”

Ông chủ lớn xoa chuỗi hạt nam hồng trong tay, phóng to đi phóng to lại bóng đen trên lưng quái vật xương trắng, khoảng cách chụp quá xa, ngay cả đường viền cũng không thấy rõ.

“Thôi bỏ đi, tin tức ngày càng khó hiểu, bảo bộ phận kỹ thuật điều tra xem. Con đi nói với Chiêu Nhiên và Úc Ngạn một tiếng, công ty đang thiếu người, khi nào vết thương do đạn lành thì quay lại làm việc ngay.”

“Dạ bố.”

*

Tin tức buổi sáng về quái vậy xương trắng nhanh chóng lan truyền khắp các kênh, trở thành chủ đề được mọi người quan tâm nhất.

Tại quầy bar Ranh giới mất trật tự, Bartender hồ ly đang lau chùi dụng cụ chuẩn bị cho buổi tối mở cửa. Quán bar này là nơi tụ tập bí mật của các dị thể ở thành phố Hồng Ly, ban ngày ít người, công nhân viên cũng có thể uống chút rượu và trò chuyện một lúc.

Vừa đọc tin trên điện thoại, tóc bạc rũ xuống bên tai, đuôi cáo tuyết xù khẽ đong đưa phía sau.

Anh ta nhìn bức ảnh quái vật xương trắng trên tin tức, lông mày nhíu chặt lại.

Hình dáng quen thuộc nhưng không nhận ra được. Đây là ai?

Khách hàng lẻ tẻ thưa thớt, vài khách hàng và nhân viên dị thể đang ngồi cũng chú ý đến tin tức này.

“Tôi nghĩ là đồng bào lẫn trong con người, không chịu nổi khi nhìn thấy Đức Mẹ Tường Vi bị sỉ nhục nên mới ra tay cứu giúp.”

“Chẳng cần biết hắn là ai, chí ít cũng có lương tâm, nếu không chờ quân đội mang vũ khí dị động cao cấp tới, những thạch sừng tinh thể chắn đường kia sẽ không còn sống sót.”

“Sao không thể khai chiến triệt để luôn? Con người dựa vào mấy vũ khí tầm thường này mà kiêu ngạo bao năm rồi, ai sợ ai? Tôi sẽ xung phong đầu tiên, ai theo tôi nào?”

“Các tộc trưởng của các gia tộc vẫn chưa tỏ thái độ gì, sao cậu dám hành động khinh suất.”

“Hừ, tôi không thể chịu nổi khi thấy thủ lĩnh mạch khoáng Pyroxen bị những kẻ đó làm nhục chà đạp, hàng ngàn hàng vạn con non của mạch khoáng đá tường vi bị chết, tôi thật sự muốn phát điên, dị hạch trong cơ thể cũng đang căng lên.”

Bartender hồ ly trắng giơ ngón trỏ đặt lên môi: “Suỵt. Bình tĩnh lại, có thời gian tranh luận những chuyện vô ích, chi bằng đi nhắc nhở đồng bào bên cạnh con người nên giữ khiêm tốn trong thời gian tới thì hơn.”

*

Các thành viên Subway tham gia cứu hộ và sơ tán ở thành phố Ân Hy những ngày này đang luân phiên hỗ trợ cảnh sát ổn định dân cư.

Một vài thực tập sinh mới lên chính thức tụ tập nghỉ ngơi, công việc thu xếp cơ bản đã hoàn thành, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon một giấc.

“Xem tin này.” Kỹ thuật viên Ung Trịnh quay màn hình máy tính về phía mọi người, “Tôi đã phóng to bức ảnh, có ai thấy người cưỡi trên quái vật xương trắng giống Úc Ngạn không?”

Khi Nặc Lan nhìn thấy tin tức, cô vô thức lấy tay che miệng, cô cùng với Úc Ngạn lên du thuyền Muses, tận mắt chứng kiến ngài Chiêu biến thành quái vật sau đó bị hỏa lực dị động phá hủy máu thịt biến thành bộ xương trắng, cô lén liếc nhìn những người khác, vài thực tập sinh đang tò mò thảo luận về quái vật kia, chỉ có Hỏa Diễm Khuê có vẻ không tự nhiên, nhìn chằm chằm vào bức ảnh không nói một lời.

Trên bậu cửa sổ trong phòng nghỉ, một thanh niên mặc đồ bệnh nhân đang dựa vào cửa sổ ăn đồ ăn nhẹ miễn phí của khách sạn, đầu cậu ta quấn một vòng băng, đôi mắt linh hoạt lướt qua từng người trong phòng.

“Có phải mấy người biết gì không?” Kỷ Niên nghiêng đầu hỏi nhỏ Nặc Lan, mái tóc xoăn màu hạt dẻ đung đưa theo động tác của cậu.

