*********************************
Sảnh VIP, Hạ Sâm đứng bên lan can tầng hai nheo mắt quan sát Doãn Mạt đang đánh bạc bên trong.
Đã là ba giờ rưỡi sáng, 3ngay sòng bạc cô ngồi có không ít gã đàn ông vây quanh với dụng ý riêng.
Chí ít, trong mắt Hạ Sâm, đám cờ bạc đó chướn1g mắt cực kỳ.
Vành tại Doãn Mạt hơi đỏ, dường như đã ngà say, trong mắt người khác lộ ra muôn vẻ phong tình.
H9ạ Sâm chống lan can khom người, trầm ngâm một lúc rồi hất cằm xuống lầu: “Đưa thêm mười triệu tiền chip cho
cô ấy”
A D3ũng lập tức gật đầu: “Vâng, anh Sâm”
Bên này, Doãn Mạt vừa thắng ba triệu, bảo vệ lại bưng khay đi đến: “Cô Doãn, chúc8 cô chơi thật tận hứng”
Doãn Mạt:“???”
Cô nhìn núi chip chất đống trước mặt mình, vô thức hỏi: “Nhiều quá, anh lấy về đi, tôi thắng thêm bảy triệu nữa là
được”
Những vị khách khác chung sòng: “???”
Người đẹp nước ngoài này, dù tốt số thắng nhiều ván, nhưng có phải nên khiêm tốn một chút không?
Bảo vệ xoa tay khó xử. “Cô Doãn, cô cất đi, nếu không tôi không biết phải ăn nói thế nào”
Dứt lời, bảo vệ cố ý nháy mắt lên tầng hai.
Nét mặt Doãn Mạt sáng lên, ngửa đầu, quả nhiên thấy Hạ Sâm chống lan can khom người.
Từ sau đám cưới của Lê Tiếu và Thương Úc, đã hơn hai tháng họ không gặp nhau.
Doãn Mạt siết chặt số tiền chip. Khi hai người nhìn nhau, cô không kịp nghĩ sâu xa, đứng dậy rời khỏi sòng.
“Ấy, người đẹp, thắng tiền thì đi, đâu có chuyện dễ dàng như vậy?”
“Đúng vậy, cô cũng không thử hỏi thăm, sòng bạc Thành Tây là địa bàn của ai?
Người nọ vừa dứt lời, Doãn Mạt thản nhiên nhìn tay cờ bạc bóng mỡ đối diện: “Của ông à?”
Tay cờ bạc nghẹn họng, vỗ lên bàn hơi khó chịu: “Mặc kệ là của ai cũng phải tuân thủ quy củ của Bồ Ngân, thắng
rồi chạy à, đâu có dễ dàng như thế!
Bảo vệ muốn tiến lên nhưng bị Doãn Mạt ngăn lại.
Cô lại nhìn Hạ Sâm, thấy hắn vẫn dựa vào lan can, ngẫm nghĩ rồi nói với bảo vệ: “Phiền anh nói với anh Sâm, chờ
tôi hai mươi phút.”
Bảo vệ sắc bén liếc những vị khách đánh bài khác, gật đầu, thấp giọng nhắc nhở: “Cô Doãn, cần giúp đỡ có thể gọi
chúng tôi bất kỳ lúc nào!
Doãn Mạt nói cảm ơn rồi lại ngồi xuống.
Thấy vậy, đám khách đánh bạc kia lập tức trêu đùa xấu xa: “Người đẹp, nếu cô đã thức thời như vậy, chi bằng gọi
đây một tiếng anh, tối nay các anh sẽ để cô thắng thật thỏa thuê”
Tướng mạo của Doãn Mạt rất hiếm thấy, đôi mắt sâu thẳm càng tăng thêm cảm giác huyền bí.
Khách sòng này biết rõ, có thể xuất hiện trong sảnh VIP thì chắc chắn giá trị con người không thấp.
Doãn Mạt thong thả đặt tiền chip, ghét bỏ nhìn gã đàn ông nói chuyện: “Tôi không muốn, nhìn ông còn già hơn ba
tôi”
Khách đánh bạc: “.”
Ông ta cảm thấy mình bị miệt thị và sỉ nhục, khổ nỗi gương mặt Doãn Mạt lại không lộ ra vẻ chế giễu nào.
Giọng nói thẳng thắn của cô cứ như đang trình bày sự thật vậy. CMN!
Người phụ nữ này ngốc thật hay đang giả ngu đây?
Mười lăm phút sau, Doãn Mạt dựa vào số vốn miễn phí thắng được mười một triệu. Cô không có lòng tham, xếp số
tiền chip, bưng khay chuẩn bị rời khỏi sòng.
“Đứng lại, đồ tiện.”
“Tiện… gì cơ?” Giọng nói ngả ngớn xen lẫn lạnh lùng của Hạ Sâm từ phía sau truyền đến.
