Mộc Vãn Tình hơi trầm ngâm rồi nói: “Một tòa nông trang, một vạn lượng bạc, mười lão nông có kinh nghiệm phong phú.”
Coi như đây là ruộng thực nghiệm, chuyện này có liên quan mật thiết đến cuộc sống của người dân, vô cùng quan trọng.
Nàng quá bận rộn, nhiều lắm chỉ chú ý một chút, còn phải tìm người chủ trì một khối này.
Cho Mộc Cẩm Dao một cơ hội, nếu như nàng thành công, Mộc Vãn Tình sẽ không bạc đãi người làm được việc.
Nếu thất bại, nàng cũng không có gì để mất.
Nội tâm Mộc Cẩm Dao giãy dụa kịch liệt, thật sự phải bắt đầu gây dựng sự nghiệp từ một thân nghèo hai bàn tay trắng sao? Con đường này không dễ đi, ngược lại còn rất vất vả.
Nhưng, nàng không còn con đường nào tốt hơn.
Gả cho quan lớn? Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, huống chi, người dám cưới nàng cũng không có mấy người.
Làm ăn buôn bán? Nàng không có kinh nghiệm, cũng không có tiền vốn.
Nàng cũng không thích hợp xuất đầu lộ diện.
Nghĩ tới nghĩ lui, kiến nghị của Mộc Vãn Tình ngược lại là lựa chọn tối ưu nhất.
“Ta muốn một nữ thị vệ có võ công cao cường, có thể chứ?”
Nàng cần bảo đảm an toàn cho chính mình, cũng cho Mộc Vãn Tình một cơ hội để đưa tai mắt tới bên mình.
Mộc Vãn Tình nhìn vào biểu hiện của nàng, tỏ vẻ hiểu được lý do, “Có thể, lại thêm một nam thị vệ.”
Mộc Cẩm Dao có chút chần chờ , sau đó lấy hết dũng khí hỏi, "Nếu như ta trồng ra lúa nước, có thể cầu triều đình ân xá cho người nhà của ta không?"
Sau khi người nhà của nàng bị cử cáo là đang đào vong, tất cả đều lần nữa bị bắt đi lưu đày, bị đưa đến Quỳnh Châu, hiện giờ sống chết còn chưa biết.
Phụ thân nàng đều đã thành phế nhân, chỉ sợ…… Chịu không nổi nữa.
Tuy bọn họ làm rất nhiều chuyện sai trái, nhưng lại không có làm gì có lỗi với nàng, thân là nữ nhi, muốn cứu người nhà của mình cũng là chuyện dễ hiểu.
“Có thể.” Mộc Vãn Tình rất thoải mái, cùng lắm là kêu tất cả bọn họ đều đi trồng trọt, tự lập tự sinh.
Từ trước đến nay nàng đều không để đại phòng vào mắt, căn bản không để trong lòng.
Sợ bọn họ trả thù sao? Suy nghĩ nhiều rồi, trước sống sót rồi nói sau.
Mộc Cẩm Dao hít sâu một hơi, “Được, vậy ta đi.”
Nói làm là làm, Mộc Vãn Tình an bài tốt nhân thủ, Mộc Cẩm Dao liền bước lên con đường đi đến Khâm Châu, còn mang theo một cuốn sổ tay thật dày hướng dẫn cách kiềm muối, bên trong bao hàm toàn diện, cái gì cũng có.
Ngay cả phương pháp trồng lúa nước, nuôi tôm cua cũng có, chi tiết kỹ càng tỉ mỉ, có thứ này trong tay, Mộc Cẩm Dao tràn đầy lòng tin, hùng tâm vạn trượng, thề phải làm ra một phen sự nghiệp.
Đỗ đại tiểu thư cực kỳ khiếp sợ, “Ngươi thật sự đưa một mỹ nhân quốc sắc thiên hương đi trồng trọt sao? Đây là lãng phí tiền vốn a."
Chỉ dựa vào gương mặt kia cũng có thể mời chào được không ít việc làm ăn đáy.
Mộc Vãn Tình không tính toán giữ lại Mộc Cẩm Dao ở bên người, cũng không muốn để nàng tiếp xúc với các tộc nhân trong Mộc thị.
Những thứ khác còn tốt, chủ yếu là những hài từ của đại phòng vẫn còn đang trong giai đoạn nuôi dưỡng trưởng thành, nên phòng thì vẫn phải phòng một tay.
“Nàng là một người không cam lòng bình thường, thay vì sau này gây thêm phiền phức cho ta, không bằng tìm cho nàng một con đường mới, ngươi đừng xem thường nghề trồng trọt, nghề nào cũng có trạng nguyên. Nếu có thể trồng ra loại lương thực có năng suất sản lượng cao, để cho các bá tánh đều ăn no, nâng đỡ nàng thì sao chứ?”
Không muốn dựa vào mặt? Vậy dựa vào tài hoa đi, về phần có nổi một phần năng lực hay không, vậy thì yên lặng theo dõi những biến chuyển tiếp theo.
Đỗ đại tiểu thư hơi hơi mỉm cười, suy nghĩ của nàng và người khác vĩnh viễn không giống nhau, lại luôn có đạo lý rõ ràng, “Ngươi nói rất đúng.”