Hai huynh muội Mộc Vãn Tình nhìn nhau, sắc mặt đều biến đổi, kéo cửa sổ ra nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút.
Tuyết rơi như lông ngỗng ùn ùn kéo đến, cản trở tầm mắt, trong tầm mắt không nhìn thấy bất kỳ một chiếc xe ngựa nào.
"Trước dừng lại chờ một chút."
Đợi hồi lâu, cũng không có chờ được xe ngựa phía sau đuổi theo.
Được rồi, Mộc Vãn Tình xác định bọn họ đã thoát ly khỏi đoàn đội, lạc đường trong ngày gió tuyết!
Thật là một cái tin tức gay go.
Bông tuyết lớn như lông ngỗng bay đầy trời, tuyết đọng trên mặt đất đã dày đến mắt cá chân.
Ngựa đã không thể đi được nữa, Trương Tam xuống xe dắt ngựa từng bước đi về phía trước, lưu lại từng dấu chân trong làn tuyết dày.
Mộc Vãn Tình rất sốt ruột, nàng chưa từng gặp qua tình huống như vậy.
Cứ đi loạn xung quanh mà không có phương hướng, như vậy cũng không được.
Nàng ghé vào bên cửa sổ nhìn xung quanh, "Trương Tam ca, ngươi xem có chỗ trú ẩn nào hay không, hoặc một đại thụ cũng được."
Trương Tam mặc y phục mùa đông rất dày, bên ngoài có thêm hai cái áo khoác dày, một cái là của Mộc Tử Ngang.
Cho dù là như vậy, khí lạnh vẫn chui vào trong xương cốt như cũ.
Hắn cố sức mở to hai mắt, nhìn trái nhìn phải, chỉ cần là phạm vi cách xa vài thước liền không nhìn thấy được gì. "Không có, cái gì cũng không có."
Chỉ có một mảnh trắng xóa.
Ba người thay phiên nhau tìm kiếm, không biết qua bao lâu, Mộc Tử Ngang bỗng nhiên kêu lên, "Kia có phải là một gốc đại thụ chọc trời hay không?"
Mộc Vãn Tình ghé mắt nhìn qua, nhất thời trở nên cao hứng, "Đúng đúng, mau đi qua đó."
Trương Tam kéo xe ngựa qua đo, còn cách khoảng ba thước, dưới chân hắn bị cái gì đó vướn.
"A." Trương Tam ngã xuống đất, bởi vì y phục quá dày nên cũng không đứng dậy nổi.
Mộc Tử Ngang không cần suy nghĩ đã nhảy xuống xe ngựa, đỡ Trương Tam ca dậy, "Cẩn thận."
Trương Tam ca nắm lấy tay hắn đứng lên, quay đầu lại muốn nhìn thử là cái gì đã khiến hắn vấp ngã.
"A a a a, có người chết."
Mộc Tử Ngang hoảng sợ, quay đầu nhìn qua, có một người bị vùi trong tuyết, chỉ lộ ra nửa cái đầu, nếu không nhìn kỹ căn bản sẽ không phát hiện.
Trong lòng hắn có chút khó chịu, cũng không biết là người nào chôn cốt ở nơi đất khách quê người, nói không chừng người thân của hắn đang chờ mong chờ hắn về nhà.
Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, nếu đã gặp được thì cũng nên chôn cất người ta cho đàng hoàng, đánh dấu lại, nói không chừng ngày nào đó sẽ gặp được người thân của hắn.
Ai ngờ, hắn vừa mới động thủ liền phát hiện không đúng, hơi thở có một tia nhiệt khí.
"Còn thở, có nhiệt khí, còn sống."
Mộc Vãn Tình thấy thế, nhảy xuống xe ngựa, "Nhị ca, Trương Tam ca, các ngươi khiêng người lên xe, cẩn thận một chút."
Nếu gặp phải, đó chính là duyên phận, có thể cứu tự nhiên phải cứu.
Đám người khiến lên xe, Mộc Tử Ngang cùng Trương Tam ca hợp lực cởi y phục đã thấm ướt của người nọ, Mộc Vãn Tình rút ra chiếc áo khoác lông thỏ màu đen kiểu nam từ dưới giường, "Quấn lại cho hắn."
Cái áo khoác lông thỏ cũ này là do bà chủ khách điếm bán cho nàng, lúc ấy nàng như lấy được chí bảo, về sau có được những thứ tốt hơn, cũng không có tặng lại áo khoác cũ này cho người khác.
Lúc này vừa vặn phát huy tác dụng.
"Nhị ca, lấy tuyết chậm rãi xoa nắn thân thể hắn."
Mộc Vãn Tình nói cái gì, Mộc Tử Ngang liền làm theo cái đó, cũng không hỏi một tiếng vì sao.
Mộc Vãn Tình nghĩ được biện pháp nào liền sử dụng biện pháp đó, còn việc có thể cứu sống người này hay không, còn phải xem số mệnh.
"Trương Tam ca, ngươi buộc dây cương vào trên cây, buộc chặt một chút, vải dầu phủ trên lưng ngựa đã phủ đầy tuyết, trên nóc xe ngựa cũng có một tầng tuyết dày, đều quét sạch đi."
Làm vậy để cố định vị trí.