Doãn Mạt lập tức xoay người, chóp mũi va vào áo sơ mi trước ngực hắn.
Khoảng cách quá gần khiến cô ngửi được mùi vị và hơi thở chỉ thuộc về hắn.
Cô không nhúc nhích, bừng khay ngửa đầu, nghiêm túc nói: “Nếu tôi thắng tiền, có thể rời khỏi sòng bạc không?
Hạ Sâm cụp mắt nhìn vô số tiền chip, gương mặt anh tuấn âm u hẳn đi: “Đến Bồ Ngân vì muốn thắng tiền sao?”
“Không phải, tôi chỉ hỏi thôi” Doãn Mạt vừa nói vừa nhìn về gã đàn ông nói linh tinh trước đó: “Ông ta nói không
có chuyện tôi thắng tiền rồi là muốn đi.”
Cmn, sao lại cáo trạng?
“Anh Sâm, anh Sâm, chuyện này hiểu lầm lớn mà thôi.”
Bốn năm gã đàn ông trước sòng hoảng hồn đứng dậy, hoàn toàn không ngờ đến Hạ Sâm lại đột ngột xuất hiện
trong sảnh VIP.
Quan trọng là, dường như hắn đến vì Doãn Mạt.
Hạ Sâm cầm hai đồng tiền chip nghịch trên đầu ngón tay, nở nụ cười xấu xa: “Người khác không được nhưng em
thì khác?
Lời này hắn nói với Doãn Mạt.
Doãn Mạt đáp: “Cảm ơn”
Nụ cười bên môi Hạ Sâm hơi khựng lại, đặt tiền chip lại rồi xoay người lên lầu: “Lên đây” Doãn Mạt khôn khéo
bụng tiền chip theo bước chân hắn. Khi đến chỗ bậc thang, cô không quên giao lại cho bảo vệ vừa rồi, khách sáo
hỏi: “Hai mươi triệu tiền chip anh đưa tôi có cần trả lại không?”
Bảo vệ vội lắc đầu: “Không cần, là của cô hết”
Doãn Mạt mỉm cười, trông rất vui vẻ: “Vậy làm phiền đổi thành chi phiếu giúp tôi, hai tờ mười triệu, một tờ bảy
triệu, một tờ ba triệu và một tờ một triệu, cảm ơn!
Hạ Sâm dừng chân, ảo giác như đã tính toán sai lầm.
Hai mươi triệu tiền chip miễn phí kia quá tắc trách rồi.
Không lâu sau, Doãn Mạt theo Hạ Sâm đi đến phòng làm việc quen thuộc.
Đẩy cửa vào, bên trong nồng nặc mùi thuốc lá.
Trong không gian tương đối bưng bít, Doãn Mạt bỗng trở nên rối rắm.
Cô chưa nghĩ ra lời dạo đầu, Hạ Sâm đã ngồi xuống ghế, gác chân lên góc bàn vô cùng phóng túng, liếc Doãn Mạt:
“Em đến Bồ Ngân để đứng ngây ra đó à?”
Doãn Mạt đứng giữa phòng nhìn quanh, rồi đến khu nghỉ ngơi ngồi xuống.
Cô ngồi rất ngay ngắn, trông có hơi hồi hộp: “Vết thương của anh.”
“Không chết được. Hạ Sâm mò bao thuốc lá, thành thạo cho điều thuốc vào miệng: “Tìm tôi có việc gì cứ nói thẳng”
Doãn Mạt nói thẳng: “Sao anh không nhận điện thoại của tôi?”
Hạ Sâm cụp mặt châm thuốc, giọng mơ hồ: “Cần lý do sao?”
Trong một khoảnh khắc, Doãn Mạt muốn tung cửa bỏ chạy.
Cô không thể hiểu tâm trạng bất định của Hạ Sâm là vì sao, mà cách hỏi ngược lại thản nhiên như vậy khiến cô cảm
thấy rất khổ sở.
Hạ Sâm phun một ngụm khói dày, mượn khói trắng che đi bản thân nheo mắt nhìn Doãn Mạt, lòng chợt nhói lên.
Đối với Hạ Sâm mà nói, cảm giác này không hề xa lạ.
Hắn hơi buồn bực, lại hút một ngụm, thở dài thườn thượt, tự vả mặt mình: “Ông đây đổi số rồi”
“ô” Mạch não của Doãn Mạt không thể dùng cách phổ thông định nghĩa, cô thản nhiên đứng dậy: “Vậy tôi đi trước đây, tiền lúc trước
là hỏng đồ của anh ở Myanmar, tôi sẽ nhờ bảo vệ trả lại chi phiếu cho anh
Hạ Sâm nghẹn khói, sặc vào cổ họng.
Người phụ nữ này thật biết cách làm ăn mà.
Hạ Sâm ho khan mấy tiếng, nghiến răng ngoắc cô lại: “Qua đây, em qua đây”