*

Úc Ngạn và Chiêu Nhiên đã rời khỏi thành phố Ân Hy từ lâu, các phóng viên chờ mãi không thấy họ bước ra khỏi cánh cửa Thế Giới Mới, thực tế là Úc Ngạn và Chiêu Nhiên đã lên tàu về bằng tấm vé khứ hồi mà họ đã mua từ trước.

“Sao nào, cách xử lý này hợp ý anh chứ?” Hai người ngồi trong toa ăn của tàu, Úc Ngạn ngồi đối diện, dùng trái cây hình thìa ăn món cơm chiên bạch tuộc của đầu bếp bạch tuộc, đôi chân dưới gầm bàn không chịu yên, mũi giày hất lên gấu quần Chiêu Nhiên, cọ vào chân anh.

“Vừa cứu người vừa không làm hại dị thể.” Úc Ngạn ngậm cái thìa xanh, hơi ngẩng đầu giành công.

“Có tiến bộ.” Chiêu Nhiên chống cằm nhìn y ăn, tay đặt dưới bàn giữ chặt đầu gối nghịch ngợm của Úc Ngạn.

“Món này ngon lắm, rất tươi.” Úc Ngạn múc một thìa cơm chiên đưa đến môi Chiêu Nhiên. Chiêu Nhiên liếc nhìn những hành khách khác có để ý bên này không rồi mới từ tốn mở miệng nhận lấy.

Không ngờ Úc Ngạn lại múc thêm cho ba cây bắt ruồi mỗi cây một thìa, Chiêu Nhiên híp mắt lại, đầu ngón tay vuốt nhẹ viền chậu, lau đi bụi trên mép chậu đầy ẩn ý.

“Sau khi bị thiêu thành bộ xương, ngoài thân tộc ra, chắc không ai thấy được hình dạng quái vật của anh bây giờ. Ngoài Hỏa Diễm Khuê, cậu ấy đã thấy cảnh anh đấu với nữ bọ cạp ở bệnh viện Huyện Cổ.”

“Còn chị Tiểu Lan nữa, chị ấy đã tận mắt chứng kiến anh bị nổ thành bộ xương trên du thuyền Muses.” Úc Ngạn nâng ly nước uống màu cam sáng đựng trong vỏ ốc tinh thể lên uống một ngụm, “Em nghĩ họ sẽ không nói ra đâu.”

“Hiếm khi thấy em tin tưởng ai đó.”

Úc Ngạn ngậm thìa không trả lời, y cởi mũ trùm đen nhánh rách nát trên người, chỉ còn lại chiếc áo ngắn bó sát màu đen, để lò vòng eo thon gọn: “Chiếc áo này đã lên tin tức rồi, không thể mặc nữa. Nhân tiện, em còn đặt một bộ đồ khác cho anh ở tiệm tạp hóa anh Viên.”

“…” Chiêu Nhiên lập tức quên đi sự bất mãn với chậu cây bắt ruồi trước mặt, anh cười mắt cong cong, “Áo sơ mi màu rượu vang cũng là em chọn cho anh.”

“Em cố tình chọn màu sặc sỡ để trêu anh, ai ngờ anh lại mặc lâu đến thế.”

“À, hóa ra không đẹp sao?” Chiêu Nhiên dựa vào cửa sổ kính trò chuyện với y, ánh nắng chiếu lên đầu lông mi đã phai màu, tạo nên một bóng mờ nhạt trên khuôn mặt hoàn hảo trắng tinh, đồng tử như viên khoáng thạch hồng, trong suốt và sâu thẳm.

“Ừm, dù có đẹp,” Úc Ngạn liếm môi, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Cũng là vì anh có khuôn mặt đẹp… không mặc gì cũng đẹp.”

“Chỉ có em mới thích nhìn khuôn mặt này thôi.” Chiêu Nhiên buộc tạm tóc dài lại, “Anh trai luôn chê anh.”

Hai người xuống tàu ở trạm gần tiệm tạp hóa anh Viên, đi qua màn sương mù, rất nhanh nhìn thấy biển hiệu.

Khi đẩy cửa kính của tiệm tạp hóa, thế mà không thấy anh Viên đang ngồi trước quầy thu ngân gác chân ngủ gật, siêu thị vắng lặng, chỉ có một thương nhân nửa đêm đứng thẳng trong sảnh chờ họ.

“Tôi đến lấy đồ theo lịch hẹn.” Úc Ngạn nói.

Mắt ông Vương đờ đẫn, hai má thoa phấn hồng lớn, như mọi lần đến chào hàng ông vén áo choàng lên, bộ đồ mới đã treo bên trong.

Hạch nghề nghiệp – nhà ảo thuật bạc cấp hai Charlie Hanna để lại trở thành vật trang trí chính để làm bộ lễ phục nhà ảo thuật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK