Hắn khẽ lắc đầu, lặng lẽ cõng Mộc Vãn Tình đi về phía xe ngựa. “Hả?” Người trên lưng có động tĩnh, mí mắt Mộc Vãn Tình giật giật, khẽ mở mắt ra, đây là đâu vậy? Đỗ Thiếu Huyên hơi nghiêng đầu, thấy dáng vẻ đáng yêu của Mộc Vãn Tình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Tỉnh rồi sao? Đói bụng chưa? Ăn chút gì rồi hẵng ngủ tiếp.” Một đạo thanh âm vang lên, "Chuẩn bị mì xương, còn có thịt vụn, ăn một chén nhé?” Mộc Vãn Tình nghe thấy tiếng động thì nhìn sang, ồ, hắn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.